NUÔNG CHIỀU CON DÂU – NIỆM NIỆM BẤT VONG

Giang Tuyết Nịnh mặt đầy ôn nhu vuốt ve cái bụng phẳng lì, thân thích tháng này của cô đã trễ hơn mười ngày. Dạo gần đây Cố Thần Quang vội vàng dạy Cố Bắc Dã quản lý công ty.

Cố Bắc Dã hiện tại đã mang theo cô gái kia cùng nhau về nước, mà trước khi bọn họ về thì Giang Tuyết Nịnh liền dọn ra khỏi biệt thự Cố gia. Cô hiện tại đang ở một tiểu khu xa hoa.

Sau khi tan tầm cô liền ghé qua tiệm thuốc, sau khi về đến nhà liền chờ mong vào toilet. Sau khi nhìn đến giấy thử hiện lên hai vạch đỏ thẫm, cô kích động hai mắt có chút ướt át.

Cô kiềm chế không được tâm tình kích động, liền nhắn tin cho Cố Thần Quang. Lúc này Cố Thần Quang đang ở cùng Cố Bắc Dã, thấy di động rung lên liền liếc mắt một cái, thấy được mấy chữ ngắn ngủi: “Ông xã, em mang thai rồi.”

Cố Thần Quang gọi mấy người trợ lý ở lại chỉ dẫn cho Cố Bắc Dã, nói chính mình có chuyện quan trọng cần xử lý, vội vã rời đi. Cố Bắc Dã không biết chuyện gì xảy ra, hắn trước nay chưa thấy qua bộ dáng Cố Thần Quang thất thố. Ở trong trí nhớ của hắn, ba mình vĩnh viễn cao cao tại thượng, dù gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh.

Giang Tuyết Nịnh đang ở nhà chuẩn bị bữa tối đột nhiên thấy người đàn ông đột ngột trở về. Gần đây thời gian hai người ở chung rất ít, nhưng cô cũng không giận hắn, Giang Tuyết Nịnh biết hắn đã vì cô làm rất nhiều. Hắn hiện tại đang đem tất cả sắp xếp tốt để sau đó an tâm cùng cô rời đi.

“Cảm giác thế nào, có hay không thấy không thoải mái?” Giang Tuyết Nịnh dựa vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lắc lắc đầu: “Em chỉ nhớ anh.”

Cố Thần Quang lôi kéo cô, vẫn là có chút không yên tâm, liền mang cô đến một bệnh viện phụ sản có tiếng làm kiểm tra toàn diện. Nữ bác sĩ mặt đầy tươi cười nhìn bọn họ, nói em bé đã được hơn một tháng, thai phụ thân thể rất tốt. Sau khi đem từng vấn đề của Cố Thần Quang giải đáp, lại nhiều lần đảm bảo tất cả đều tốt thì người đàn ông mới yên tâm.

Bác sĩ dặn bọn họ tới khám định kỳ, Cố Thần Quang nắm tay cô, bảo hộ trong ngực không để người khác đụng vào cô. Hành động ấu trĩ của Cố Thần Quang làm Giang Tuyết Nịnh cảm thấy thực mới lạ, cô liền ha hả cười.

Sau khi hai người ở ngoài ăn cơm trở về, Cố Thần Quang ôm nàng, sau đó nói cho nàng những sắp xếp của hắn. Vốn dĩ khi hai người kết hôn và chuẩn bị có con hắn đã an bài tốt, nhưng hắn không nghĩ tới bé con sẽ tới vào lúc này, so với kế hoạch có chút nhanh hơn.

“Bảo bối, ngày mai em đến công ty từ chức đi, anh đã an bài cho em việc khác.” Cô gái của hắn mang thai, không thể tiếp tục làm công việc vất vả này.

“Dạ, đều nghe anh.” Cô không có tham vọng, trước kia nỗ lực làm việc là để tìm ra ý nghĩa của cuộc đời, sau này trong lòng cô chỉ có hắn, hiện tại trong bụng còn nhiều hơn một cái tiểu gia hoả. Cô sẽ nỗ lực chăm sóc tốt bản thân mình cùng bảo bảo để hắn không phải lo lắng.

“Bảo bối, anh sẽ nhanh chóng đem tất cả an bài tốt, sau đó anh cùng em du lịch vòng quanh thế giới, vui chơi thỏa thích.” Giang Tuyết Nịnh nghe hắn nói không khỏi cười rộ lên. Trước kia Cố Thần Quang hỏi cô về sau có kế hoạch gì, cô liền tùy tiện nói bừa.

Lúc đó cô nói trước kia thời điểm đọc sách rất muốn đi mọi nơi du ngoạn, nhưng lại không có điều kiện, sau lại có công việc. Khi có điều kiện rồi thì lại thường xuyên bận rộn, thỉnh thoảng có thời gian rảnh nhưng ngẫm lại đi chơi một mình rất không thú vị. Cho nên cô vẫn luôn muốn có một người nào đó cùng cô đi khắp mọi nơi. Không nghĩ tới hắn vẫn còn nhớ rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi