Hoạt động kết thúc, công nhân đi tới các huyện thị xung quanh cũng đã rở lại, mọi người tập trung tính toán, khu nhà xưởng ở thành đông bán được hơn bốn trăm đôi, khu chợ thành nam bán được hơn một ngàn đôi, mấy huyện thị xung quanh cộng lại cũng một ngàn ba bốn trăm đôi. Cuối cùng tuy rằng không thể bán hết ba ngàn đôi giày da, nhưng cũng chỉ còn dư lại hơn hai mươi đôi, đã không còn đáng ngại.
Ông chủ Trần vui mừng khôn xiết. Ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ với thời gian một tuần đã có thể bán hết được số hàng tồn trong tay, giải quyết nỗi lo lửa xém lông mày của bản thân.
Ông ấy đưa một túi tiền cho Cố Nam Sóc. Cố Nam Sóc nhíu mày: “Ông chủ Trần, chúng ta đã nói trước. Giày bán qua tay tôi, mỗi đôi tôi sẽ nhận được năm đồng. Không bán qua tay tôi, nhưng dùng cách của tôi bán được, mỗi đôi tôi sẽ nhận hai đồng. Số tiền này quá nhiều.”
Không cần đếm hắn cũng biết số tiền này quá thừa rồi, hơn nữa không chỉ nhiều hơn một chút.
Ông chủ Trần xua tay: “Không thể tính như vậy. Cậu là ân nhân lớn của tôi, không có cậu, tôi chỉ có nước bán nhà xưởng. Chẳng những cậu đã bảo vệ tâm huyết của tôi, còn bán ra được với giá tiền sáu mươi đồng một đôi, không để tôi bị lỗ, số tiền này cậu nên nhận được.”
Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Ông chủ Trần hào phóng quá, trong này ít nhất phải có hơn một vạn nhỉ? Mỗi đôi giày của ông chỉ riêng tiền nguyên liệu đã gần năm mươi rồi, trừ đi tiền nhân công, tiền chi tiêu trong nhà xưởng, và tiền chi phí thuê xe mấy ngày nay, bán sáu mươi đồng một đôi, lợi nhuận cũng chỉ rơi vào bốn năm đồng, ông đưa cho tôi nhiều thế này, bản thân không kiếm được đồng nào đâu.”
“Vốn dĩ tôi đã có ý định xử lý lỗ lô hàng này rồi, còn để ý kiếm được hay không sao? Huống chi, ai bảo tôi không kiếm được? Trước đó Giả Nham Sơn đặt cọc cho tôi hai vạn, số tiền này đã viết rõ trên hợp đồng, nếu tôi không giao được hàng coi như tôi vi phạm, phải bồi thường gấp đôi. Còn nếu nguyên nhân vì đối phương, quá hạn một tháng không thanh toán nốt số tiền còn lại, tôi không phải trả lại tiền đặt cọc. Nếu hắn ta dám tới đây đòi tiền, tôi dám đưa hắn ta vào đồn công an! Đừng tưởng rằng tôi là quả hồng mềm!”
Nói xong, ông chủ Trần khịt mũi khinh bỉ: “Nếu nói hào phóng, phải là bọn họ hào phóng mới đúng, thế mà dám bỏ ra hai vạn để thiết kế hại tôi.”
Cố Nam Sóc mỉm cười: “Xem ra, trong lòng ông chủ Trần đã hiểu rõ là ai thiết kế hại mình rồi.”
Ông chủ Trần cắn răng. Hiểu rõ, quá hiểu rõ! Ai nhân lúc cháy nhà đi hôi của, trong lúc ông ấy gặp nguy nan muốn ép giá thu mua nhà xưởng của ông, thì chính là người đó! Là đối thủ cũ thôi! Ông ấy biết xưa nay hai bên có cạnh tranh, lại không ngờ đối phương sẽ dùng mưu hèn kế bẩn này.
Hai vạn tệ cũng không ít đâu. Có điều nghĩ lại thì, nếu chuyện này thành công, đối phương có thể mua lại nhà xưởng của ông ấy với giá thấp, lợi ích trong đó không biết gấp mấy lần hai vạn. Tục ngữ nói, tiếc mồi không câu được cá. Vì cá, tất nhân phải bỏ ra đủ tiền vốn. Đáng tiếc, sợ là đối phương chưa bao giờ nghĩ tới ông ấy lại gặp được quý nhân, tìm được đường sống trong chỗ chết.