NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Hôm sau, dưới sự kiên quyết của Tiêu Diệp Nhiên, Cố Thanh Chiêu đã đi cùng cô đến thăm ông Trần. Lần này bọn họ không đi thẳng đến nhà ông Trần mà là đi loanh quanh trong tiểu khu nơi ông ta sống.

"Ông Trần thích chơi cờ. Thường thì buổi sáng sau khi ăn sáng xong, ông ta sẽ xuống nhà chơi cờ với những người bạn già khác, chỉ cần ngồi vào bàn cờ là ông ta sẽ ngồi cho. tới chiêu, cho nên không cần nói cũng biết ông ta mê cờ đến

Đây là thông tin mà Cố Thanh Chiêu có được từ những người lớn tuổi khác trong tiểu khu.

"Anh biết đánh cờ không?" Tiêu Diệp Nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta.

"Biết" Cố Thanh Chiêu thốt lên mà không cần suy nghĩ.

"Vậy anh chơi giỏi không?"

"Tàm tạm, không tốt bằng anh cả. Từ khi biết chơi cờ đến nay, chưa lần nào Cố Thanh Chiêu đánh bại Cố Mặc Đình, từ đó có thể hình dung ra được trình độ của hai người

"Nếu tôi biết trước như vậy tôi đã bảo Mặc Đình đi cùng rồi." "A?" Cố Thanh Chiêu vẻ mặt mờ mịt, không biết tại sao cô lại nói như vậy?

Tiêu Diệp Nhiên cười: "Mặc Đình chơi cờ giỏi như vậy, chắc chắn anh ấy có thể phân cao thấp với ông Trần nhỉ?"

Cố Thanh Chiêu sững sờ: "Chị dâu, không phải chị muốn em chơi cờ với ông Trần đó chứ?"

Tiêu Diệp Nhiên chỉ cười chứ không nói, nhưng như vậy cũng khiến Cố Thanh Chiêu ngầm hiểu. 

Cố Thanh Chiêu nhất thời dở khóc dở cười: "Chị dâu, chị cũng xem trọng em quá đấy, lại muốn em chơi cờ với ông Trần. Sao chị có thể nghĩ ra được vậy?"

Tiêu Diệp Nhiên khẽ nhướn mày: "Anh có điều không biết rồi. Chỉ có làm những chuyện người khác thích thì mới có thể xích lại gần nhau hơn. Không phải làm như vậy sẽ có lợi cho. chúng ta sao?"

"Làm những chuyện người khác thích?"

"Đúng đấy" Tiêu Diệp Nhiên vỗ vai anh ta: "Ông Trần này thích chơi cờ, vậy chúng ta hãy đánh cờ với ông ta, sẵn tiện bàn công việc chính luôn."

Đây chính là chuyện mà Tiêu Diệp Nhiên đã định liệu trước. Một người thích chơi cờ còn chưa tìm được đối thủ như ông Trần. Nếu Thanh Chiêu có thể thắng ông ấy, có lẽ bọn họ còn có một tia hy vọng.

Cố Thanh Chiêu là một người thông minh, anh hiểu rõ ý của cô nhưng vẫn còn lo lắng.

"Chị dâu, em không dám hứa sẽ đánh thäng ông ta đâu." "Yên tâm đi, có thua tôi cũng không trách anh đâu” Tiêu Diệp Nhiên cười động viên anh ta.

Tiêu Diệp Nhiên không hề quan tâ m đến những lo lắng của Cố Thanh Chiêu. Dù sao thì cô cũng không quá hy vọng anh †a có thể thắng một người mê cờ nhiều năm như vậy.

Như thường lệ, ông Trần ngồi trong chòi nghỉ mát chơi cờ với những người khác. Ông không hề biết về sự xuất hiện của Tiêu Diệp Nhiên bọn họ.

Tiêu Diệp Nhiên và Cố Thanh Chiêu đứng bên cạnh lắng lặng quan sát nước cờ của ông Trần. Chỉ chớp mắt ông Trần đã giết đối phương không còn đường chống đỡ, chỉ đành bó tay chịu trói.

Nương theo một tiếng "Chiếu tướng", ông Trần đã thắng, hơn nữa thắng rất dễ dàng.

"Ông Trần à, tài đánh cờ của ông lại tiến bộ nữa rồi. Ở đây cũng chẳng còn ai chơi thắng ông nữa rồi."

"Còn gì nữa, tôi cũng không dám chơi với ông ý nữa đâu. Mười bàn thua cả mười bàn, lần này mặt già không biết vứt đi đâu?"

"Ông Trần à, nếu ông đã tài giỏi như vậy không bảng tôi bảo cháu tôi đến đây để ông dạy chơi cờ, ông thấy thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi