NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Ngẫm nghĩ, cô kéo số điện thoại của Thẩm Tử Dục ra gọi. “Xin chào quý khách số điện thoại ngài gọi tạm thời không thể kết nối, xin gọi lại sau...”

Sao điện thoại di động của hai người lại cùng lúc không gọi được chứ?

Cố Mặc Đình đi từ trên tầng xuống, thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhíu chặt mày, đi đến khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Nghe thấy tiếng, Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề nói: “Không gọi được điện thoại cho Tử Dục và An Kỳ”

“Đầu không gọi được?” Điện thoại của hai người đều không gọi được, sao có thể trùng hợp như vậy?

“Ừm” Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, trên mặt lộ ra lo lắng: “Em lo An Kỳ sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì”

“Cô ấy không phải cô gái yếu ớt” Cố Mặc Đình mỉm cười an ủi cô: “Em đi làm đi, anh bảo Tô Lân đến chỗ Tử Dục nhìn xem, có lẽ tối qua Tử Dục lo lăng cô ấy, đưa cô ấy về nhà rồi”

Tiêu Diệp Nhiên ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không phải là không có khả năng này, thế là gật đầu: “Được, vậy anh bảo Tô Lân mau đi xem thử”

“Được” Cố Mặc Đình cưng chiều xoa đầu cô.

Đi vào phòng truyền thông, Tiêu Diệp Nhiên vừa liếc mắt đã thấy Tống An Kỳ đang ngồi ở vị trí của mình.

Cô sửng sốt, lập tức bước đến.

“An Kỳ” Cô gọi.

Tống An Kỳ đang ngẩn người nhìn máy tính nghe thấy tiếng gọi lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy là Tiêu Diệp Nhiên, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

“Diệp Nhiên” Giọng nói hơi nghẹn ngào.

Tiêu Diệp Nhiên nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Không sao, không có chuyện gì.”

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt mệt mỏi của cô, Tiêu Diệp Nhiên rất đau lòng.

“Sao không xin nghỉ nghỉ ngơi chứ?”

Tống An Kỳ gượng cười yếu ớt: “Tớ không sao”

“Nhưng mà...” Tiêu Diệp Nhiên còn muốn nói điều gì, lại nhìn thấy cô khế lắc đầu.

“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì nói với tớ” Tiêu Diệp Nhiên dặn dò.

“Ừm”

Tiêu Diệp Nhiên lại dặn dò mấy câu rồi mới trở về vị trí của mình.

Cảm thấy bất bình và căm giận thay An Kỳ, cô liên lạc với Tiêu Tiêu, hai người hẹn buổi chiều cùng đến bệnh viện thăm Dương Thiên Thiên.

Vốn dĩ chuyện của ba Tống mẹ Tống còn chưa giải quyết xong, không muốn âm ï nhiều với Dương Thiên Thiên, nhưng bây giờ tiện nhân này tự đưa mình đến cửa, sao các cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?

Trời ơi!"

Đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, Tiêu Diệp Nhiên vội vàng nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy Lại Tiểu Lan đứng cạnh bàn An Kỳ, trên mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Ngay sau đó, giọng nói chói tai của Lại Tiểu Lan này lại vang lên lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi