NUÔNG CHIỀU THÀNH HỌA

Đổng ma ma biết Tống Thế tử của An Lăng Hầu phủ, hắn là Tống Ngôn Thâm - đích trưởng tử của An Lăng Hầu, năm nay mười bảy tuổi, là thiếu niên ngay thẳng cao quý, tuy tướng mạo không bằng Quận vương nhà mình nhưng cũng coi là xuất chúng trong các công tử trẻ tuổi ở kinh thành.
 
Trước kia hai phủ qua lại thân thiết, người lớn trong nhà đã sớm định ra hôn sự cho hắn và Tam cô nương, lúc bọn họ còn nhỏ rất hay gặp nhau, sau khi lớn lên vì tránh hiềm nghi nên ít chạm mặt, lần trước gặp mặt hình như là lúc Tống thế tử rời kinh, tính toán thời gian một chút, ước chừng đã được nửa năm.
 
Nhìn tình hình này, hẳn là về sớm hơn dự tính.
 
Vẻ mặt Kỷ Du đột nhiên thay đổi, Đổng ma ma nhìn thấy nhưng bà chỉ nghĩ là tin tức này quá đột ngột, Kỷ Du nhất thời bất ngờ nên mới có này phản ứng này, cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
 
Nhưng Kỷ Du có phản ứng như vậy hiển nhiên không phải vì nguyên nhân này.
 
Sau khi tỉnh lại, nàng đã phát hiện đời này và đời trước không giống nhau, chuyện rõ ràng nhất chính là kiếp trước nàng không dẫn Kỷ Thấm tới Ninh viên dự tiệc, mà lúc này nàng lại bị thương ở Ninh viên.
 
Thêm nữa, chính là tin tức vừa mới truyền đến.
 
Nàng nhớ rõ kiếp trước nàng và Tống Ngôn Thâm không gặp nhau vào năm này, khi đó Tống Ngôn Thâm đ ến quân doanh rèn luyện, ở lại một năm rưỡi mới về kinh, nàng căn bản không nghĩ tới Tống Ngôn Thâm sẽ tới đây vào lúc này.
 
Hiện giờ đầu óc nàng còn mơ hồ, chưa biết phải xử lý hôn ước với Tống Ngôn Thâm ra sao, cũng không biết phải dùng loại thái độ nào để cư xử với hắn chứ đừng nói là gặp mặt.
 

Có điều Kỷ Du cũng biết hiện giờ Tống Ngôn Thâm vẫn là thiếu niên biết tri thức hiểu lễ nghĩa, sẽ không làm ra chuyện tự tiện xông vào khuê phòng cô nương, bây giờ hắn tới phủ chắc là để thăm hỏi tình hình của nàng, vậy thì nàng không cần gặp hắn, chỉ để cho nha hoàn truyền lời là được.
 
Kỷ Du nhanh chóng cho nha hoàn đến tiền viện trả lời.
 
Đổng ma ma có phần kinh ngạc, sao nhìn kiểu gì cũng không thấy Tam cô nương vui mừng chút nào nhỉ? Theo lý, hai người đã nửa năm không gặp nhau, biết Tống Thế tử trở về thì Tam cô nương nên vui mừng mới phải, dẫu sao bọn họ đã quen biết từ nhỏ, mặc dù Tam cô nương còn nhỏ tuổi, tình đậu sơ khai, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã vẫn ở đó, vậy mà phản ứng của Tam cô nương lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của bà.
 
Đổng ma ma rất nghi hoặc, đang định dò hỏi thì bị Kỷ Du đoạt trước.
 
“Ma ma, ta không muốn gả cho Tống Ngôn Thâm.” Kỷ Du dựa vào thành giường, ngửa đầu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ vẻ nghiêm túc, không hề có ý tứ đùa giỡn.
 
Đổng ma ma ngẩn ra, trong lòng kinh hãi, không nghĩ ngợi gì đã vội vàng xua tay ngăn lời Kỷ Du, “Trời ơi, Tam cô nương không được nói linh tinh, bị người khác nghe được là không tốt đâu!”
 
“Ma ma yên tâm, ta chỉ nói với mình bà, hiện giờ sẽ không để người khác biết được ý định này của ta.” Kỷ Du vốn chưa định nói chuyện này cho Đổng ma ma, đây chỉ là ý muốn nhất thời, hiện giờ ca ca vẫn chưa trở về, Niệm Niệm lại quá nhỏ, trong phủ cũng không có người khác để nàng tín nhiệm nhưng Tống Ngôn Thâm bỗng nhiên tới đây, chuyện này lập tức nhảy lên trên cùng, dù sao Đổng ma ma hơn nàng rất nhiều tuổi, lại có nhiều kinh nghiệm, có lẽ bà ấy sẽ nghĩ được biện pháp giúp nàng.
 
Đổng ma ma xoay người nhìn ra bên ngoài, lo lắng đến nỗi nhíu chặt lông mày, hạ thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên Tam cô nương muốn như vậy? Hay là Tống thế tử làm chuyện gì khiến cô nương mất hứng?”
 
Kỷ Du lắc đầu, “Không phải, chỉ là ta không muốn làm thê tử của hắn, ta coi hắn như ca ca, cứ nghĩ sau này trở thành phu thê với hắn thì cả người lập tức không thoải mái, ma ma, bà có biện pháp nào để hủy bỏ hôn sự này mà không khiến cho An Lăng Hầu phủ tức giận, đặc biệt là đừng để Tống Ngôn Thâm trách ta, nếu có thể hủy hôn trong vui mừng, hai nhà vẫn có thể qua lại thân thiết giống như trước thì tốt nhất.”

 
Kỷ Du tất nhiên sẽ không nói sự thật cho Đổng ma ma, nếu nàng nói là sợ mình sẽ chết trong tay Tống Ngôn Thâm thì chỉ sợ Đổng ma ma sẽ giống như Kỷ Thấm, đều cho rằng đầu óc nàng bị đụng hỏng rồi.
 
Điều Kỷ Du lo lắng không phải là không hủy bỏ được hôn sự vì kiếp trước hôn sự của nàng và Tống Ngôn Thâm cuối cùng cũng không thành. Nhưng khi đó là ca ca đơn phương bày ra thái độ cứng rắn để hủy bỏ, mặc dù An Lăng Hầu phủ đã đồng ý nhưng Tống Ngôn Thâm từ đầu đến cuối đều chưa từng chấp nhận, vì vậy mà càng tìm mọi cách làm phiền nàng, còn chặn nàng lại vài lần, cúi đầu nhận sai, hứa hẹn sau này sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với những cô nương khác, cả đời chỉ cưới một mình nàng.
 
Nhưng Kỷ Du vốn không có tình yêu nam nữ với hắn, nghe đồn hắn ở bên ngoài phong lưu thành tính thì chỉ có chút thất vọng chứ không hề đau lòng, thế nên ca ca nói muốn đi từ hôn, nàng cũng không có cảm giác gì, mọi việc đều giao cho ca ca xử lý.
 
Sau đó Tống Ngôn Thâm biết nàng đính hôn với Đoàn Thù thì giống như kẻ điên, thậm chí nửa đêm trèo tường lẻn vào trong phủ tìm nàng, bị ca ca hung hăng đánh một trận rồi đưa về An Lăng Hầu phủ.
 
Cũng không biết ca ca dùng thủ đoạn gì mà Tống Ngôn Thâm không quấy rầy nàng nữa, nhưng có một lần chạm mặt khi đi dự tiệc, ánh mắt của hắn làm nàng sợ hãi.
 
Tuy Kỷ Du vẫn chưa xác định được cái chết của nàng có liên quan tới Tống Ngôn Thâm hay không nhưng nàng hiểu rõ nếu tránh được thì cứ tránh, tất cả đối tượng tình nghi đều phải tránh xa, hơn nữa, lúc này nàng không thể để Tống Ngôn Thâm ghi hận nàng.
 
Chuyện này có vẻ không dễ làm.
 
Đổng ma ma nghe lời nàng nói, chân mày càng nhíu chặt, nếp nhăn chồng vào một chỗ hiện ra vẻ lo lắng. Kỷ Du đột nhiên nói muốn từ hôn, đây là chuyện bà chưa từng nghĩ tới, vốn bà còn cảm thấy hôn ước từ nhỏ này thật sự tốt, hai nhà qua lại thân thiết, lại biết rõ gốc rễ của nhau, hơn nữa vị Tống thế tử này nhìn cũng rất đáng tin cậy, lại rất quan tâm Tam cô nương, chỉ đợi Tam cô nương đến tuổi cập kê là có thể bàn chuyện cưới hỏi, không có gì phải nhọc lòng, cực kỳ trôi chảy.

 
Ai ngờ lúc này Tam cô nương quẳng ra lý do thoái thác như vậy, đúng là quá mức đột ngột, từ hôn không phải chuyện đùa, cũng không phải nói hủy là hủy.
 
Đổng ma ma suy nghĩ đủ thứ, cảm thấy Tam cô nương vẫn còn ít tuổi nên mới nói ra dễ dàng như thế, vẫn cứ nghĩ mọi chuyện thật đơn giản nên bà phải có trách nhiệm chỉ điểm một chút, bà cân nhắc nói với Kỷ Du: “Tam cô nương phải suy nghĩ thật kỹ, hôn sự này là ý của Quận vương quá cố, đã định ra nhiều năm như vậy, bất kể là hủy bỏ vì nguyên nhân gì đều sẽ ảnh hưởng đến hai nhà, hiện giờ Tam cô nương còn nhỏ, vẫn chưa qua lại nhiều với Tống Thế tử, sau này ở chung một chỗ, tình cảm tự nhiên sẽ không giống nhau, hiện giờ không cần lo lắng về vấn đề này đâu.”
 
“Ma ma,” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Du nhăn lại, nắm chặt tay Đổng ma ma, đôi mắt hoa đào ngập nước đáng thương nhìn bà, “Khi đó phụ thân đâu có hiểu được tâm tư của ta, ông ấy là nam nhân, cái gì cũng không hiểu, nếu có nương ở đó thì nhất định sẽ không ép buộc ta, ta thật sự không muốn gả đến Tống gia, ma ma giúp ta nghĩ cách đi, A Du cầu người…”
 
“Cái này…” Đổng ma ma khó xử nhìn nàng, đôi mắt của tiểu cô nương trong trẻo giống như cánh hoa đào thấm đẫm sương mai, lộ vẻ đáng thương, thật khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.
 
“Được, được,” Đổng ma ma hết cách nên vỗ vỗ tay nàng, thở dài nói, “Đôi mắt của Tam cô nương thật là…” Vừa nói vừa chặc lưỡi, nhịn không được nở nụ cười, “Bất luận công tử nhà ai nhìn thấy cũng đều muốn bảo vệ cho thật tốt, muốn người nhà Tống thế tử đồng ý từ hôn, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng!”
 
“Thế nên mới cần ma ma giúp ta!” Kỷ Du thấy Đổng ma ma đã dao động nên vội vàng hỏi, “Ma ma nghĩ được cách gì rồi?”
 
“Không phải không có cách, nhưng dù sao từ hôn cũng là chuyện không tốt, có làm thế nào cũng không thể chu toàn mọi mặt, Tam cô nương đừng quá xúc động.”
 
“Ta sẽ không xúc động, ma ma mau nói cho ta nghe đi!” Kỷ Du cuống cuồng thúc giục.
 
Đổng ma ma thấy nàng nôn nóng thì khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Nếu muốn người nhà An Lăng Hầu phủ đồng ý từ hôn, còn không ghi hận thì việc đầu tiên là không thể làm mất thể diện của người ta, dù sao cũng là Hầu phủ, hơn nữa còn là hôn sự của Thế tử, đang yên đang lành lại bị nhà gái từ hôn, nói ra đã hạ thấp mặt mũi, Tam cô nương muốn cho người ta thoải mái thì chỉ còn cách chấp nhận thua thiệt, lui một bước.”
 
“Lui như thế nào?” Kỷ Du rất đồng ý với lời nói của bà, vội vàng hỏi tiếp.

 
“Nghĩ cách để cho người ta nói ra trước, chúng ta trở thành nhà bị từ hôn, bị mất thể diện chính là Quận vương phủ chúng ta, nhưng việc từ hôn này còn phải có lợi cho bọn họ, để bọn họ chiếm lý, nếu không bên ngoài vẫn sẽ xỉa xói An Lăng Hầu phủ vô tình vô nghĩa, trở mặt không nhận người, chắc chắn là không thiếu những lời nói khó nghe, thế nên chuyện này… Khó lắm!”
 
“Hả?” Kỷ Du đang hứng thú bừng bừng đột nhiên nghe được kết luận như vậy thì lập tức ỉu xìu, miệng nhỏ trề ra, “Ma ma nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là nói cho ta biết việc này khó làm sao?”
 
“Đương nhiên không phải,” Đổng ma ma từ tốn nói, “Ý lão nô là, đây là chuyện lớn ảnh hưởng đến hai phủ, Tam cô nương cứ suy nghĩ kỹ những lời lão nô vừa nói, nhưng quan trọng là phải thương lượng với Quận vương, không thể tự mình quyết định, bằng không cứ coi như để cho người nhà An Lăng Hầu phủ thoải mái còn thể diện nhà chúng ta bị mất hết thì không được, càng không cần phải nói đến thanh danh của Tam cô nương, cô nương bị từ hôn sẽ bị người ta đàm tiếu, cứ như vậy, muốn tìm nhà chồng cũng khó khăn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến hôn sự của các cô nương khác trong phủ đấy!”
 
Kỷ Du không thể không thừa nhận lời nào của Đổng ma ma cũng có lý, nếu tự mình làm hỏng thanh danh, ngược lại có ích, nhưng cho dù nàng không suy xét tới thanh danh của mình thì cũng không thể liên lụy tới Niệm Niệm, cho nên cần phải nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, vừa có thể để cho An Lăng Hầu phủ chủ động từ hôn, vừa không khiến thanh danh của mình bị tổn hại quá lớn, như vậy mới vẹn cả đôi đường.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Du rõ ràng.
 
Xem ra nhờ Đổng ma ma giúp đỡ quả nhiên không sai, tuy hiện giờ vẫn chưa có biện pháp cụ thể nhưng nàng đã biết phương hướng đại khái, đợi ca ca trở về, nói chuyện với ca ca thì có lẽ việc sẽ thành.
 
Thấy Kỷ Du hơi rũ mắt, dáng vẻ giống như có điều suy tư thì Đổng ma ma biết Tam cô nương đã tiếp thu ý kiến của bà, chỉ là trong lòng bà vẫn cảm thấy không yên tâm.
 
Dù sao bà cũng chỉ là ma ma quản lý hậu trạch, loại việc lớn thế này vẫn phải để cho gia chủ quyết định mới được. Nếu không ngoài dự tính thì ngày mai Quận vương sẽ về tới kinh thành.
 
Đến lúc đó vẫn phải bẩm báo chuyện này với Quận vương trước rồi thăm dò thái độ của Quận vương, tránh cho Tam cô nương tự mình xông lên lại đâm vào tường.
 
Đổng ma ma nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Cảnh Dương Quận vương lại trở về trước thời hạn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi