NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Bùi Hạo Tuấn như cảm thấy Tô Nhã An không vui, vội vàng nở một nụ cười nho nhã, an ủi: “Được rồi, chị họ à, chuyện này cũng không trách Tống Vy được, dù sao đi nữa thì giờ chị cũng là Tổng giám đốc của Thời Thụy rồi, em nghĩ, dù Tiêu Diệp Nhiên có bản lĩnh thế nào cũng không thể ngang ngược trên đầu chị được. Chị cũng có thể nhân cơ hội này mà bắt bí cô ta, bảo cô ta đừng quá liều lĩnh."

"Cái này còn cần em nói à!"

Tô Nhã An hừ lạnh, trong chớp mắt đó bỗng thoáng hiện một tia sáng.

Tiêu Diệp Nhiên, cô chờ mà xem.

Nhà họ Bùi ở đó bàn kế đối phó Tiêu Diệp Nhiên, nhưng Tiêu Diệp Nhiên được coi như người trong cuộc lại không biết chút gì.

Nhưng dù cô biết thật, chỉ sợ cũng không để ý lắm,

Cô dám chống lại Tô Nhã An ngay trước mặt toàn bộ nhân viên cấp cao trong công ty, chẳng lẽ còn sợ cô ta đối phó mình sao?

Buổi tối, sau khi tan làm thì Tiêu Diệp Nhiên đến bệnh viện một chuyến, đến khoảng tám giờ mới về tới nhà. Sau khi vào cửa, cô nằm lên sofa, trông rất mệt mỏi. Cũng chỉ có khi về tới nhà hệ thần kinh của cô mới có thể thả lỏng sau một ngày căng thẳng, bỏ hết mọi cảnh giác. và thể hiện một bản thân không hề giữ lại chút nào.

Cố Mặc Đình thấy cô như thế, trong lòng đau gần chết, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài của cô rồi dịu dàng hỏi: “Sao thế?"

Giọng nói của anh rất trầm, như có năng lực chữa lành cho người khác, nghe ra rấ áp và thoải mái.

Tiêu Diệp Nhiên mở mắt nhìn anh.

Cố Mặc Đình mặc bộ đồ ở nhà màu ấm, cả người trông rất thanh tao, Tiêu Diệp Nhiên luôn cảm thấy, người đàn ông mà dù có mặc gì thì cũng rất đẹp trai, mới đẹp trai thật, mà Cố Mặc Đình chính là người như thế, còn hại nước hại dân hơn cả mĩ nhân thời cổ đại.

Hơn nữa, dù chỉ mặc quần áo màu ấm, nhưng vẫn không che hết khí chất trong trẻo lạnh lùng đặc biệt của anh. Tiêu Diệp Nhiên nhìn đến hơi ngây ra, không nhịn được. cười trêu: “Đẹp trai quá!"

Cố Mặc Đình nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Vậy sẽ để em xem cả đời”

"Sao lại đối xử với em tốt như thế?”

Sống mũi Tiêu Diệp Nhiên cay cay.

Ở bên ngoài, dù cho cô chiến đấu với người khác thế nào thì trong lòng cuối cùng cũng sẽ mỏi mệt.

Cô có dũng cảm đi nữa, thông minh lợi hại thế nào đi nữa thì cũng vẫn là một cô gái, cô cũng sẽ có lúc yếu lòng, cũng có lúc cần người khác bảo vệ.

Điều này, Tống An Kỳ không làm được, Tiêu Tiêu không làm được, chỉ có người đàn ông trước mắt làm được.

Cô có thể cảm giác được sự ấm áp trong lòng bàn tay Cố Mặc Đình, đôi mắt đen như biển sâu chăm chú nồng nàn, trong đó chứa đầy sự cưng chiều, thương tiếc và yêu thương, cứ như mình là vật báu mà anh nâng trong tay vậy.

Ánh mắt này, kể từ năm đó mẹ cô qua đời, cô cũng không nhìn thấy được.

Đối với câu hỏi của cô, Cố Mặc Đình im lặng rất lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi