NUÔNG CHIỀU EM TỚI TẬN XƯƠNG TỦY


Thư Tịnh sau khi cùng Phó Nghệ Luận nói chuyện xong, cũng không có hành sự lỗ m4ng.
Chuyện năm đó là do anh xử lý không thích đáng, đã tạo ra rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho cô.

Anh biết mình không thể bù đắp hết những tổn thương mà Phó Vị Vũ đã phải gánh chịu.

Nhưng lần này, anh sẽ tự mình gánh chịu hậu quả này.
“Ông chủ, có mấy nhà sản xuất đưa kịch bản đến, còn có mấy chương trình tống nghệ.

Anh có muốn tham gia cái nào không ạ ?”
Sau khi về nước, Thư Tịnh đã tự mở phòng làm việc.

Ban đầu, anh chỉ hợp tác với công ty quản lý, không có ký hợp đồng lao động nên bây giờ không còn quan hệ gì với nhau nữa.

Trợ lý Tô Vũ Phi nhất quyết đi theo anh, cùng anh quản lý phòng làm việc này.

Dù người đại diện thay anh nhận công việc, nhưng kịch bản đa phần vẫn là do anh lựa chọn.
“Để đó trước đã.”
Thư Tịnh bảo Tô Vũ Phi đặt kịch bản xuống một bên, còn bản thân thì cầm một tập tài liệu bìa xanh lên lật mở.

Tô Vũ Phi vẻ mặt khó xử, suy nghĩ nói: “Ông chủ, cậu thực sự sẽ nhận bộ phim này sao ?”
“Ừm”
“Nhưng đó là vai phụ, hơn nữa còn là nhân vật phản diện.

Dựa theo địa vị của cậu thì thật là bất công.”
Tô Vũ Phi từ đầu tới cuối đều cảm thấy: ông chủ nhà mình là đỉnh lưu, diễn xuất không kém, có hai năm đào tạo chính quy trong nước, lại thêm ba năm học tập ở nước ngoài.

Chính vì thế, anh không nên nhận loại nhân vật phụ phản diện này.

Quá mất giá trị của bản thân a!
“Vai phụ cũng cần có người diễn.

Hơn nữa, nhân vật phản diện này lại càng yêu cầu kỹ năng diễn xuất của diễn viên hơn.

Tôi cảm thấy sẽ không có nhân vật nào khiến diễn viên phải ủy khuất cả.”
Thư Tịnh không chút lưu tình mà phản bác lại quan điểm của Tô Vũ Phi, khiến anh có chút xấu hổ.
“Lại nói, về kinh nghiệm diễn xuất, tôi chỉ có thể được coi là người mới, còn phải học tập rất nhiều.”
Ông chủ của bọn họ có yêu cẩu rất cao đối với sự thể hiện của bản thân.

Lần này coi như anh tự chuốc nhục, coi thường ý kiến của ông chủ.
“Nhưng Phó tiểu thư và cậu từng xảy ra chuyện, lại thêm việc xảy ra ở sân bay lần trước, tôi sợ tham gia bộ phim này sẽ xảy ra chút vấn đề.”

Một trong những nguyên nhân khiến anh khuyên Thư Tịnh từ chối bộ phim này là vì Phó Vị Vũ đảm nhận vai nữ chính.

Hai người gặp mặt, liền như sao hỏa đụng phải trái đất, không phải là đóm lửa, thì cũng là đám cháy.
“Không phải còn có anh sao ?”
Thư Tịnh ném luôn cái nồi này lên đầu Tô Vũ Phi.

Anh quên mất ông chủ nhà anh là một “khẩu Phật tâm xà” a.

Còn vì sao anh hết lần này tới lần khác đều đi theo anh ấy, thì nhất định là do tiền lương cùng đãi ngộ đặc biệt tốt rồi.
“Không muốn làm cũng được, vậy anh xuống phòng tài vụ để lĩnh tiền lương đi.”
“Ông chủ, cậu nói gì cũng đều đúng hết.

Cậu chỉ cần quay phim cho tốt, những việc còn lại hãy để cho Tô Vũ Phi này chịu trách nhiệm.

Đảm bảo sẽ không gây ra tổn thất gì!”
Nói đùa gì vậy, phòng làm việc mới hình thành được một tuần.

Mấy ngày lương của anh thì được bao nhiêu chứ ? Anh mới không ngu ngốc mà nghỉ việc đâu.

Ông chủ là phú nhị đại (*), cũng là ngôi sao nổi tiếng a.

Anh đi theo ăn ngon uống sướng; mọi đau khổ, mệt mỏi bây giờ đều đáng giá cả.
“Lúc nào thì nhập đoàn ?”
Thư Tịnh không muốn tốn nhiều thời gian nói nhảm, liền kéo đề tài quay về chuyện chính.
“Nhà sản xuất Tôn nói ngày 10 tháng sau có thể nhập đoàn.

Đến khi đó, hành lý của anh cũng sẽ được sắp xếp ổn thỏa.”
Đây cũng không phải lần đầu đi quay phim.

Ban đầu, anh chọn Tô Vũ Phi là vì cậu ấy có thói quen làm việc nhanh chóng, rõ ràng.
“Ừm, anh ra ngoài trước đi, tôi muốn xem kịch bản một lát.”
“Vâng, anh cũng nhớ xem qua những kịch bản em vừa mang vào nha.”
Biết giữ quan hệ với các nhà sản xuất là một điều tốt.

Thân là người đại diện, Tô Vũ Phi sẽ luôn một lòng mà cân nhắc đến việc phát triển sự nghiệp cho Thư Tịnh.
Thư Tịnh “Ừm” một tiếng, phất phất tay để cậu ra ngoài.
*
“Vũ Vũ, em đừng nhận bộ phim này nữa.”
Mấy ngày nay, Phó Vị Vũ đều ở nhà nghiên cứu kịch bản.


Cô vừa đánh răng, chuẩn bị ăn brunch(*) thì Phó Nghệ Luân đến gõ cửa, nói cô đừng nhận bộ phim này nữa làm cô thật hoài nghi là do mình chưa tỉnh ngủ hay là do Phó Nghệ Luân uống say.
“Không có mùi rượu mà.”
Ngửi ngửi trên người anh trai, cô chỉ ngửi thấy mùi gỗ đàn hương đầy nam tính cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngoài ra không còn mùi gì cả.
“Anh nói em có nghe không ? Từ chối bộ phim này đi.”
“Lúc trước không phải anh bảo em nhận bộ này sao ? Còn khen kịch bản sao lại tốt như vậy.

Mới qua mấy ngày thôi mà, sao anh lại thay đổi thế ? Hay đàm phán cát-sê có vấn đề à ?
Cát-sê nhà sản xuất đưa ra không có vấn đề gì, đoàn đội sản xuất cũng đều rất ổn.

Chỉ là hôm nay, sau khi xác nhận nam phụ, Phó Nghệ Luân không thể không thay đổi.
“Vũ Vũ, nghe lời anh.

Nhân lúc còn chưa khai máy, em hãy hủy hợp đồng đi.

Tiền vi phạm hợp đồng anh sẽ giải quyết …..”
“Anh, rốt cuộc thì anh đang lo lắng cái gì vậy? Em không có chuyện gì đâu.”
“Em đã biết rồi sao?”
Trước khi Phó Nghệ Luân đến gõ cửa, weibo chính thức của “ Chỉ có trên tháp phía Tây” đã đăng một bài mới, tiết lộ dàn diễn viên.

Ngoài hai diễn viên chính là Phó Vị Vũ cùng Quan Niệm trước đó, thì lần này có thêm hình ảnh của diễn viên đóng vai nam phụ.

Hội hậu viện cũng đã sớm đăng bài chúc phúc, không khác biệt lắm so với hội hậu viện của cô.
“Em vừa nhìn thấy bài đăng, nam phụ là Thư Tịnh.

Anh sợ em vẫn còn tình cảm với anh ấy sao?”
Phó Vị Vũ lạnh nhạt nói, nhàn nhã đi đến máy pha cà phê.
“Có biết bao nhiêu là bộ phim khác, lại chọn nhận bộ phim này, đã thế còn tự hạ mình nhận nam phụ, nhất định là không có ý tốt.”
Những lời Phó Nghệ Luân nói Phó Vị Vũ đều nghe được rõ ràng.
“Sao anh còn thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến người ta nhận phim gì thế ? Em thấy anh chính là chưa tỉnh ngủ, uống một ly cà phê cho thanh tỉnh chút đi.”
Phó Nghệ Luân lúc này mới phát hiện ra trong nhà Vị Vũ lại có nhiều hơn một máy xay cà phê, ngay cả cà phê này cũng là mới xay.
“Em mới học trên mạng đó.

Chiều hôm qua người ta giao máy tới, nên em đã thử làm.

Uống cũng không tệ lắm.”
Phó Vị Vũ vốn thông minh, học cái gì cũng nhanh, không chỉ biết pha cà phê mà còn biết cả cắm hoa.
“Đừng đánh trống lảng, dù sao anh cũng sẽ không đồng ý cho em tiến tổ vào tháng sau đâu.

Buổi chiều chúng ta sẽ đi hủy hợp đồng.”

Phó Nghệ Luân một lòng muốn Phó Vị Vũ tránh xa Thư Tịnh, căn bản không có tâm trạng uống cà phê, dù đó là do tự tay cô pha.
“Nhưng em muốn nhập đoàn lần này.’
Phó Vị Vũ tức giận bứt cánh hoa, rất nhanh đã xếp được thành một hình trái tim.

Mặc dù không phải đặc biệt hoàn hảo nhưng đối với người mới cũng coi như không tệ.
“Nếu như em hủy hợp đồng, người khác sẽ nghĩ gì đây ? Bởi vì Thư Tịnh tham gia mà rút lui sao ? Anh, chính anh nói, làm người phải biết đạo lý, làm ăn phải biết giữ chữ tín.

Hơn nữa em cũng rất thích nhân vật này.

Em sẽ chỉ quan tâm đến diễn xuất, sẽ không để bất cứ thứ gì ảnh hưởng có được không ?”
Phó Nghệ Luân cũng biết nếu hủy hợp đồng sẽ để lại hậu quả gì cho cả hai bên.

Anh thừa nhận là lần này anh đã hành động theo cảm tính.

Bởi vì Thư Tịnh đã “tuyên chiến”, chính bản thân mình làm loạn, lại xém chút nữa đã hủy hoại sự nghiệp của em gái anh.

Suy nghĩ một lúc, Phó Nghệ Luân rốt cuộc cũng thỏa thuận: “Được rồi, vậy sau này em nhất định chỉ được quan tâm đến việc quay phim, phải luôn giữ khoảng cách với Thư Tịnh.

Anh không muốn em lại bị tổn thương nữa.”
Dặn dò xong, Phó Nghệ Luân cầm ly cà phê lên uống, gật đầu khen: “Cũng không tệ.”
Phó Vị Vũ cười đến đắc ý, bỗng thay đổi ngữ khí: “Ly thứ nhất miễn phí, ly thứ hai nửa giá, ly thứ ba toàn giá, nếu muốn uống thì xuống lầu, rẽ phải gặp ngôi sao ba ba.”
Ý cô là, cô chỉ miễn phí cho anh một ly này, ai bảo anh muốn chặn con đường tiền đồ của cô chứ.
“Quỷ hẹp hòi, em còn khách khí với anh sao ? Uổng phí ngày thường, anh yêu thương em như vậy.”
Phó Nghệ Luân đưa tay véo má cô một cái, liền bị Phó Vị Vũ hung hăng hất ra.
“Mặt của nữ minh tinh không thể tùy tiện chạm vào nha! Sẽ bị biến dạng đó.”
“Bớt nhiều lời đi.

Trên người em có bao nhiêu cân thịt chẳng lẽ anh còn không biết ? Vị Vị của chúng ta trời sinh xinh đẹp, còn phải thay đổi hay phẫu thuật gì sao ?
Ở trong lòng Phó Nghệ Luân thì em gái nhà mình chính là tiểu cô nương xinh đẹp nhất.
“Không hổ là Hải Vương, biết ăn nói ngon ngọt.

Em xin chịu thua!”
Phó Vị Vũ giơ ngón tay cái với Phó Nghệ Luân.
Phó Nghệ Luân uống xong cà phê, đặt cốc xuống, nhìn gương sửa sang lại mái tóc cùng âu phục, “Em đã quyết định như thế thì không cần quan tâm đến lời anh nói vừa rồi.

Buổi chiều anh còn có một cuộc họp, cần phải đi trước.

Em muốn ăn cái gì thì nói với tiểu Triệu, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Đi nhanh đi, đừng để chị gái thư ký xinh đẹp của anh phải đợi lâu.”
Phó Vị Vũ cười mập mờ, cho là anh sẽ đi hẹn hò.
“Có cuộc họp thật mà, hơn nữa anh đã chia tay được hai ngày rồi.”
“Làm sao lại thành như vậy ? Không phải là chân ái sao ?”
Phó Vị Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Dựa theo tính tình của Phó Nghệ Luân, thì có thể kéo dài một tháng cũng là kỳ tích rồi.
“Anh đối với người ta là chân ái, nhưng người ta đối với anh là kẻ ngốc, lừa gạt anh của em hơn một trăm vạn ( khoảng 3 tỷ 5 đồng) rồi chạy mất.


Anh không có báo cảnh sát, coi như là đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ người ta.”
Bị lừa tới hơn một trăm vạn lại không báo cảnh sát, Phó Nghệ Luân thật là có tiền, cũng coi như yêu người kia thật lòng.
“Mười năm đào hoa, không ngờ lại có ngày xuất hiện núi cao hơn núi , Phó Nghệ Luân anh cũng có ngày bị người ta chơi đùa.

Em thay mặt bậc trưởng bối nhắc nhở anh nên kiềm chế lại đi.”
“Anh tuổi trẻ tài cao, không hưởng thụ cuộc đời thì hưởng thụ cái gì ?”
Phó Nghệ Luân thay giày trước cửa, chỉnh lại carvat, rồi đưa tay mở cửa, “ Anh đi rồi nhớ khóa kỹ cửa, đừng để người lạ vào nhà.

Tối nay, anh sẽ về với em.”
“Đi đi, em cũng không còn là trẻ con nữa, không cần anh cả ngày đều quan tâm đâu.”
“Trong mắt anh, em chính là trẻ con, anh một lòng đều muốn yêu thương em.”
Nói xong, anh lại xoa xoa đầu cô.
“Anh có thể bỏ cái thói quen xoa đầu người khác không ? Hại em lại phải đi gội đầu rồi!”
“Không bỏ được.”
Phó Nghệ Luân cười một tiếng, đem Phó Vị Vũ nhốt lại phía sau cánh cửa.

Sau khi quay người đi, ý cười kia cũng biến mất.

Anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Thư Tịnh, nhưng cuối cùng vẫn không có gọi.

Có lẽ một màn này đều do anh tạo nên.

Chung quy thì vẫn là xuất phát từ anh.
Đang muốn cất điện thoại đi thì màn hình đột nhiên sáng lên.

Không ngờ là Thư Tịnh lại chủ động gọi đến.

Đây có được coi là tự tìm đến cửa không ?
Phó Nghệ Luân do dự một lát, rồi trả lời: “Chuyện gì ?”
Ngữ khí không có chỗ nào là tốt cả.
Thư Tịnh nói: “Dựa theo tính cách của anh, thì chắc chắn anh sẽ trăm phương ngàn kế ngăn cản em hợp tác cùng Vị Vị.”
Phó Nghệ Luân sững sờ: “Đừng tưởng rằng cậu hiểu rõ tôi.

Thật xin lỗi, lần này để cậu thất vọng rồi.”
Thư Tịnh cười khẽ một tiếng, Phó Nghệ Luận nhíu mày: “ Cậu cười cái gì chứ ?”
Thư Tịnh vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Vị Vị đã đồng ý hợp tác với em.”
Phó Nghệ Luân: “Cậu dám lừa tôi sao? Tôi cho cậu biết, đừng nghĩ là lần này cậu có cơ hội hợp tác với Vị Vị, liền có thể tiếp cận con bé.

Vị Vị sẽ không để ý đến cậu đâu.”
Thư Tịnh thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Anh yên tâm, em sẽ dùng tấm lòng chân thành của mình để Vị Vị một lần nữa yêu em.

Chuyện năm đó, em cũng sẽ không nhắc tới.”
Phó Nghệ Luận trầm mặc, thừa nhận bản thân rất sợ Thư Tịnh ở cùng Phó Vị Vũ, sẽ nói cho cô biết năm đó, là anh đã trăm phương ngàn kế bắt cậu ấy từ chối lời tỏ tình của cô trước mặt mọi người như vậy.
(*) phú nhị đại: là người thừa kế thứ hai trong gia đình giàu có.
(*) brunch: là bữa ăn kết hợp giữa bữa sáng và bữa trưa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi