NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

“Ăn từ từ thôi”

Cố Mặc Đình nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng.

Tiêu Diệp Nhiên ngượng ngùng cười cười, sau đó, cô ăn rất chậm, sợ lại bị bỏng.

Bưng cả nồi cháo đến phòng ăn, Cố Mặc Đình cũng cho tự múc cho mình một chén, sau đó ngồi vào đối diện cô, cúi đầu chậm rãi ăn.

Tiêu Diệp Nhiên giương mắt lặng lẽ đánh giá anh, ở trong lòng âm thầm than thở, bẩm sinh cao quý nhất cử nhất động của anh nhìn rất ưu nhã, chỉ cần nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

Mí mắt Cố Mặc Đình nhẹ giơ lên, thấy được cô đang nhìn mình ngẩn người, khóe môi nhịn không được cong lên. Anh thả cái thìa trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sâu nhìn chăm chú người đối diện: “Đây là lần thứ hai em nhìn anh chằm chằm đấy”

Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của anh, Tiêu Diệp Nhiên như vừa lấy lại tinh thần, ngồi thẳng đối mặt vớianh ta, mắt đen hiện ý cười nhàn nhạt.

Ngay sau đó, cô kịp phản ứng lời anh nói, bên tai không khỏi nóng lên, có cảm giác chột dạ khi bị người ta nhìn thấu tâm tư.

“Còn không phải vẻ ngoài của anh quá ưa nhìn”

Cô lầu bầu.

“Ưm?” Anh không nghe rõ.

Không muốn để cho anh biết mình đang cuồng si mê đắm anh, thế là cô chuyển đổi đề tài nói: “Anh nấu cháo ăn thật ngon.

“Anh biết” Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Tiêu Diệp Nhiên:”. Thật đúng là không một chút khiêm tốn.

“Cái đó...... Mặc Đình...... “

Miệng Tiêu Diệp Nhiên ăn cháo, do dự, không biết mở miệng làm sao.

“Sao chứ? “

Nhìn dáng vẻ cô khó xử do dự, mi tâm Cố Mặc Đình cực kỳ khẽ nhíu lên.

“Chính là...... “Mấp máy môi, Tiêu Diệp Nhiên suy tư một lát, sau đó tiếp tục nói: “Mặc Đình, em không hi vọng anh vì em bỏ lại công việc của mình”

Nghe vậy, Cố Mặc Đình nhướng mày: “Anh không bỏ việ “Không có lúc nào? Bây giờ như thường ngày anh hẳn là ở công ty, nhưng hôm nay anh lại ở đây nấu cháo cho em, còn ăn cháo cùng em”

Nhìn biểu cảm của cô không đồng ý, Cố Mặc Đình cười trầm thấp, sau đó nói: “Nhiên Nhiên, anh là người quyết định cao nhất của công ty, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng là anh xử lý, nếu là như vậy, anh mời những trợ lý như Tô Lân làm gì”

Nói thì nói như thế không sai. Tiêu Diệp Nhiên không biết nên làm sao phản bác anh, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa.

“Nhiên Nhiên” Anh gọi khẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi