NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Ban đầu, Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau đó cô lại cảm thấy nếu anh không đột ngột hôn cô, cô sẽ phát ra tiếng kêu xấu hổ đó à?

Trong lòng cô bỗng tức giận, giấy giụa muốn đứng dậy: “Anh thả em ra, thả em ra...”

Nhưng hai cánh tay anh như được làm bằng sắt, hoàn toàn không nhúc nhích.

Tiêu Diệp Nhiên biết rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và anh, nhưng vẫn không từ bỏ mà tiếp tục giãy giụa.

Đúng lúc này, bên tai cô bỗng vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Nhiên Nhiên, nếu em còn nhúc nhích, anh sẽ ăn em ngay tại đây đó.”

Dứt lời, Tiêu Diệp Nhiên liền yên tĩnh ngay, cô mím chặt môi, không dám nhúc nhích nữa.

Đồng thời, gò má cô cũng trở nên ửng hồng, cả người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, rất khó chịu.

Vì cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ nơi nào đó trên người anh đang bắt đầu rục rịch

Không biết qua bao lâu, nhiệt độ dưới mông mới từ từ hạ xuống, lúc này cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Rồi cô cảm thấy hơi thở của anh đang tới gần tai cô, sau đó giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nếu không phải sợ em quá mệt, anh thật sự rất muốn ăn em”

Tim Tiêu Diệp Nhiên khẽ run lên, bàn tay đang đặt trên đùi bỗng nắm chặt.

Trời ơi! Giọng nói của anh quá mê hoặc, cô thật sự rất muốn xô ngã anh, nhưng sự dè dặt của phụ nữ làm cô chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.

“Hôm nay An Kỳ thế nào?”

Một lúc sau, Cố Mặc Đình mới mở miệng hỏi.

Vừa nhắc tới chị em tốt của mình, Tiêu Diệp Nhiên liền gạt bỏ hết suy nghĩ xấu xa trong đầu mình, rồi thở dài: “Còn không phải tại tên Thẩm Tử Dục kia à”

Cố Mặc Đình khẽ nhíu mày kiếm: “Cậu ta làm sao?”

“Nếu cậu ta không thể cho An Kỳ những thứ cô ấy muốn, vậy thì đừng đi trêu chọc cô ấy. Giờ thì hay rồi, An Kỳ cũng thích cậu ta rồi, vì muốn rũ sạch quan hệ với cậu ta, cô ấy chỉ có thể quyết tâm cắt đứt nhớ nhung trong tim mình”

Nói đến đây, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên không khỏi chua xót: “An Kỳ mới bị tên cặn bã Hàn Minh Nhân làm cho tổn thương, giờ lại phải chịu đựng đau khổ như vậy, em thật sự đau lòng cho cô ấy”

Nghĩ đến vẻ mặt cô đơn buồn bã của An Kỳ, tim cô không khỏi thất lại, rất đau đớn.

“Anh xin lỗi” Cố Mặc Đình ôm chặt eo cô, đầu hai người tựa vào nhau, anh áp mặt mình vào má cô rồi nói: “Anh sẽ nói rõ với Tử Dục”

Tiêu Diệp Nhiên đặt tay mình lên tay anh, bất mãn nói: “Em biết Tử Dục cũng thích An Kỳ, nhưng em vẫn rất tức giận, chẳng lẽ cậu ta làm một người đàn ông mà không phân biệt được nặng nhẹ à?”

Cố Mặc Đình mỉm cười bất đắc dĩ: “Vậy anh gọi cậu ta tới đây cho em đánh một trận nhé.”

“Cậu ta là em họ anh, anh không đau lòng à?” Tiêu Diệp. Nhiên nghiêng đầu nhìn anh.

“Không, anh chỉ đau lòng vì em thôi”Trong đôi mắt đen của anh hiện lên ánh sáng dịu dàng. Tiêu Diệp Nhiên “hừ” một tiếng, rõ ràng trong lòng rất cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng: “Ai thèm tin anh? Cậu ta là em họ lớn lên cùng anh mà”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi