Tiếng nói xa dần, sắc mặt Cố Nam Sóc sa sầm xuống. Hắn là một người đàn ông, tâm tư không đủ tinh tế, vội vã tới đây thăm Cố Nam Thư, nhất thời không nghĩ ra phải mang theo thứ gì, nên tùy tiện nhổ vài cây cải trắng, ai ngờ lại nghe thấy những lời như vậy. Có điều cũng tốt, ít nhất đã để hắn nhìn rõ một số việc.
“Chị Hai, ngày nào chị cũng phải chịu đựng như vậy à? Sao chị không nói với chúng em?”
Cố Nam Thư lắc đầu: “Đâu phải mỗi ngày đều như vậy. Dù sao Thôi Viện cũng đã lấy chồng, chỉ thi thoảng mới về nhà mẹ đẻ một chuyến, chị không để ý tới chị ta là được. Em đừng nghe chị ta nói lung tung, đâu phải em không biết, là do chị ta không vừa mắt chị thôi. Tuy rằng nhà chúng ta ở nông thôn, nhưng điều kiện còn tốt hơn gia đình bình thường trên thành phố, em và cha mẹ đều thương chị, có thứ gì tốt đều chủ động đưa qua bên này.”
“Chị ta cũng là con gái, cũng gả chồng rồi, nhưng mỗi lần về lấy đồ của nhà họ Thôi đều bị cha mẹ mắng một trận, khi mang về nhà còn bị cha mẹ chồng chê ít. Bị đem ra so sánh vài năm, trong lòng chị ta có thể dễ chịu sao? Bây giờ cha và anh Cả không còn nữa, nhà chúng ta không bằng trước đây, chị ta mới nắm chặt cơ hội chèn ép chị…”
“Hơn nữa, mấy năm trước, chị và anh rể kết hôn lâu ngày vẫn chưa có con, chị ta một lòng một dạ muốn tặng con trai út của mình cho anh chị nuôi dưỡng. Nhà họ Thôi chỉ có hai chị em, tuy rằng chị ta là con gái đã gả chồng, nhưng tốt xấu gì vẫn mang dòng máu nhà họ Thôi. Mặt ngoài chị ta nói rất dễ nghe, nói là không muốn nhà họ Thôi tuyệt hậu, nhưng ai chẳng biết chị ta có ý đồ gì. Chẳng qua chị ta muốn anh chị nuôi con không công giúp, sau này thừa kế công việc của anh rể em mà thôi! Chị ta không nghĩ xem, đừng nói chị với anh rể không đồng ý, mà cha mẹ chồng chị cũng sẽ không đồng ý.”
Nói tới đây, Cố Nam Thư cong môi, trên mặt lộ ra vài phần châm chọc: “Mẹ chồng chị muốn ôm cháu trai thật, nhưng mà bà ấy muốn ôm con ruột do anh rể em sinh ra. Nếu như chị và anh rể không thể có con, chắc chắn bà ta sẽ ép anh chị ly hôn, cưới vợ khác cho anh rể em, chứ không phải nhận con nuôi. Bởi vậy ý đồ của chị ta, chắc chắn sẽ không thực hiện được.”
“Chị Hai…”
Hắn vừa mở miệng, đã bị Cố Nam Thư trừng mắt lườm cho một cái: “Đừng nói mấy lời không cần sinh con này nọ nữa, chị biết em quan tâm tới chị, nhưng em xem, không phải chị vẫn khỏe mạnh sao? Lần trước chỉ vì quá thương tâm, bị kích thích quá mạnh mà thôi, đâu nghiêm trọng như lời em nói, đừng lo lắng lung tung!”
Cố Nam Sóc hơi nhíu mày: “Chị Hai, hay là chị về nhà mình dưỡng thai đi!”
Cố Nam Thư sửng sốt, sau đó lập tức dở khóc dở cười: “Em phải chăm sóc Nam Huyền, phải chăm sóc ba đứa cháu trai, chị quay về không phải thêm phiền sao? Hơn nữa em biết chăm sóc phụ nữ có thai à? Hay là Nam Huyền biết?”
Cố Nam Sóc:…… Đúng là bọn họ không biết thật.
“Mẹ chồng chị từng sinh hai đứa, không hiểu biết hơn em sao? Em yên tâm, cho dù mẹ chồng có gì bất mãn với chị, nể tình cháu trai vàng trong bụng, bà ấy vẫn phải quan tâm chăm sóc chị.”
Nói tới đây, trong mắt Cố Nam Thư có chút phức tạp thoáng qua, sau đó ddootoj nhiên thở dài: “Còn có ảnh rể em nữa, anh rể em sẽ chăm sóc tốt cho chị. Nếu em lo lắng Thôi Viện giở trò, đợi anh rể em về, chị sẽ nói với anh ấy, bảo anh ấy đi tố khổ với mẹ mình, trong khoảng thời gian chị mang thai không cho Thôi Viện về nhà nữa.”