NUÔNG CHIỀU - THỜI TINH THẢO

Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt Minh mệt rã rời.

Ánh nắng mùa hè chói mắt, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, rơi trên người cô vẽ nên một khuôn mặt thanh tú. Điểm duy nhất có hơi khó coi là quầng thâm trên mắt cô.

Khi cô ngáp lần thứ ba, Ngụy Xương nhìn cô cười: “Ngủ không ngon sao?”

Hướng Nguyệt Minh có chút ngượng ngùng: “Em xin lỗi thầy.”

Ngụy Xương lắc đầu: “Không sao, tối hôm qua bởi vì scandal mà em không ngủ được, đúng không?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn ra, không ngờ ông sẽ đề cập đến vấn đề này.

Cô có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Có một chút ạ.”

Ít nhất, ngọn nguồn đúng là do vụ tai tiếng đó.

Nếu không phải vì ngòi nổ kia, Trình Trạm sẽ không lăn lộn với cô lâu như vậy.

Đòi hỏi hết lần này đến lần khác vẫn chưa hài lòng.

Cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh phải dỗ dành anh gần như cả đêm, anh mới buông tha cho cô.

Nghĩ đến những chuyện không thể nói ra đêm qua, khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh đỏ ửng lên.

Cô nhấp một ngụm trà, bắt buộc phải xóa những hình ảnh đó khỏi tâm trí.

Ngụy Xương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy em nghỉ ngơi đi.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn ông: “Thầy Ngụy.”

“Không sao đâu.”Ngụy Xương cười nói: “Em cũng sắp hoàn thành khóa học rồi, bây giờ nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngụy Xương vừa dứt lời, Lý Văn liền từ thư phòng đi ra. Bà ấy nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu nhìn đồng hồ: “Buổi trưa Tiểu Nguyệt muốn ăn gì?”

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt: “Cô đi nấu cơm ạ?”

Lý Văn: “Ừ, mấy ngày rồi em không đến đây, ngày mai thầy cô đi du lịch, trước khi đi muốn nấu cho em một bữa ăn.”

Hướng Nguyệt Minh được quan tâm mà tỏ ra lo lắng, nói ngọt: “Cô giáo làm món gì em cũng đều muốn ăn.”

Lý Văn nhìn cô, cười nhẹ nói: “Vậy thì đến giúp cô một tay nào.”

“Vâng.”



Lúc hai người vào phòng bếp, Lý Văn quay đầu nhìn tư thế của cô, cười hỏi: “Em biết nấu ăn không?”

“Hơi hơi ạ” Hướng Nguyệt Minh thành thật nói: “Em không có nhiều thời gian để nấu nướng.”

Lý Văn gật đầu, cảm khái nói: “Trước đây cô cũng không biết, sau khi kết hôn với Ngụy Xương mới chậm rãi học tập.”

Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình, nhìn vẻ mặt vui vẻ của bà, cô đột nhiên có chút tò mò: “Cô giáo.”

“Ừm?”

Lý Văn lấy rau củ từ trong tủ lạnh đưa cho cô: “Mang cái này đi rửa đi, vừa rồi em muốn nói gì?”

Hướng Nguyệt Minh mím môi, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, em chỉ cảm thấy cô và thầy Ngụy có quan hệ tốt như vậy, em rất hâm mộ.”

Nghe vậy, Lý Văn nhướng mày nhìn cô: “Em ghen tị cái gì? Chúng ta đều đã kết hôn, cuộc sống cũng rất bình thường.”

“Bình thường mới là sự thật.”

Lý Văn mỉm cười: “Tuy là vậy nhưng cũng không thể đơn giản quá.”

Bà ấy nói, thuận miệng hỏi: “Tiêu chuẩn chọn bạn đời của Tiểu Nguyệt Nhi là gì?”

“Dạ?”

Lý Văn buồn cười nhìn cô: “Không có sao? Hiện tại không thích người nào sao?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, sau đó rũ mắt xuống nhìn khoai tây đã được rửa sạch. Sau một lúc lâu im lặng, cô nói: “Hình như là có ạ.”

Lý Văn: “…”

“Hình như?” Bà ấy dở khóc dở cười: “Tại sao lại hình như?”

Hướng Nguyệt Minh “dạ” một tiếng, có chút không xác định nói: “Chỉ là… em vẫn chưa xác định là có thích anh ấy hay không.”

“Là như thế nào?”

Lý Văn hỏi: “Nếu không ngại, thử giãi bày với cô xem nào?”

“Em không ngại.”

Hướng Nguyệt Minh trầm mặc chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Em có chút thích anh ấy, nhưng cũng không dám thích.”

Bởi cô biết nếu đi xa hơn nữa, thứ chờ đợi cô có thể là vực thẳm.

Hướng Nguyệt Minh là một người không thích thử nghiệm điều mới mẻ cho lắm, đặc biệt là đối với loại tình yêu hão huyền này. Cô không dám đánh cược, cô sợ thua.

Từ ngày ở bên Trình Trạm, cô không ngừng dặn lòng mình không được mê muội, không được đem lòng yêu người đàn ông này.

Họ không cùng một thế giới, Trình Trạm bên ngoài thì dịu dàng, điềm tĩnh, nhưng sâu bên trong là một con người lạnh lùng.

Anh không bao giờ tỏ ra quan tâm về bất cứ điều gì, cho dù đó là đồ vật hay con người.

Vì vậy, Hướng Nguyệt Minh luôn tự nhủ bản thân không được yêu anh trước.

Ai yêu trước sẽ thua.

Nhưng gần đây, cô phát hiện mình có chút mất kiểm soát với cảm xúc.

Lý Văn sửng sốt.

Bà ấy nhìn chằm chằm Hướng Nguyệt Minh một lúc, hỏi với vẻ hoài nghi: “Tại sao?”

“Em cảm thấy khoảng cách giữa bọn em quá xa.”

“Tuổi tác sao?”

“Không phải ạ.” Hướng Nguyệt Minh khẽ cười một tiếng: “Không phải tuổi, mà là cảm xúc.”

Lý Văn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bà im lặng một lúc, an ủi cô: “Em đã nghĩ đến việc thử chưa?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Em không dám thử.”

Lý Văn nhất thời không biết nói gì, tính cách của Hướng Nguyệt Minh khác hoàn toàn so với những gì bà tưởng tượng.

Bà luôn cho rằng Hướng Nguyệt Minh là kiểu người sẽ dũng cảm tiến lên.

“Không nói về vấn đề này nữa.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, nói: “Cô, cô kể cho em nghe câu chuyện của cô với thầy Ngụy, em muốn nghe thêm. Em nghe rất nhiều người nói thầy Ngụy đã theo đuổi cô trước phải không ạ?”

Lý Văn dở khóc dở cười nhìn cô: “Em còn trêu cô nữa.”

Bà nhớ lại, xúc động nói: “Chà, thầy Ngụy của em đã theo đuổi cô một thời gian dài.”

“Tốt thật.”

Lý Văn vỗ vai cô để an ủi: “Đúng là rất tốt. Em cũng nên thử lấy hết can đảm thử đi, nhỡ đâu lại thành công.”

Hướng Nguyệt Minh nghiêm túc nghĩ về điều đó: “Vâng, chuyện này nói sau đi ạ.”

Lý Văn không ép buộc cô.

Cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh cũng học được một món ăn từ Lý Văn. Cô không phải là một học sinh có năng khiếu về nấu ăn, nhưng cô học khá nhanh.

Trong bữa ăn, Hướng Nguyệt Minh nhìn Ngụy Xương và Lý Văn, bỗng có chút ghen tị.

Bố mẹ cô không có nhiều thời gian ở nhà, ba người rất ít khi cùng nhau ăn cơm, cho dù có ăn cùng nhau, cả hai cũng thường xuyên tranh cãi về việc học hành của cô, không ăn được một bữa ngon miệng.

Thời gian dần dà trôi qua, Hướng Nguyệt Minh thèm thuồng không khí ấm cúng này trên bàn ăn. Chỉ tiếc là, cô không thể.



Sau khi khóa học diễn xuất kết thúc, Hướng Nguyệt Minh ghi hình tập thứ ba và thứ tư cho chương trình khiêu vũ.

Cô nhận được một cuộc gọi từ Du Chu, cô đã vượt qua buổi thử vai và tháng sau sẽ tham gia vào đoàn phim.

Hướng Nguyệt Minh tính toán thời gian, một tháng sau cũng không khác biệt lắm.

Chương trình khiêu vũ được ghi hình tổng cộng mười hai tập, mười tập đầu tiên sẽ được ghi hình và phát sóng, hai tập bán kết và chung kết tiếp theo sẽ được phát sóng trực tiếp.

Trong tháng này, mặc dù không thể hoàn thành ghi hình cả mười tập, nhưng ít nhất có thể quay đến tập thứ tám.

Khi tham gia đoàn làm phim, cô được nghỉ 2 lần để diễn tập.

“Được, cảm ơn đạo diễn Du.”

Du Chu “ừm” một tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Cô biết nam chính là ai chưa?”

Hướng Nguyệt Minh: “Tôi biết rồi.”

Du Chu: “Không biết là sẽ xảy ra phiền phức gì nữa?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh không hé răng.

Du Chu nói: “Tôi cảnh báo cho cô trước. Cô và Tống Dực cùng nhau ghi hình, có thể sẽ có nhiều scandal hơn.”

Hướng Nguyệt Minh trầm lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, nhưng công việc là công việc, tôi có thể phân biệt được.”

Cô không thể để vuột mất cơ hội này chỉ vì nam chính là Tống Dực. Với Hướng Nguyệt Minh, chỉ những người quan trọng mới có thể ảnh hưởng đến quyết định của cô, Tống Dực lại hoàn toàn không có khả năng này.

Cô rất sòng phẳng, cư dân mạng nói gì là chuyện của cư dân mạng. Chỉ cần mỗi ngày cô chú ý hơn một chút là được.

Du Chu hiểu rõ: “Được, kịch bản đã sửa xong, lát nữa trợ lý sẽ đưa cho cô.”

“Được, cảm ơn đạo diễn Du.”

“Trong vòng một tháng này, cô có thể vào khuôn viên trường để tìm cảm giác diễn.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hi kích động nhìn cô: “Aaaaa có phải chị đã qua không?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Hi ôm cô, nói: “Em biết mà! Chị, rốt cuộc thì chị cũng sẽ nổi tiếng.”

Hướng Nguyệt Minh buồn cười liếc nhìn cô nàng: “Đừng nói sớm như vậy, chị chỉ muốn đóng vai một nhân vật mà chị thích thôi.”

Tiểu Hi ậm ừ: “Em mặc kệ, dù sao chị cũng rất tuyệt.”

Hướng Nguyệt Minh cong cong khóe miệng, vỗ vỗ đầu của cô nàng: “Bình tĩnh một chút đi, chị đi nghe nhạc để tìm cảm giác, lát nữa còn ghi hình.”

“Vâng vâng.”

Tập thứ ba và tập thứ tư chỉ cách nhau một ngày.

Trong quá trình ghi hình cho tập thứ tư, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam có tới hậu trường.

Khi cả hai xuất hiện ở hậu trường, nhiều người vô cùng bất ngờ.

“Chị Nhan, Anh Trần, sao hai người lại ở đây?”

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam là người có địa vị trong giới. Cho dù có thế lực đằng sau hai người hay họ đi lên bằng chính thực lực, cũng không một ai dám đánh giá thấp hai người này.

Trong giới này, người đi ôm đùi không ít.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười chào mọi người: “Tôi và anh Trần tới xem Tiểu Nguyệt.”

Mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn về phía Hướng Nguyệt Minh.

Trong mắt mọi người có chút không tin. Họ dường như không ngờ Hướng Nguyệt Minh có mặt mũi lớn đến mức cả Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều đến gặp cô.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, gọi: “Chị Nhan Nhan, anh Trần.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô: “Em đang trang điểm à?”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Chị muốn đến đây đi thăm quan không?”

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Trần Lục Nam: “Em đến phòng nghỉ của cô ấy để xem cô ấy trang điểm, còn anh thì sao?”

Trần Lục Nam liếc nhìn vợ mình, bình tĩnh nói: “Anh đi tìm người.”

Nhan Thu Chỉ xua tay, không khách khí nói: “Vậy anh đi đi.”

Trần Lục Nam: “…”

Nhìn thấy ba người bọn họ dần biến mất ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Hướng Nguyệt Minh quen với Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam sao? Làm thế nào họ lại quen biết nhau?”

“Cô không nhớ sao? Trước kia bọn họ cùng nhau ghi hình một chương trình tạp kỹ, nhưng đã lâu không gặp, tôi không ngờ Hướng Nguyệt Minh vẫn thân thiết với bọn họ như vậy.”

“À? Vậy à.”

“Đúng vậy.”

“Thật đáng kinh ngạc. Hướng Nguyệt Minh chưa bao giờ đề cập đến việc cô ấy và Nhan Thu Chỉ có mối quan hệ tốt như vậy.”

“Ừ, tôi cũng ngạc nhiên.”



Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi về chủ đề này, tin tức Hướng Nguyệt Minh cùng Nhan Thu Chỉ là bạn tốt của nhau ngay lập tức lan truyền rộng rãi.

Nhan Thu Chỉ đi theo Hướng Nguyệt Minh đến phòng thay đồ, nhìn vào trang phục biểu diễn của cô.

“Tối nay em nhảy hiện đại sao?”

“Cứ xem là vậy đi.”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Em đã cải biên một chút, cũng không hẳn là nhảy hiện đại.”

Nhan Thu Chỉ rất tò mò: “Vậy chị rất mong chờ màn trình diễn của em.”

Hướng Nguyệt Minh trang điểm, nhưng Nhan Thu Chỉ cũng không rời đi trước.

Cô ấy ở bên cạnh nhìn, chống cằm nói: “Vẫn rất xinh đẹp.”

Hướng Nguyệt Minh buồn cười nhìn cô ấy.

Điện thoại của Nhan Thu Chỉ rung lên, cô ấy nhìn thoáng qua, lắc lắc điện thoại và nói: “Chị và Trần Lục Nam đến xem em khiêu vũ, liệu có ảnh hưởng không?”

“Dạ?”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn cô ấy: “Ý của chị là sao?”

Nhan Thu Chỉ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ba người chúng ta bị chụp ở cửa và bị đăng lên Weibo.”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô chớp mắt, nói một cách tinh nghịch: “Vậy em đã thu hút sự chú ý của chị Nhan Nhan và anh Trần rồi.”

Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào mắt cô: “Chị với anh ấy có gì hot chứ?”

Cô không thèm để ý: “Bạn tốt chính là muốn cọ nhiệt cho nhau.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười, cầm điện thoại của cô ấy và liếc nhìn.

Tài khoản tiếp thị trên Weibo đã đăng bài và tất cả đều đang tung tin về mối quan hệ giữa Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ.

Cô nhìn lướt qua, đập vào mắt cô là một tài khoản tiếp thị đăng một bài viết, tiêu đề khá khoa trương.

@Tin nóng giải trí lớn V: Cập nhập mới! Có người bắt gặp Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam ở hậu trường buổi ghi hình “Vũ Đạo Nhân Sinh”! Nghe nói đôi vợ chồng này đến ủng hộ Hướng Nguyệt Minh! Không ngờ Hướng Nguyệt Minh lại có quan hệ tốt với hai người này như vậy! Thật ngoài ý muốn!

Phía dưới là một bức ảnh của ba người họ đang trò chuyện với nhau.

Bức ảnh không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ ai là ai.

Weibo này vừa xuất hiện, cư dân mạng lập tức nổi sóng.

Đã một năm kết thúc kể từ khi Hướng Nguyệt Minh tham gia chương trình tạp kỹ với hai người bọn họ, độ hot đã qua từ lâu. Ngoài ra, cô chỉ có danh hiệu tiên nữ trong chương trình tạp kỹ đó, còn những người khác thì không quá nổi tiếng nên cư dân mạng cũng không để ý lắm.

Đến khi bài đăng này hiện lên, mọi người mới muộn màng nhớ lại ngọn ngàng sự việc.

【 a a a a a a a a a!!! Hai tiên nữ xuất hiện cùng khung hình!! 】

【 Ảnh mờ quá! Nhưng cũng không ngăn được nhan sắc đang nở rộ của Nhan Thu Chỉ và Hướng Nguyệt Minh! Trong hai người này, một người thì lạnh lùng, một người thì phong tình vạn chủng(*), thật đã con mắt. 】

(*)Phong tình vạn chủng: miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào.

【 Ô ô ô, cầu mong nhãn hiệu nào đó bỏ ra số tiền lớn kêu gọi cả ba làm đại diện đi. Tôi cũng muốn thấy họ hợp tác với nhau trong một chương trình tạp kỹ. 】

【…Chỉ mình tôi không biết tại sao những người này lại quen nhau sao? Để Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam thường xuyên cùng nhau xuất hiện đi, đó không phải chỉ là chuyện bình thường sao? 】

【 Họ đã cùng ghi hình một chương trình tạp kỹ cùng nhau! Khi đó, Nhan Thu Chỉ đã công khai nói rằng cô ấy rất thích Hướng Nguyệt Minh!! 】

【 Không hiểu nổi, Hướng Nguyệt Minh như chưa từng nhắc tới mình rất thân với Nhan Thu Chỉ, hay đây là muốn cọ nhiệt? 】

【 Đột nhiên tôi thích Hướng Nguyệt Minh rất nhiều!! Không ôm đùi ai cũng không thích cọ nhiệt. 】



Hướng Nguyệt Minh đọc một lượt bình luận, cả cô và Nhan Thu Chỉ đều không nói gì.

Lý do cô không đề cập đến là bởi vì cô nghĩ không cần thiết.

Trong giới giải trí, càng thanh tú, càng gặp nhiều drama.

Hơn nữa, Hướng Nguyệt Minh không phải là kiểu nhân vật thích thể hiện, cô có kiêu ngạo và điểm mấu chốt của riêng mình.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam thực sự rất thích cô, cô rất may mắn khi được họ coi là bạn. Chính vì may mắn này, cô càng muốn trân trọng, đối xử tốt mối quan hệ này, không tùy ý thể hiện ra ngoài như vậy.

“Cư dân mạng rảnh rỗi thật đấy.”

Nhan Thu Chỉ cười: “Mặc kệ họ, họ luôn như vậy mà.”

Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn cô: “Đợi lát nữa em thay quần áo rồi chúng ta chụp ảnh chung nhé?”

“Vâng.”

Sau khi Hướng Nguyệt Minh trang điểm và thay quần áo, Nhan Thu Chỉ lôi cô ra chụp một vài bức ảnh trước khi đến khán phòng.

Thứ tự xuất hiện của Hướng Nguyệt Minh hôm nay lâu hơn một chút, cô yên lặng ngồi đợi trong phòng chờ.

Màn trình diễn của những người đầu tiên khá ổn định.

Khi đến lượt Vu San San, cô nhận thấy một điều gì đó khác biệt.

Không chỉ có cô, mà ngay cả Tiểu Hi cũng kinh ngạc: “Đêm nay Vu San San nhảy rất tệ, vừa rồi cô ta nhảy sai động tác sao?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Cô cũng có thể nhìn thấy Vu San San bị phân tâm, cô ta dường như không chú ý vào điệu nhảy.

Đôi môi của Tiểu Hi mấp máy, không rõ nguyên do: “Tại sao nhỉ?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Chị không biết.”



Sau khi khiêu vũ, khuôn mặt của Vu San San trở nên tái nhợt.

Tim cô ta đập nhanh hơn, liếc nhìn khán phòng, rồi lo lắng nhìn ban giám khảo.

Bốn vị giám khảo nhìn cô ta, mấy người hai mặt nhìn nhau, trầm mặc một lát, một giám khảo mới bắt đầu nói: “Hôm nay trạng thái San San có vẻ không được tốt lắm?”

Vu San San mím môi, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”

Các giám khảo mỉm cười: “Hãy trân trọng mọi cơ hội được biểu diễn, đừng đặt những cảm xúc không cần thiết vào đó.”

“Đúng vậy, thật ra chúng tôi rất kỳ vọng vào vũ đạo tối nay của em, nhưng xem ra chúng tôi đã đặt niềm tin sai chỗ. Dù là động tác ăn ý, kỹ thuật hoàn thiện đáng lẽ phải tốt hơn.”

Một giám khảo khác bình tĩnh nói: “Có chút thất vọng.”



Khi Vu San San bước xuống, mắt cô ta đỏ hoe.

Hướng Nguyệt Minh cau mày, cũng không để ý lắm.

Cô tiếp tục xem chương trình, Tiểu Hi ra ngoài một lúc, khi cô ấy quay lại, nói với cô một cách bí ẩn: “Chị, chị có biết khi nào Vu San San bắt đầu không ổn không?”

Hướng Nguyệt Minh liếc cô ấy một cái: “Khi nào?”

“Hình như là khi cô ta biết chị Nhan với anh Trần đến xem chị biểu diễn.”

“…?”

Hướng Nguyệt Minh giật giật mí mắt, nhìn cô ấy: “Em chắc chứ?”

“Vâng.” Tiếu Hi nói: “Nhưng nguyên nhân cụ thể thì em không biết.”

Hướng Nguyệt Minh “ừ” một tiếng, cô nói tiếp: “Mặc kệ cô ta, chúng ta cứ tiếp tục xem đi.”

“Vâng.”



Trình Trạm đến trước tiết mục biểu diễn của Hướng Nguyệt Minh mười phút.

Có một ghế trống bên cạnh Trần Lục Nam dành riêng cho anh.

Anh vừa xuất hiện, Nhan Thu Chỉ nhướng mày nhìn anh, nói: “Trình Trạm, cậu đến hơi muộn đấy?”

Trình Trạm với vẻ mặt thờ ơ: “Kết thúc rồi sao?”

“…Đó không phải vấn đề.”

Nhan Thu Chỉ lầm bầm: “Cậu không thèm quan tâm đ ến cuộc thi của Tiểu Nguyệt Nhi.”

Trình Trạm không trả lời.

Anh nhìn chằm chằm sân khấu một lúc, sau đó nhìn hai người bên cạnh: “Lát nữa đi ăn cơm, đừng lỡ miệng nói gì cả.”

Hai vợ chồng nhà nọ im lặng.

Trần Lục Nam không quan tâm, Nhan Thu Chỉ rất khó hiểu: “Tại sao?”

“Cô ấy không muốn người khác biết về mối quan hệ của chúng tôi.” Từ khi họ ở bên nhau Hướng Nguyệt Minh đã đưa ra yêu cầu này với Trình Trạm.

Trình Trạm không nói ra, nhưng Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đều là người tinh ý, họ sớm đã nhìn ra.

Nhan Thu Chỉ “Ồ” một tiếng, hừ nhẹ: “Chắc chắn là do cậu không tạo đủ cảm giác an toàn cho Tiểu Nguyệt nên con bé mới không muốn người khác biết.”

Trình Trạm dừng lại và nhìn cô: “Ý cậu là gì?”

Nhan Thu Chỉ định nói tiếp, nhưng ánh đèn trên sân khấu đã mờ đi, đã đến lúc Hướng Nguyệt Minh biểu diễn.

Cô nói một cách mơ hồ: “Tôi sẽ nói về vấn đề này sau.”

Lối đi được thắp sáng rực rỡ, Hướng Nguyệt Minh bước ra trong bộ váy đỏ.

Tóc uốn sóng lọn to, môi đỏ căng mọng, làn da trắng nõn nà đã hút mắt ngay khi vừa xuất hiện, chẳng khác nào vẻ đẹp vượt thời gian trong phim Hồng Kông.

Khán giả la hét hết lần này đến lần khác.

Nhan Thu Chỉ cũng không thể kiểm soát được mà hét lớn.

Trần Lục Nam dở khóc dở cười: “Em khiêm tốn chút đi.”

Nhan Thu Chỉ: “Hai người mau gào lên cho em.”

Hai người không nhúc nhích.

Nhan Thu Chỉ cũng không ép buộc.

Ánh đèn khiêu vũ mờ đi, chỉ để lại một bóng người sáng rực rỡ ở chính giữa.

Bài mà Hướng Nguyệt Minh nhảy hôm nay là một điệu nhảy theo một bài hát có nhịp điệu mạnh mẽ.

Khoảnh khắc cô ôm tay ngẩng đầu tiến vào cảm xúc của bài hát.

Nhất cử nhất động của cô đều phong tình vạn chủng, sức lan tỏa mười phần.

Mọi người phía khán đài chỉ chăm chăm nhìn cô.

Khoảng khắc tiếng nhạc nhẹ đi, tiếng hét thậm chí còn to hơn.

Dù là biểu cảm hay ánh mắt, tất cả đều đẹp tuyệt mỹ.

Khi những ngón chân cuối cùng chạm đất, gấu váy phấp phới như đóa hoa xòe ra, giấu cô vào trong nhưng lại như muốn từ trong nụ hoa nở rộ ra trên sân khấu.

Tiếng vỗ tay như sấm.

Khi âm nhạc dừng lại, Hướng Nguyệt Minh xấu hổ mỉm cười, đứng dậy và cúi đầu chào.

“Cảm ơn.”

Cô ngẩng đầu lên, vừa định xoay người nhìn về phía ghế giám khảo, lại vô tình đụng phải con ngươi của người đàn ông ngồi dưới hàng ghế khán giả. Hướng Nguyệt Minh giật mình, cô không ngờ Trình Trạm sẽ đến đây.

Hai người nhìn nhau xuyên qua đám đông.

Ngay khi Hướng Nguyệt Minh muốn quay đi, Trình Trạm lặng lẽ nói điều gì đó trong đám đông.

Trước khi cô kịp phản ứng, cô nhìn thấy thứ mà Trình Trạm đang cầm trên tay – đó là cây gậy cổ vũ của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi