NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Tại quầy tiếp tân, cô bị người khác chặn lại.

“Vị tiểu thư này, không biết đã hẹn trước chưa?”

Kể từ khi quan hệ với cha trở nên xấu đi, cô gần như là chưa từng tới Tiêu thị. Cho nên ở quầy tiếp tân không ai biết cô cũng là bình thường.

“Tôi không có hẹn trước” Tiêu Diệp Nhiên thành thật trả lời.

“Vậy thì ngài không thể vào trong được” Vị tiểu thư xinh đẹp ở quầy tiếp tân lễ phép cười.

Tiêu Diệp Nhiên nhướn mày: “ Tôi là con gái của Đường chủ tịch, Tiêu Diệp Nhiên”

Cô nói thân phận của mình xong, cô gái đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, cho dù cô là ai, không có hẹn trước cũng không thể vào trong được” “Cô đến làm từ khi nào vậy?”

Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên hỏi.

Cô ta ngẩn ra: “ Nửa cuối của năm ngoái"

Đó là thời điểm ba đến làm Tiêu Diệp Nhiên cười với cô: “Tôi thay ba tôi cảm thấy thật kiêu ngạo khi mà có nhân viên tận tâm với công việc như vậy”

Cô gái không nhịn được mà cười lên, không còn là nụ cười lễ phép mà là phát ra từ nội tâm.

“Cô thật sự là con gái của chủ tịch sao?” Cô gái nghỉ ngờ hỏi Bởi vì trong nhận thức của cô, con nhà có khinh thường người khác.

Làm sao có thể hiền lành như vậy.

Tiêu Diệp Nhiên biết suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười: “ Ừ. Tôi thật sự là con gái của ba”

"Vậy ngài cùng với vị tiểu thư ở trên tầng là chị em?” Cô gái lại hỏi.

Trên tầng? Tiêu Diệp Nhiên nhướn màu, dò xét hỏi: “Cố Tống Vy?”

“Đúng, chính là cô ấy. Trên dưới công ty đều đang đồn rằng cô ấy có thể sẽ là chủ tịch tiếp theo”

Cô gái nhìn xung quanh môt chút, không thấy có ai chú ý đến bọn họ bên này, cô nói bên tai Đường, nhỏ giọng nói: “Cô ấy rất là kiêu ngạo, mỗi lần tới là giám đốc trên dưới công ty đều vây quanh cô ấy, nhìn thấy ai không vừa mắt là sa thải luôn, hoàn toàn không nể tình người ta và chủ tịch”

Vừa nói, Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc từ trong thang máy đi ra.

Cô quay đầu, thấy rõ người kia là ai, phát hiện đó là người mà cô quen biết.

“Chú Dương” Cô gọi người đàn ông.

Người đàn ông nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn cô, trong nhát mắt, gương mặt nặng nề lập tức trở nên sinh động. “Nhiên Nhiên, sao cháu lại ở đây?” Chú Dương đi nhanh đến trước mặt cô.

“Cháu tới xem một chút” Tiêu Diệp Nhiên cười đáp

Cô chú ý tới công văn ông ta đang cầm trên tay, hỏi: “Chú Dương đang định đi ra ngoài sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt chú Dương biến mất, thở dài: “ Chú đây là đang về nhà ăn cơm”

Giọng nói của ông ta hơi không cam lòng và không biết làm sao.

“Giám đốc Dương, ngại bị sa thải sao?” Cô gái ở quầy tiếp tân kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi