NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Tô Nhã An lắc đầu: “Xin lỗi dì. Con phải về AR”

Sự kiên trì của cô khiến Tân Thúy Kiều tức giận: “Nếu con quay lại thì đừng nhận người dì này nữa”

“Con xin lỗi” Tô Nhã An cúi người về phía họ, sau đó đứng thẳng dậy rời đi, không đợi họ nói gì.

“Coi đứa cháu gái ngoan của bà kìa”

Bùi Vân Trạch không ngờ cô sẽ bỏ đi một cách bất cần như vậy, đột nhiên ông không kìm được mặt mũi, tức giận mắng Tô Nhã An.

Tân Thúy Kiều nói rất đau khổ: “Nhã An rất quyết đoán, tôi có thể làm được gì chứ”

Bùi Vân Trạch trừng mắt nhìn bà, tức giận không nói gì.

Tiêu Diệp Nhiên trở lại làm việc.

Ngày hôm nay, cô và Tống An Kỳ cùng nhau bước vào công ty, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt dò hỏi từ mọi hướng.

Diệp Nhiên, cậu lại trở thành tâm điểm rồi” Tống An Kỳ nói đùa.

Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nói: “Cảm giác trở thành tâm điểm này cứ như một con khỉ bước vào đám đông, bị mọi người chỉ trỏ”

“Mình đi đây, Diệp Nhiên, cậu lại còn nói mình là khi” Cậu mới là khỉ ấy”

Hai người đi về phía thang máy vừa nói vừa cười.

Khi những người đang chờ thang máy nhìn thấy họ đến

gần, liền nhanh chóng giải tán, không còn một ai đang đợi ở phía trước của một trong các thang máy.

Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ thấy phía trước thang máy không có ai đợi, cũng không cảm thấy kỳ quái, liền đi tới. “Diệp Nhiên, vài ngày nữa ở Thiên Đường Hải sẽ có một lễ hội giải trí hàng năm, cậu sẽ đến đó chứ?” Tống An Kỳ hỏi.

“Nếu công ty cho phép mình đi, mình sẽ đi”

Tống An Kỳ thở dài: “Mình thực sự rất muốn đi, dù sao. cũng có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao lớn, nhưng...”

Cô nhún vai, tiếp tục: “Mình không đủ tư cách để tham dự một buổi lễ lớn như vậy”

“Cậu thực sự muốn đi sao?” Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc nhìn cô.

Tống An Kỳ cười đáp lại: “Phải, mình muốn nhìn thấy những ngôi sao lớn đó, rồi xin chữ ký của họ, không chừng mình sẽ kiếm được một khoản lãi nho nhỏ”

Tiêu Diệp Nhiên: “...”

Hoá ra cô ấy muốn đi chỉ là vì chữ ký của ngôi sao.

Khi thang máy đến, Tiêu Diệp Nhiên bước vào trước, Tống An Kỳ vội vàng đuổi theo.

Lúc này, Tống An Kỳ mới nhận ra có điều gì đó bất thường.

“Sao chỉ có hai chúng ta là chờ thang máy này vậy?”

Giờ đang ở cao điểm làm việc, không thể chỉ có hai người họ.

Cô ấy nói như vậy, Tiêu Diệp Nhiên cũng mới phản ứng được, nhưng cô đã hiểu ngay lập tức. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi