NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Tiêu Diệp Nhiên hờ hững thốt ra hai chữ, khiến cảm xúc Ứng Tiêu Tiêu vừa tăng cao đã lập tức sụp xuống.

"Tại sao?" Các cổ đông đó đều quyết định sẽ giúp cô, vậy sao còn không chắc thắng chứ?

Tiêu Diệp Nhiên nhấp một hụm canh: "Vẫn còn có một cổ đông, thái độ hiện tại của ông ta chưa rõ ràng, dù ông ta nói không ủng hộ ai, nhưng tôi sợ ông ta sẽ bị Cố Tống Vy lôi kéo về phía mình"

Ứng Tiêu Tiêu nghe xong, hơi lo lắng: "Vậy chúng ta mau nghĩ cách đi."

Cô nghĩ một chút, rồi nói: "Nếu chúng ta cho ông ta lợi ích đủ nhiều thì tôi không tin ông ta không đồng ý"

"Nếu chuyện dễ dàng giải quyết thế, thì chị dâu sẽ không phải đau đầu như vậy”

Lúc này, âm thanh Cố Thanh Chiêu từ phía sau cô truyền đến, cô lập tức quay đầu, bóng dáng trước mắt nhoáng một cái, cô lập tức lại quay sang phía khác.

Chỉ thấy Cố Thanh Chiêu bưng đ ĩa đồ ăn ngồi xuống bên cạnh cô, còn nhếch miệng mỉm cười với cô.

Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt, tức giận nói: "Vậy xin hỏi tổng giám đốc Cố có cao kiến gì thế?"

"Không có." Cố Thanh Chiêu lập tức trả lời với vẻ rất thản nhiên.

"Mẹ kiếp!" Ứng Tiêu Tiêu không kìm được chửi thề: "Đã không có thì cũng đừng xen vào."

Cố Thanh Chiêu nhướng mày: "Không phải tôi đến để cùng các cô nghĩ biện pháp sao?" 

Ứng Tiêu Tiêu "Xùy" một tiếng, quay đầu đi không thèm trả lời cậu ta.

Tiêu Diệp Nhiên bật cười nhìn hai người bọn họ, trêu chọc: "Nhìn hai người có vẻ thật xứng đôi."

"Cô ấy?"

"Anh ta?"

Ứng Tiêu Tiêu và Cố Thanh Chiêu liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời quay mặt đi, hai người đều tỏ vẻ chán ghét.

"Cậu nhìn xem, hai người ăn ý như thế mà còn nói không xứng”

Tiêu Diệp Nhiên chỉ sợ thiên hạ không loạn tiếp tục trêu chọc bọn họ.

“Tôi...

"Tôi.

Hai người lại đồng thời mở miệng, nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên có vẻ hết sức hứng thú, Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy buồn bực, hét lên lên với Cố Thanh Chiêu: "Anh có thể đừng bắt chước †ôi hay không?"

Cố Thanh Chiêu buồn cười lắc đầu: "Cô nghĩ nhiều rồi, ai thèm bắt chước cô chứ."

“Anh...

Ứng Tiêu Tiêu còn muốn nói gì đó, đột nhiên đầu bị người ta gõ khẽ một cái, cô ngẩng đầu lên.

Thì ra là Tống An Kỳ tới.

Cô tỏ vẻ không đồng ý: "Tiêu Tiêu, chúng ta đến là để giúp Nhiên Nhiên, chứ không phải tới xem hai người đấu võ mồm"

Nghe cô nói vậy, Ứng Tiêu Tiêu mới nhận ra mình đang làm cái gì, vẻ mặt ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, tôi quên mất"

Sau đó, cô quay đầu, hừ lạnh: "Hôm nay tâm trạng cô đây tốt, nên không chấp nhặt với anh nữa""

Nhìn thái độ "Hôm nay tôi tha cho anh, anh phải biết ơn tôi đấy" của cô, Cố Thanh Chiêu dở khóc dở cười lắc đầu, không nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi