NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

"Cô ấy để em đi cùng uống rượu, sau đó cô ấy uống say, em cũng uống hơi nhiều!” Thẩm Tử Dục giải thích.

"Đây không phải cái cớ." Tiêu Diệp Nhiên không chấp. nhận: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Thẩm Tử Dục trâm mặc.

Anh ta có thể hiểu được tại sao chị dâu lại tức giận, đó là bạn tốt của cô, xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là người nào cũng không dễ chịu.

Nếu như cô không hỏi, anh ta cũng sẽ không nói, mà An Kỳ lại càng không có khả năng nói cho cô biết.

Cô không trách An Kỳ giấu diếm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô ấy.

Nhưng nếu đã biết, cô không thể cứ tùy tiện như vậy được, dưới cái nhìn của cô, chuyện này cô cũng có trách nhiệm.

Đêm hôm đó, nếu như cô đến cục cảnh sát, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Tiêu Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề nhìn Thẩm Tử Dục, hỏi: "Cậu định làm thế nào?"

Thẩm Tử Dục nhún vai, rất trả lời thành thật cô: "Em không biết"

Không biết?!

Tiêu Diệp Nhiên bị chọc giận quá mà cười lên: "Một câu không biết là có thể giải quyết vấn đề sao? Đừng nói với tôi đây là thời đại mới, lên giường cũng không có nghĩa gì. 

"Chị dâu, ý của em không phải như vậy!” Thẩm Tử Dục cười bất lực: “Em thật sự không biết phải làm sao bây giờ, em muốn ở bên An Kỳ, nhưng cô ấy không bằng lòng!” "Cô ấy không bằng lòng là đúng rồi!” Tiêu Diệp Nhiên khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Cậu đã có vị hôn thê, Tử Dục!”

"Em biết."

"Nói thật, trước đó tôi đã nhận ra được giữa hai người có chuyện mờ ám gì đó, tôi rất mong hai người thành đôi. Vì Mặc Đình nói cho tôi biết, cậu không yêu vị hôn thê của mình”

Thẩm Tử Dục không nói gì, chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn anh ta một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen một màu, chỉ có một chút ánh sao đang lóe lên.

Cô câu môi, nhẹ nhàng nói: "Gia thế như mấy người, hôn nhân chắc chắn sẽ không được tự do. Nhưng đừng quên, cuộc sống là của cậu, hạnh phúc cũng là của cậu. Cậu có quyền lựa chọn cuộc sống sẽ thế nào, cũng có quyên lựa chọn người sẽ cùng mình đi qua nửa đời còn lại”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ái, rơi vào tai Thẩm Tử Dục, khiến trái tim anh ta vô cùng rung động.

Đúng vậy, cuộc sống là của anh ta, giống như lúc trước anh ta không muốn tham gia quân đội và chính trị, dứt khoát lựa chọn kinh doanh.

Loại dũng khí đó, cho tới nay anh ta không phải không có. 

Y tá rửa sạch miệng vết thương, dùng băng gạc quấn lại, sau đó dặn dò cô không được đụng vào nước.

Cô nói cảm ơn, sau đó y tá đứng dậy rời đi.

Hành lang dài dằng dặc, ánh đèn sáng chói lặng lẽ chiếu xuống, cô chậm rãi đi về phía Tiêu Diệp Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi