NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN ĐAU LÒNG


 
Phòng này cuối cùng vẫn thuê.
 
Thời Hạ không ngừng đi qua đi lại trong khách sạn, vẻ mặt khẩn trương thỉnh thoảng nhìn phòng tắm.

 
 
Chưa được vài phút, Thời Hạ đã nhịn không được đi đến cửa phòng tắm nói, “Thẩm Nhất Thành, không thì thôi đi.”
 
“Không được, anh nhất định phải thử.” Bên trong truyền ra giọng của Thẩm Nhất Thành.
 
Thời Hạ cắn môi, lo lắng phủ mặt đầy.
 
Lại đợi hai phút, Thời Hạ thật sự nhịn không nổi trực tiếp cửa mở phòng tắm đi vào.
 
Thẩm Nhất Thành đưa lưng về phía cô, cậu đang tắm, vòi hoa sen tưới thẳng lên người cậu.
 
Nhìn kỹ hơn, thân thể cậu còn đang run nhè nhẹ.
 
Thẩm Nhất Thành nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, “Sao nào, bảo bối, chờ không kịp à? Cho nên đi vào nhào vào ngực đòi ôm?”
 

Thời Hạ không có tâm tình cãi cọ với cậu, trực tiếp đi lên trước tắt nước, khoác khăn tắm trong tay lên người cậu, cau mày thô bạo lau bọt nước trên người cậu, “Đừng tắm lại nữa, được rồi.”
 

Thẩm Nhất Thành lạnh đến mức run cầm cập, tâm tình lại rất tốt, “Đau lòng à?”
 
Thời Hạ trừng mắt với cậu, nhanh chóng dùng khăn tắm lau khô thân thể cậu, sau đó lấy áo tắm mặc cho cậu.
 
Thẩm Nhất Thành đuổi theo cô từ rạp chiếu phim ra rồi hỏi làm sao cô nhớ lại chuyện trước kia, cô không nên nói cho cậu biết.
 
Thẩm Nhất Thành thông minh cỡ nào đi nữa, thành tích của Thời Hạ thật sự tiến bộ quá nhanh, cậu còn nhớ rõ lúc Thời Hạ vừa vào lớp Sáu, thành tích kỳ thi cuối tháng đầu tiên là đếm ngược, lúc ấy vẫn chép bài thi của cậu.
 
Lại nghĩ đến hiện tại cậu xa lạ với kiến thức cấp 3, tất nhiên suy đoán ra chắc chắn Thời Hạ đã trải qua chuyện gì.
 
Chính Thời Hạ cũng không chắc nguyên nhân có phải vì lần đó phát sốt không, nhưng Thẩm Nhất Thành nghe xong lại chạy đến khách sạn tắm nước lạnh, là một bước đi cô không đoán trước được.
 
Thời Hạ đã chỉnh điều hòa trong phòng đến độ ấm cao nhất, Thẩm Nhất Thành bọc khăn tắm ra ngoài thì chui vào ổ chăn, còn không quên mắng mỏ, “Thời Hạ, em không bị ảnh hưởng bởi thân thể của anh Thành em gì cả, đúng là làm anh quá thất vọng.”
 
Thời Hạ cầm máy sấy đi đến mép giường sấy tóc cho cậu, “Em không thích thịt đông lạnh.”
 
Thẩm Nhất Thành, “....”
 
Xem như em lợi hại!
 
Nhìn Thẩm Nhất Thành cuộn tròn run bần bật trong chăn, Thời Hạ nhịn không được đau lòng.
 
Sấy tóc xong, Thời Hạ rót một ly nước ấm bưng qua đó, “Uống chút nước làm ấm đi.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
Thẩm Nhất Thành thuận theo tay cô uống nửa ly, nhưng vẫn chưa đỡ hơn, môi trắng bệch, sắc mặt cũng trắng bệch.
 
Dưới trời lạnh âm mấy độ đi tắm nước lạnh thì không lạnh mới là lạ.
 
Giường khách sạn không có thảm điện, thật ra trên giường không ấm áp chút nào, Thời Hạ cởi quần áo xốc chăn nằm vào, cô ôm lấy eo Thẩm Nhất Thành.
 
Trên người cậu rất lạnh, cách cậu gần, cô còn có thể nghe tiếng hàm răng đánh vào vì lạnh.
 
Thời Hạ thở dài, “Thẩm Nhất Thành, anh thật sự ghen tỵ với cậu ấy?”
 
Dưới góc nhìn của Thời Hạ, mặc kệ là Thẩm Nhất Thành trước đây, hay là Thẩm Nhất Thành hiện tại đều không có gì khác biệt cả, bọn họ là một người, cô chưa từng xem bọn họ như hai người.
 
Thẩm Nhất Thành vùi đầu vào cổ Thời Hạ, thấp giọng nỉ non, “Thời Hạ, không chỉ ghen tỵ, còn có tiếc nuối.”
 
Thời Hạ hơi giật mình, “Tiếc nuối?”
 
Thẩm Nhất Thành cắn một cái trên cổ cô, đôi môi lạnh lẽo dường như sắp tan vào làn da ấm áp của cô.
 
Cậu và cô chưa từng bắt đầu, thật vất vả bắt đầu lại, nhưng khoảng thời gian quan trọng nhất kia, cậu lại không có ký ức.
 
Thời Hạ bị đôi môi cậu làm rùng mình, lại đột nhiên hiểu ra cách nghĩ của cậu.
 
“Thời Hạ, em rốt cuộc đã làm gì làm cậu ta yêu em?” Đây mới là chỗ làm Thẩm Nhất Thành rối rắm nhất.

 
Không sai, cậu cho cô một quả thận, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy Thời Hạ sẽ vì vậy mà yêu cậu, sau đó chung thủy với cậu.
 
Cho nên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ?
 
Thẩm Nhất Thành nâng tầm mắt, vừa lúc nhìn vào đôi mắt của Thời Hạ, hai người bốn mắt nhìn nhau thật lâu, Thời Hạ nhẹ nhàng cười một chút mặt xoa cậu, “Thẩm Nhất Thành, anh nghĩ em yêu anh từ lúc nào?”
 
Thẩm Nhất Thành nhìn Thời Hạ, mày dần dần nhíu lại, đột nhiên đột nhiên ôm lấy Thời Hạ đè cô dưới thân, mặt mày trở nên sắc bén hung tợn, “Thời Hạ, không lẽ em vì báo ân nên mới ở bên anh chứ?”
 
Thời Hạ bị cậu ép tới không thể động đậy, nếu không thì cô đã tát một cái lên mặt cậu.
 
Thân thể không động đậy, miệng của Thời Hạ không lưu tình, “Thẩm Nhất Thành, anh cút.”
 
Thẩm Nhất Thành thở dài một hơi, cúi đầu khẽ hôn khóe môi cô, “Hạ Hạ, anh không chịu nổi đả kích, đừng hù anh”
Cuối cùng Thời Hạ vẫn không đành lòng, cô ôm vai cậu, “Thẩm Nhất Thành, có phải anh có chút hiểu lầm với sức hút của chính mình không?”
 
Thẩm Nhất Thành là ai? Một nhân vật thần kỳ trong Nhất Trung.
 
Học tập tốt, lớn lên đẹp trai, còn có thể thả thính.
 
Trong mắt con gái tuổi dậy thì, người có thể chơi bóng rổ lại đẹp trai, còn có thể đối nghịch với giáo viên, có mấy ai có thể ngăn cản lực hấp dẫn của cậu?
 
Vì sao đa phần người yêu thầm cuối cùng đều không có kết quả, bởi vì người cậu yêu thầm không thích cậu, cho nên yêu thầm một lúc chẳng qua như gợn sóng hơi nhô lên, cuối cùng sẽ về lại trạng thái bình tĩnh.
 
Nhưng nếu người cậu yêu thầm vừa lúc thích cậu, vậy đó như pháo hoa sáng rực rỡ, rất nhiều rất nhiều năm về sau, cậu cũng không có cách nào quên đi bản thân lúc đó từng bắn cao lên trời.
 
Thẩm Nhất Thành với Thời Hạ là tồn tại như vậy.
 
Một chàng trai như vậy, chung quy Thời Hạ không thể ngăn cản nổi sức hút của cậu.
 
“Thẩm Nhất Thành, lúc tan học tiết tự học buổi tối, người buổi tối nào cũng đi theo sau em đưa em về nhà là anh đúng chứ?”
 
“Em biết?” Trong mắt Thẩm Nhất Thành hiện lên một tia bất ngờ không có cách nào kiềm chế.
 
Thời Hạ cắn giữa môi cậu, đè lại môi cậu nói, “Biết, luôn biết.”
 
Học kỳ hai lúc học lớp 10, lúc tan học tiết tự học buổi tối, Thời Hạ bị hai học sinh mặc đồng phục thể dục chặn ở cổng trường.
 
Khi đó Thời Hạ cũng rất nổi danh trong trường học.
 
Thời Hạ không xem là đại mỹ nữ làm người khác mê muội, nhưng cô lớn lên vừa ốm vừa cao, làn da trắng nõn, vì từng mặc váy trắng kéo đàn violon trong biểu diễn văn nghệ của trường học, tất nhiên cũng bắt được tim của rất nhiều chàng trai.
 
Khi đó giáo viên chủ nhiệm của Thời Hạ vừa lúc đi ngang qua thay Thời Hạ mắng mấy người kia rời đi.
 
Chuyện này truyền đi rất nhanh, không bao lâu cả trường đều biết.
 
Nhưng bắt đầu từ lúc ấy, Thời Hạ cảm thấy khi tan học có người đi theo cô, thời gian lâu rồi tất nhiên cũng rõ là ai.

 
Tim của Thẩm Nhất Thành không ngừng đập thình thịch, nhưng vẫn có chút do dự, “Em thật sự biết hết?”
 
Sự chua xót trong giọng nói của Thẩm Nhất Thành làm vành mắt Thời Hạ phiếm hồng, “Biết, em biết hết, trong hộc bàn em không hiểu sao có nhiều kẹo que, còn có trà sữa nóng khi tới kỳ kinh nguyệt, lúc sinh nhật không biết là ai tặng gấu bông nhỏ, Thẩm Nhất Thành, anh làm tất cả mọi chuyện vì em em đều biết.”
 
Thẩm Nhất Thành vùi đầu ở bả vai cô, tay ôm eo cô hận không thể làm cô hòa vào thân thể cậu.
Thời Hạ nhìn đèn trên trần nhà, “Năm đó, mẹ em vừa qua đời chưa được bao lâu, ba em và mẹ anh đi gần như vậy, em cho rằng giữa bọn họ”
 
Thời Hạ dừng một chút, giọng nói càng thêm chua xót, “Em nói với bản thân không thể thích anh, nếu không thì sẽ rất xin lỗi mẹ, nhưng em lại thích anh như vậy, Thẩm Nhất Thành, em thích anh thích anh như vậy”
 
Thời Hạ có chút nghẹn ngào, tay chặt chẽ đặt trên lưng Thẩm Nhất Thành véo vào lưng cậu.
 
Thẩm Nhất Thành như không hề cảm thấy đau, chậm rãi nói, “Khi đó, anh cũng nghĩ như vậy.”
 
Một người đàn ông sao có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ?
 
Hơn nữa mẹ cậu và Thẩm Nam Bình đã sớm không còn cảm tình, Thời Gia Hoan là bạn trai mối tình đầu của Lâm Vận, nối lại tình xưa chỉ sợ là chuyện thường tình.
 
Cho nên cậu thích Thời Hạ như vậy, lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô, nửa bước cũng không dám tiến lên.
 
Lần phóng túng duy nhất là ở bệnh viện, cậu đè cô trên tường ngoài nhà xác hung hăng hôn môi.
 
Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu hôn lên mặt Thời Hạ, hôn vào tất cả nước mắt của cô, “Thời Hạ, nhiều năm như vậy, có thể ở bên nhau chứ?”
 
Rốt cuộc Thời Hạ nhịn không được khóc thành tiếng.
 
Khi nằm trên giường bệnh, Thẩm Nhất Thành cũng hỏi cô như thế này, “Thời Hạ, nhiều năm như vậy, có thể ở bên nhau chứ?”
 
Lúc ấy, cô chưa kịp đáp lại cậu, hiện tại cô trả lời cậu, “Có thể, Thẩm Nhất Thành, chúng ta có thể ở bên nhau, lúc này, không bao giờ tách ra.”
 
Những lời này như mật ong hấp dẫn mang theo lực hấp dẫn trí mạng, Thẩm Nhất Thành hôn lên môi cô, hôn môi dồn dập như chứng thực lời cô vừa nói không phải lừa cậu.
 
Nước mắt có chút mặn của Thời Hạ ngăn cũng ngăn không được, theo gương mặt rơi vào môi lưỡi cậu, như nhân sinh hai người bọn họ từng trải qua mấy năm nay.
 
Trong đêm đông, tình cảm mãnh liệt cực nóng hóa giải tất cả giá lạnh, Thẩm Nhất Thành thô bạo hôn môi lại ôn nhu đi vào, cất chứa tất cả nước mắt và niềm vui của cô.
 
Những chuyện bọn họ từng bỏ qua, cuối cùng vẫn từng chút từng chút tìm về.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi