NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Trời ơi, không trùng hợp như vậy chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt ua ám của Cố Mặc Đình, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên thầm hét lên “không xong rồi”, tên này sẽ không hiểu nhầm cô và Ngôn Húc đấy chứ?

Thực ra lúc cửa bị đẩy ra, Ngôn Húc đã nghe thấy động tĩnh, sau đó là hơi thở lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Không cần quay đầu lại anh ta cũng biết người đến là ai. Nhìn thấy biểu cảm “xong đời” của Diệp Nhiên, anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải thích rõ với anh ta” Anh ta lại xoa đầu cô, sau đó đứng dậy, quay người lại, bình tĩnh đối mặt với người đàn ông ngang tài ngang sức với mình.

“Xin chào, Lục tổng” Ngôn Húc lên tiếng chào hỏi trước, vẻ mặt bình tĩnh.

Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Đình nheo lại, lộ ra vẻ lạnh, anh trầm giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Nghe nói Nhiên Nhiên nằm viện, tôi đến thăm cô ấy”

Cái đáp án này rất hợp tình hợp lý.

“Mặc Đình, Ngôn Húc đi cùng với Thân Ngải Hân, nhưng Thân Ngải Hân có việc nên đi trước rồi”

Tiêu Diệp Nhiên lo lắng Cố Mặc Đình nghĩ nhiều cùng vội vàng giải thích.

Cố Mặc Đình nhìn về phía cô gái đang sự sợ hãi và lo lắng, trong lòng khế thở dài, cô cảm thấy anh không tin cô sao?

“Lục tổng đến rồi, vậy tôi cũng không ở lại nữa” Ngôn Húc quay đầu nói với Tiêu Diệp Nhiên: “Nhiên Nhiên, tôi đi trước đây.”

“Ừ, đi thong thả” Tất cả sự quan tâm của Tiêu Diệp Nhiên lúc này đang đặt trên người Cố Mặc Đình, thái độ đối với anh ta cũng rất lạnh nhạt.

Đôi mắt Ngôn Húc lóe lên một tia thất vọng, liếc nhìn cô, sau đó đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Cố Mặc Đình nhìn Tiêu Diệp Nhiên, sao đó cũng quay người rời đi.

Trời ơi, Cố Mặc Đình đi theo làm gì?

Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên vô cùng ngạc nhiên, vội vàng vén chăn, xuống giường, không thèm đi dép trực tiếp đi chân trần đuổi theo.

Ngôn Húc vừa đi vừa đội mũ, đeo kình lên, lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.

“Anh Ngôn”

Dừng lại, quay người lại, chỉ thấy Cố Mặc Đình đang đứng cách anh ta mấy bước nhìn anh ta.

“Lục tổng có chuyện gì sao?” Ngôn Húc hỏi.

“Anh Ngôn, anh thích Nhiên Nhiên”

Đây là một câu khẳng định.

Ngôn Húc cũng hơi ngạc nhiên, nhướng mày, khóe miệng cong lên: “Lục tổng ra đây chỉ muốn nói với tôi điều này sao?

Cố Mặc Đình không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ta, vô hình chung tạo cho người khác một áp lực rất lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi