NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Cố Thanh Chiêu sờ má, ngữ khí bật lực nói: “Anh đây không phải vì chứng minh sự khác biệt giữa chủ động và bị động hay sao? Nếu không anh đâu có đi sờ lần thứ hai”

Thẩm Tử Dục mặt đầy vạch đen: “Em thật sự phục anh rồi, anh hai họ của em”

Anh ta đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai của Cố Thanh Chiêu: “Sờ cũng sờ rồi, đánh cũng đánh rồi, hai người cũng coi như hòa rồi, anh đừng suy nghĩ nữa. Tan làm cùng đi thăm chị dâu”

“Không muốn!” Cố Thanh Chiêu lắc đầu: “Ứng Tiêu Tiêu chắc chăn cũng đi, đến lúc đó gặp nhau chắc chăn lại gây nhau, anh không muốn mang phiền phức đến cho chị dâ “Ö?” Thẩm Tử Dục nhíu mày, trong mắt xuất hiện một tia gian manh: “Em thấy anh sợ Thẩm Tử Dục chứ gì”

“Sợ cô ta?” Cố Thanh Chiêu gấp lên: “Anh không phải sợ cô ta, là không muốn đem phiền phức đến cho chị dâu, hiểu không?”

Thấy anh gấp đến độ trợn cả mắt, khóe mắt của Thẩm Tử Dục giật giật, nhanh chóng nói lời xoa dịu: “Hiểu, hiểu, em đều hiể “Như vậy còn tạm được” Cố Thanh Chiêu hài lòng gật đầu.

Hành động của anh hoàn toàn chính là phản ứng bị người khác giãm đúng chỗ đau, nhưng anh vẫn không tin. 

Thẩm Tử Dục khẽ thở dài trong lòng, đây quả nhiên gặp. được phụ nữ, IQ của đàn ông sẽ hạ xuống.

Ví dụ như chính anh ta.

Nghĩ đến cô gái đó nhẫn tâm từ chối anh ta, trái tim liền ẩn ẩn nhói đau.

Nhìn bộ dạng lăn tăn của Cố Thanh Chiêu, không khỏi nảy ra cảm giác “đồng cảnh tương lân”.

“Anh hai họ, tối nay chúng ta không đi thăm chị dâu, em mời anh uống rượu”

Nghe vậy, Cố Thanh Chiêu ngược mắt nhìn anh ta, trong mắt viết đầy chữ không dám tin: “Mặt trời mọc đẳng tây rồi à?”

Bởi vì thằng em họ này của anh từ nhỏ cơ thể không phải quá tốt, ông nội lại quản rất nghiêm, rất ít có cơ hội đụng đến rượu, tửu lượng cũng không tốt, đây mà đột nhiên muốn mời anh uống rượu, có nhầm không vậy?

Thẩm Tử Dục há lại không biết anh đang nghĩ gì, nói: “Sao thế? Muốn đi không? Bỏ qua rồi thì không còn nữa đâu” “Muốn, làm gì không muốn” Cố Thanh Chiêu không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, có điều--

“Em sao đột nhiên cũng không muốn đi thăm chị dâu?” Cố Thanh Chiêu rất hiếu kỳ.

Đương nhiên là bởi vì không muốn đụng gặp Tống An Kỳ rồi.

Nhưng đáp án này anh ta không thể nói với anh được, vì thế anh ta cười đáp: “Đi cùng anh, nếu không anh cũng chán”

Cố Thanh Chiêu "hừm hừm lắc đầu: “Thật sự không ngờ em cũng sẽ có một mặt biết quan tâm như vậy”

Thẩm Tử Dục cười: “Lời này của anh khiến em không biết nên nói gì”

Cố Thanh Chiêu không nhịn được mà mỉm cười: “Ai kêu em từ nhỏ đều không biết quan tâm chứ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi