NUÔNG CHIỀU - THỜI TINH THẢO

Hướng Nguyệt Minh cảm nhận được điều đó, nhưng cô không quan tâm.

Chai nước đó không phải do cô mua, mà là cửa đoàn phim cung cấp, nên cô mặc kệ.

Hướng Nguyệt Minh đi vào lều, người đổ mồ hôi vì cơn nắng nóng.

“Nóng quá.”

Tiếu Hi đưa quạt và chai nước cho cô, thấp giọng nói: “Chị uống nước đi.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Tiểu Hi đến gần cô, vẫn không quên hỏi: “Chị, Trình tổng đến để gặp chị sao?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt cô nàng, cười nói: “Chuyện đó em đi mà hỏi anh ta.”

Tiểu Hi: “…”

Cô nhỏ giọng nói: “Trình tổng nhìn Tống Dực với ánh mắt thật đáng sợ, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Dực vậy.”

Hướng Nguyệt Minh cố nén cười liếc cô nàng một cái: “Cũng không đến mức như vậy đâu.”

Cô uống nửa chai nước, cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi bật quạt lên, lúc này mới nói: “Chị đi vệ sinh xíu.”

“Vâng.”

Tiểu Hi nhìn bóng lưng cô, trong lòng khẽ thở dài.

Trình Trạm rũ mi nhìn bóng người biến mất trước mắt mình.

Du Chu vẫn nói chuyện cùng anh, nghiêm túc thảo luận: “Cậu cảm thấy phân cảnh vừa rồi thế nào? Tôi chọn hai diễn viên đều không tồi tí nào.”

Trình Trạm cười khẩy: “Tôi không nghĩ vậy.”

“?”

Du Chu mờ mịt nhìn anh: “Chỗ nào không tốt sao?”

Trình Trạm hếch cằm, chỉ vào Tống Dực đứng cách đó không xa, nói: “Không có mắt chọn nam chính.”

Du Chu nghẹn lời.

Anh bật cười, cười chỉ: “Ý cậu là, tôi có mắt chọn nghệ sĩ của công ty của cậu, còn nghệ sĩ của công ty khác thì không có mắt chọn?”

Anh khẽ hừ một tiếng: “Trình Trạm, cậu tự luyến thật đấy.”

Trình Trạm vô cảm nói: “Đây là sự thật.”

Tống Dực nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Du Chu không muốn nói chuyện với anh nữa.

“Được, tôi biết cậu muốn bảo vệ nghệ sĩ của công ty của mình.”

“Không phải.”

Du Chu lại xem lại phân đoạn vừa quay, không suy nghĩ nhiều, nhàn nhạt hỏi: “Không phải thì là cái gì?”

Trình Trạm nói: “Tôi không bảo vệ nghệ sĩ của công ty.”

Nghe vậy, Du Chu chán ghét nói: “Đúng đúng, cậu nói gì thì chính là thế, mau biến đi cho khuất mắt tôi.”

Trình Trạm không khách khí đứng dậy.

Du Chu nhướng mày: “Đi thật sao?”

“Không.” Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Nhà vệ sinh ở đâu?”

Du Chu chỉ chỉ, không để ý tới anh.

Hướng Nguyệt Minh vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tình cờ gặp Trình Trạm.

Cô liếc nhìn người đang đứng trong hành lang, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Anh ở đâu không liên quan gì đến cô.

Hướng Nguyệt Minh đi ngang qua anh, bên cạnh truyền đến một thanh âm nhàn nhạt: “Nóng không?”

Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn anh: “Trình tổng, anh đang nói chuyện với tôi sao?”

Trình Trạm: “…”

Anh nghiêm túc nhìn cô: “Em nói xem.”

“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười: “Không nóng, cảm ơn Trình tổng.”

Cô nói rồi tiếp tục cất bước đi.

Trình Trạm không nhịn được, giơ tay kéo cô.

Hướng Nguyệt Minh nhanh tay nhanh chân, sao có thể để mình phạm sai lầm lần thứ hai. Cô hất bàn tay đang giơ ra của Trình Trạm, thậm chí còn đá anh một cái thật mạnh rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“…”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trình Trạm bị cô đẩy, người đập vào tường.

Cú đá của Hướng Nguyệt Minh cũng thật tàn nhẫn.

Thở hồng hộc chạy trở lại chỗ đông người, Hướng Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Hi nhìn về phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Chị, có ai đuổi theo chị sao?”

“Không.”

Hướng Nguyệt Minh rất bình tĩnh: “Không ai đuổi theo chị cả.”

Tiểu Hi “A” một tiếng, lẩm bẩm: “Em thấy Trình tổng đi đến chỗ khu vệ sinh.”

“Ồ.”

Hướng Nguyệt Minh lấy điện thoại trong tay ra, bình tĩnh nói: “Có thể là đi vệ sinh.”

Tiểu Hi: “…”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, cô nàng thật sự không đoán được.

“Chắc là vậy.”

Hướng Nguyệt Minh không thảo luận với cô nàng về Trình Trạm nữa.

Cô sang một bên nghỉ ngơi, nghịch điện thoại một lúc rồi đọc kịch bản, vẻ mặt vô tư lự.

Khi Trình Trạm đi ra, Tống Dực ngạc nhiên hô: ” Trình tổng.”

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Trình Trạm.

Trình Trạm mặt không cảm xúc nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Tống Dực kinh ngạc chỉ vào: “Quần của ngài dính gì vậy?”

Mọi người nhìn xuống.

Thật trùng hợp, trên bắp chân của Trình Trạm có một dấu giày rất rõ ràng.

Mọi người nhìn vào dấu giày với những suy nghĩ khác nhau.

Sắc mặt Trình Trạm tối sầm, thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi bị mèo con cào.”

“A?”

Mọi người với vẻ mặt khó hiểu: “Mèo con?”

Trình Trạm quét mắt: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”

Mọi người liên tục lắc đầu.

Du Chu nhìn quanh, ngạc nhiên nhướng mày. Anh nhìn xung quanh, ở phía bên lều Hướng Nguyệt Minh không thèm nhìn sang bên này, trong lòng anh bỗng có suy đoán.

Du Chu nhướng mày, nhưng anh chưa từng nghĩ hai người này có quan hệ.

Anh nghĩ về những gì Trình Trạm vừa nói, đột nhiên phát hiện ra có dấu vết để lại.

Du Chu cười cười, cố ý nói: “Chắc là mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều có mèo con ở trường này, Trình tổng nên chú ý.”

Trình Trạm ném cho anh ấy một cái nhìn cảnh cáo.

Du Chu một chút cũng không sợ, cười nói: “Lại quay hai cảnh nữa rồi đi nghỉ ngơi, nóng quá.”

Mọi người hoan hô: “Tốt quá!”

Du Chu nhìn Trình Trạm: “Trình tổng, trời nóng quá, đi ăn với bọn tôi một bữa cơm đi?”

Trình Trạm chưa kịp nói gì thì Đinh Thuyên đã chủ động nói: “Trình tổng đã đặt một bữa ăn ở nhà hàng hải sản gần đây. Sau khi quay xong, mọi người hãy cùng nhau đến đó.”

Mắt của các nhân viên sáng lên, họ càng phấn khích hơn.

“Trình tổng là đẹp trai nhất.”

“Trình tổng là tốt nhất!!”

“Trình tổng hãy đến thăm đoàn phim nhiều hơn nhé!!”



Trình Trạm thờ ơ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nên vậy.”

Mọi người cười, nhìn trộm anh mà đánh giá.

Trình Trạm không ở lại lâu liền rời đi ngay sau đó. Trước khi đi, anh liếc nhìn Hướng Nguyệt Minh, nhưng Hướng Nguyệt Minh không thèm nhìn anh, rất lạnh lùng.

Đinh Thuyên có chút khó xử.



Sau khi Trình Trạm rời đi, đoàn phim vẫn ồn ào như vậy.

Mọi người bắt đầu thảo luận, đủ loại lời ca ngợi Trình Trạm lọt vào tai cô.

“Trình tổng đẹp trai thật, so với ảnh chụp còn đẹp hơn.”

“Đúng đúng đúng.”

“Trình tổng có bạn gái chưa?”

“Không có.”

“Nhưng lần trước không phải có người chụp được sao? Ngài ấy có ảnh chụp chung với một người phụ nữ, nhìn rất xứng đôi.”

“Hả? Người phụ nữ đó là ai?”

“Nghe nói cô ấy là tiểu công chúa của tập đoàn họ Giang, rất môn đăng hộ đối với Trình tổng.”

“Đúng vậy, bây giờ mấy tập đoàn lớn đều tìm đối tượng liên hôn, chắc chắn là tìm người xứng đôi vừa lứa.”



Tiểu Hi lắng nghe cuộc thảo luận, rất muốn nhảy ra để phản bác nhưng cô ấy thực sự không có thân phận gì.

Cô nàng sốt ruột nhìn Hướng Nguyệt Minh.

“Chị.”

“Ừm?”

Mắt Hướng Nguyệt Minh từ kịch bản ngước lên: “Sao vậy?”

Tiểu Hi nhìn thấy vẻ mặt của cô, mới ngậm miệng lại: “Không có gì ạ, chị cứ đọc kịch bản tiếp đi.”

Hướng Nguyệt Minh cười: “Được.”

Cô rũ mắt xuống, thực sự nghiêm túc đọc kịch bản.

Đối với những lời mà họ vừa nói, cô biết rõ hơn họ. Huống chi, bây giờ hai người đã kết thúc, Trình Trạm muốn đến với ai thì tùy, đó là quyền tự do của anh.

Sau khi quay xong hai cảnh cuối cùng vào buổi sáng, Hướng Nguyệt Minh giống như một quả cà tím.

Trời quá nóng và ngột ngạt.

Cô không mặc nhiều, chỉ mặc áo ngắn tay và váy ngắn, nhưng cũng rất nóng.

Quan trọng nhất chính là, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy mình bị phơi đen.

Cô nhìn cánh tay mình, khóc không ra nước mắt: “Chị thà mặc áo dài tay quay phim vào mùa hè còn hơn bị rám nắng.”

Tiểu Hi: “…”

Cô nhìn làn da trắng nõn của Hướng Nguyệt Minh, rồi nhìn làn da ngăm đen của chính mình, rơi vào trầm mặc.

Cô nhìn Hướng Nguyệt Minh một lúc rồi lẩm bẩm: “Chị đừng nói nữa, nếu chị còn nói nữa, em thật muốn đánh nhau với chị.”

“?”

Hướng Nguyệt Minh vừa thấy, buồn cười.

Cô vỗ vai Tiểu Hi an ủi: “Đừng lo, lần sau chị sẽ tìm cho em sản phẩm dưỡng trắng da.”

Tiểu Hi miễn cưỡng tha thứ cho cô: “Vâng.”

Cô nói thêm: “Em muốn được trắng thật nhanh.”

Hướng Nguyệt Minh cười đáp: “Không thành vấn đề.”

Đoàn người lên đường đến nhà hàng hải sản.

Nhà hàng cách trường học không xa lắm, đi bộ chừng mười phút là đến.

Khoảng cách rất gần, không cần đi xe.

Mọi người cùng nhau mở ô đi, Hướng Nguyệt Minh tụt lại phía sau, Tống Dực đi cùng cô.

Tống Dực quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy, nóng quá à?”

Hướng Nguyệt Minh: “… anh Tống thấy sao?”

Tống Dực chợt nở nụ cười: “Nóng, nhưng vẫn chịu được.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Tống Dực nhìn cô một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại cảm giác thế nào?”

“Cảm giác gì?”

Tống Dực không nói nên lời: “Về đạo diễn Du.”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, nghiêm túc hồi đáp: “Không tệ, đạo diễn Du rất nghiêm túc, quay phim tuy mệt nhưng rất vui.”

Du Chu có yêu cầu cao hơn nhiều so với những đạo diễn mà Hướng Nguyệt Minh đã từng tiếp xúc trước đây, nhưng đồng thời, chất lượng bộ phim cũng được cải thiện hơn nhiều.

Mặc dù cô cảm thấy hơi bực bội khi quay nhưng vô cùng hài lòng khi nhìn thấy thành quả sau khi quay.

Phần lớn mọi người đều cảm thấy như vậy.

Tống Dực cười cười, nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Nghe nói cô muốn hợp tác với đạo diễn Từ?”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nghe ai nói như vậy?”

Tống Dực: “Tin đồn được lan khắp nơi trong giới đó.”

“Không có.” Hướng Nguyệt Minh bất đắc dĩ: “Là lần trước tôi đi làm khách mời, đạo diễn Từ nói muốn tán gẫu với tôi, không có ý định muốn hợp tác.”

Hai người nói chuyện phiếm, đến nhà hàng hải sản thì được ngồi phòng điều hòa.

Không khí mát lạnh ập đến khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô thở nhẹ một hơi rồi đưa ô cho Tiểu Hi.

“Chị đi phòng vệ sinh rửa tay.”

Tiểu Hi gật đầu, chỉ: “Trợ lý đạo diễn Du nói phòng ăn ở tầng hai.”

“Được.”

Hướng Nguyệt Minh lo lắng sẽ có nhiều người ở tầng hai, vì vậy cô đi thẳng vào toilet ở tầng một.

Thiết kế của nhà hàng rất cách điệu, có chỗ cố ý làm hơi cổ điển.

Nhà hàng có vài tầng, buổi trưa không tính là quá đông nhưng khách quen cũng kín phòng.

Hướng Nguyệt Minh kéo khẩu trang lên, cảm thấy hơi ngột ngạt và khó thở.

Rửa tay xong, Hướng Nguyệt Minh liền đi lên tầng 2.

Trong nhà hàng này, ngay cả cầu thang cũng làm bằng gỗ, khi bước lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt. Nghe rất vui tai.

Hướng Nguyệt Minh nghe, không khỏi cong môi cười.

Với nụ cười ẩn giấu giữa lông mày và đôi mắt, cô đắm chìm trong thế giới của chính mình mà không chú ý có người đứng trên hành lang tầng hai đang nhìn cô.

Ánh mắt của Trình Trạm theo sát cô, không bỏ lỡ nụ cười trên khuôn mặt cô, nụ cười hoàn toàn khác với khi cô đối mặt với anh.

Anh nghĩ đến bộ dáng lúc nãy cô nói chuyện với Tống Dực, mặc dù không vui vẻ như bây giờ nhưng cô vẫn rất thoải mái.

Không có anh, cô hạnh phúc hơn anh tưởng tượng.

Trong lúc nhất thời, Trình Trạm không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng mình lúc này.

Với anh, anh luôn nghĩ rằng Hướng Nguyệt Minh sẽ mãi bên cạnh mình. Sự việc xảy ra ngày hôm đó hoàn toàn bất ngờ khiến anh có chút ngoài ý muốn, nhất thời đưa ra quyết định sai lầm.

Đang nghĩ ngợi, Đinh Thuyên chen mồm vào.

“Trình tổng, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa.”

Trình Trạm hoàn hồn, ánh mắt từ nãy vẫn dính chặt trên người cô rời đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Hôm nay anh thật sự có việc ở gần đây, vừa ăn cơm trưa vừa đàm phán, Trình Trạm không chút suy nghĩ liền chọn nơi này.

Tuy không ở cùng phòng ăn với Hướng Nguyệt Minh và những người khác, nhưng cũng không xa.

Đinh Thuyên nhìn hũ dấm Trình Trạm, có chút đau đầu.

“Trình tổng.”

Trình Trạm nhìn Hướng Nguyệt Minh, hơi dừng lại: “Để ý cô ấy vào phòng ăn rồi hẵng qua đây.”

Đinh Thuyên làm theo lời anh!

Trình Trạm quay lại phòng ăn trước, thương lượng với đối tác.

“Trình tổng vừa đi đâu vậy?”

Trình Trạm hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Tôi có chút chuyện, tôi sẽ tự phạt mình một ly rượu.”

“Trình tổng không cần khách khí.”

Trình Trạm tự phạt mình một ly rượu rồi mới ngồi xuống.

Mặt mày anh ưu nhìn, nổi bật hơn những người trong phòng này. Những người có mặt không tự chủ được mà đổ dồn ánh mắt vào anh.

Trình Trạm thờ ơ, ngồi bàn chuyện với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Dự án hôm nay liên quan đến ngành giải trí.

Bộ phim của đạo diễn Từ cần được chuẩn bị, Thần Tinh với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất phải lo liệu mọi mặt.

Bộ phim này có một chủ đề đặc biệt, có khá nhiều người đón chờ.

Ban đầu, Trình Trạm không cần phải đứng ra giải quyết vấn đề như vậy.

Nhưng anh lo sẽ có chuyện không hay xảy ra, đàm phán thất bại thì dự án sẽ bị gác lại. Rốt cuộc anh phải gánh vác không nhẹ.

Đinh Thuyên thất thểu bước vào, gật đầu với Trình Trạm.

Lúc này Trình Trạm mới yên lòng.



Đến phòng ăn, Hướng Nguyệt Minh vốn muốn tìm một góc để ngồi, nhưng Du Chu đã đặt sắp một chỗ cho cô.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi ở đó.

Du Chu của lúc này không giống lúc quay phim, trò chuyện với mọi người rất thoải mái, không gây áp lực cho mọi người.

Hướng Nguyệt Minh lắng nghe, cụp mắt nhấp một ngụm trà.

Du Chu nghiêng đầu nhìn cô: “Hương vị thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, sau đó cười nói: “Không tồi.”

“Nó có vị ngọt.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Đột nhiên, người phục vụ gõ cửa và bước vào.

Sau khi nhìn thấy hải sản được giao đến, mọi người không khỏi “ồ” lên: “Nhiều quá”.

Du Chu liếc nhìn, cười nói: “Mọi người ăn thoải mái đi, Trình tổng mời.”

Mọi người ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Du Chu không chút khách khí: “Làm sao, còn sợ ăn hết tiền của Trình tổng sao?”

Mọi người đều lắc đầu mỉm cười.

Hướng Nguyệt Minh phụ họa cười theo, đang cười bỗng người phục vụ đột nhiên mang hai ly nước trái cây đến trước mặt cô.

Cô giật mình, ngạc nhiên nhìn người phục vụ.

“Có người nhờ chúng tôi mang đến đây.”

Hướng Nguyệt Minh “A” một tiếng và gật đầu: “Cảm ơn.”

“Ai vậy, ai vậy?”

Mọi người nhìn hai cốc chanh leo, tò mò cực kỳ.

Du Chu liếc nhìn mọi người: “Là tôi.”

Mọi người: “…”

Du Chu chỉ: “Nữ chính của chúng ta không uống Coca.”

Nhân viên chợt nhận ra, hiếu kỳ hỏi: “Thật sao?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Ừm. Cảm ơn đạo diễn Du.”

Du Chu bất đắc dĩ nhận lời cảm ơn này.

Mọi người vui vẻ thưởng thức đồ ăn, Hướng Nguyệt Minh cúi đầu ăn hai miếng, rồi bắt đầu chuyên tâm uống đồ uống.

Tống Dực lơ đãng liếc nhìn, tò mò hỏi: “Cô Hướng, cô không thích hải sản sao?”

Hướng Nguyệt Minh dừng lại, nói thẳng: “Không phải.”

Cô rất thích hải sản, tất cả các loại tôm trên bàn này đều là món cô thích. Nhưng cô rất lười, không thích tự lột vỏ.

Không thể hiểu được, Hướng Nguyệt Minh lại nghĩ đến Trình Trạm.

Ở bên Trình Trạm, có những lúc cô cảm thấy hạnh phúc, đôi khi cũng vô cùng tức giận. Nhưng chỉ cần hai người cùng nhau ăn hải sản, cô sẽ làm nũng, Trình Trạm sẽ làm mọi thứ cho cô.

Khoảng thời gian mà Hướng Nguyệt Minh nhớ nhất là khi cô lần đầu tiên bước vào showbiz và ở bên Trình Trạm.

Cô và Nhan Thu Chỉ cùng nhau ghi hình cho một chương trình tạp kỹ. Chương trình giải trí chủ yếu là những nghệ sĩ hàng đầu, cô là một người mới vô danh, có vẻ không hợp nhau.

Khi đó, cả hai mới quen nhau được một tháng.

Trình Trạm gọi cho cô, hỏi cô đã thích ứng chưa.

Hướng Nguyệt Minh không dám làm phiền Trình Trạm vào thời điểm đó, vì vậy cô chỉ nói là không sao cả. Nhưng giọng điệu nghe hơi miễn cưỡng.

Cô không biết Trình Trạm có nghe ra được tâm trạng không vui của mình hay không, nhưng tối hôm đó anh đã xuất hiện ở địa điểm ghi hình.

Đó là một thành phố ven biển.

Buổi tối, Trình Trạm, với tư cách là một nhà đầu tư, đã mời các nhân viên và nghệ sĩ đi ăn tối.

Bọn họ ngồi cùng phòng với anh, Trần Lục Nam cùng Nhan Thu Chỉ hai vợ chồng họ đương nhiên là ngồi cạnh nhau. Hướng Nguyệt Minh ngồi cạnh Trình Trạm.

Đồ ăn cũng là hải sản.

Trần Lục Nam chăm sóc Nhan Thu Chỉ suốt bữa ăn, Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn sang đó, khi cô định thần lại, trước mặt cô là một bát tôm đã được bóc vỏ, trong bát sứ trắng, chất lượng thịt trông ngon không gì sánh được.

Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người đang ăn và không chú ý đến cô ở phía bên này.

“Cái này–“

“Ăn đi.” Giọng của Trình Trạm cũng rất nhỏ, giống như cố ý ghé sát vào tai cô.

Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Còn muốn ăn gì nữa?”

“Em muốn ăn cá.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

Chờ Hướng Nguyệt Minh ăn xong tôm, miếng cá đã được gắp hết xương cũng lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô.

Một bữa cơm làm cô vừa phấn khích vừa sợ hãi.

Cũng chính vì lần đó, Hướng Nguyệt Minh bắt đầu thử sức chịu đựng của Trình Trạm đối với cô.

Cô đang nghĩ ngợi, bỗng điện thoại bên cạnh đổ chuông.

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn, là cuộc gọi từ số lạ.

“Alo.”

Bên kia dừng một chút, thanh âm trầm thấp: “Ăn no chưa?”

Hướng Nguyệt Minh tạm dừng, cúp điện thoại không chút do dự.

Cô không chút ngần ngại kéo dãy số lạ vào danh sách đen.

“Ai vậy?”

Du Chu tò mò nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười, nói nhẹ: “Tôi không biết, chắc là của nhân viên tiếp thị.”

Du Chu mỉm cười.

Cô đang ăn những món đơn giản, mặc kệ chuyện Trình Trạm gọi cho mình ném ra sau.

Ăn chưa được bao lâu, cửa phòng lại có người gõ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, là người phục vụ bưng thức ăn tới.

Mọi người nhìn một lượt, rồi lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Sau khi dọn các món ăn, bên cạnh Hướng Nguyệt Minh có thêm hai bát cỡ vừa chứa đầy thịt cua và thịt tôm.

Vẫn là một chiếc bát sứ trắng, đồ bên trong nhìn vẫn tươi ngon hấp dẫn.

Hướng Nguyệt Minh sững sờ, liếc nhìn người phục vụ.

Môi cô mấp máy, nhỏ giọng nói: “Có phải anh gửi nhầm người không?”

“Không có.” Người phục vụ cười nhìn cô: “cô hẳn là Hướng Nguyệt Minh.”

Hướng Nguyệt Minh không gì.

Người phục vụ nói: “Ở đây chúng tôi cũng cung cấp cả dịch vụ này, cô cứ yên tâm dùng bữa.”

“…”

Người phục vụ vừa rời đi, Từ Miểu ngồi ở bên cạnh Hướng Nguyệt Minh trợn to hai mắt: “Cô… Cô vừa yêu cầu người phục vụ sao?”

Hướng Nguyệt Minh: “Không có.”

Mấy người xung quanh cũng bàn tán sổi nổi: “Ở đây cũng phục vụ cả việc lột vỏ tôm của sao?”.

“Trời ạ!”

Bắt gặp ánh mắt của Hướng Nguyệt Minh, Tiểu Hi tiếp lời: “Tôi là người yêu cầu.”

Dừng một chút, cô ấy nhẹ giọng nói: “Chị của tôi lười quá.”

Tống Dực nhướng mày, cười nói: “Thì ra là cô thích vậy, không lột vỏ thì không ăn à?”

Hướng Nguyệt Minh bất lực gật đầu.

Tống Dực cười: “Nếu cô nói sớm, tôi cũng có thể phục vụ bạn học Nguyễn Ngưng.”

Du Chu nhìn anh ta: “Phải không, vậy phục vụ cho đạo diễn trước đi.”

Tống Dực: “…”

Vì hai người ngắt lời, chủ đề trôi qua một cách nhẹ nhàng như vậy.

Mọi người tuy còn nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.



Ăn xong, đồ ăn trong hai chiếc bát đặt trước mặt Hướng Nguyệt Minh vẫn còn nguyên, cô không hề động vào.

May mắn là mọi người không quan tâm nên cô đã bình tĩnh lại.

Trong vài ngày tới, Trình Trạm không xuất hiện trước mặt cô, nhưng Đinh Thuyên lại bị hành hạ.

Thỉnh thoảng gửi tới cho Hướng Nguyệt Minh một ít thức ăn và quà.

Nhưng tất cả đều bị Hướng Nguyệt Minh từ chối. Đinh Thuyên đôi khi thật muốn bỏ chạy, Hướng Nguyệt Minh cũng không nỡ lòng vứt đồ đi nên đem tất cả cho Tiểu Hi.

Ngày hôm nay, Hướng Nguyệt Minh xin nghỉ phép để ghi hình Vũ Đạo Nhân Sinh.

Du Chu cũng biết cô đã có sự sắp xếp này, xua tay bảo cô chú ý an toàn, về sớm một chút, rồi thả cô đi luôn.

Hướng Nguyệt Minh lên xe, dụi dụi mắt nhìn Tiểu Hi: “Chị ngủ một lát, về đến nhà gọi chị.”

Tiểu Hi gật đầu.

Hướng Nguyệt Minh ngủ suốt quãng đường đến khu chung cư, mơ mơ màng màng bước xuống xe.

Cô ngáp dài, nhìn đồng hồ và quyết định đi mua một chút đồ gần đó rồi mới về nhà.

Đã lâu không về nhà, trong nhà không còn gì cả.

Lúc này, gian hàng chợ đêm bên kia vẫn còn mở cửa, Hướng Nguyệt Minh đi vài bước, vô thức quay đầu nhìn lại.

Cô nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng quay đầu lại thì chẳng thấy gì.

Chỉ thấy bóng cây lay động dưới ánh đèn, Hướng Nguyệt Minh giơ tay nhéo lông mày, hoài nghi mình gần đây quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác.

Hướng Nguyệt Minh chưa ăn tối, nên có chút đói.

Cô gọi cháo và một ít thịt nướng. Cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một số thứ, rồi quay trở lại khu chung cư.

Bước được vài bước, Hướng Nguyệt Minh vô thức tăng tốc.

Đột nhiên, điện thoại rung lên, phá vỡ sự im lặng lúc này và gần như khiến trái tim của Hướng Nguyệt Minh đột ngột ngừng đập.

Hù chết cô.

“Alo?” Hướng Nguyệt Minh bước nhanh về phía khu nhà mình, thấp giọng hỏi: “Tiểu Hi, bây giờ em đang ở đâu? Hình như chị để quên đồ trong xe, quay lại cho chị đi nhờ một chuyến. Chị đang đợi em ở ven đường.”

“Ba phút nữa liền đến hả?”

Hướng Nguyệt Minh cười, gật đầu: “Được, vậy thì nhanh lên.”

Trình Trạm nghe cô tự biên tự diễn đối thoại, giọng có chút trầm xuống: “Tôi đang ở cổng khu chung cư, em đi ra đây đi.”

Hướng Nguyệt Minh rũ mắt xuống: “Ừ.”

“Đừng cúp điện thoại.”

Cô hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Chị biết.”

Hướng Nguyệt Minh bước nhanh hơn, cô muốn đi đến cổng khu chung cư, phải đi qua một con đường.

Hai bên đường cây cối rất xanh tốt, ánh đèn có chút ấm áp, không quá rõ ràng.

Con đường này rất an toàn vào các ngày trong tuần, có một trung tâm mua sắm cách đó không xa. Nhưng vào lúc này, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy có ai đó đang đi theo mình.

Cô nhắm mắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

Đi về phía trước vài bước, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhướng mắt, Trình Trạm giơ tay giữ lấy cô: “Sao đi nhanh như vậy?”

Sau khi nhìn thấy có người, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Trình Trạm ôm cô và nhìn ra phía sau, nhưng không thấy gì.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Anh ghé sát vào tai Hướng Nguyệt Minh, giọng nói rất nhỏ nhẹ.

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu, cau mày: “Tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi từ phía sau.”

Trình Trạm nắm chặt lòng bàn tay của cô, dừng một chút: “Đi về nhà trước đi đã.”

“Ừm.”

Cả hai bước đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vào khu chung cư, Trình Triển quay sang nhìn cô: “Em xác định chắc chắn có người chứ?”

“Không chắc lắm.”

Hướng Nguyệt Minh sờ sờ ngực: “Nhưng tôi cảm giác có người.”

Trình Trạm quay lại, nói nhỏ: “Em đi đâu vào giờ này vậy?”

“…Mua chút đồ.”

Trình Trạm cúi đầu, thuận thế cầm lấy đồ trong tay cô: “Còn chưa ăn cơm sao?”

Hướng Nguyệt Minh mím môi ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”

Trình Trạm mỉm cười: “Em muốn đuổi tôi đi?”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu.

Trình Trạm cười nhẹ, nói câu: “Thật là vô lương tâm.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh không nói, chỉ nhìn anh.

Trình Trạm dừng lại, thấp giọng nói: “Tôi đưa em vào nhà rồi đi luôn.”

Lời này nói ra, Hướng Nguyệt Minh dường như không có lý do gì để từ chối.

Cô lo lắng nhìn cổng khu chung cư, khẽ “ừm” một tiếng: “Cảm ơn.”

Trình Trạm không thể chịu được khi cô khách sáo với anh như vậy, nhưng cũng mặc kệ cô.

Hai người im lặng đi lên tầng, nhìn Hướng Nguyệt Minh đi vào nhà, Trình Trạm không đợi cô mở miệng liền xoay người rời đi.

Trong phòng sáng sủa, ấm áp, Hướng Nguyệt Minh để đồ đạc xuống, lấy một chai nước khoáng để uống, xong mới cảm nhận được nhịp tim của mình trở lại bình thường.

Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi, cô gọi điện cho Tiểu Hi và bảo cô ấy sớm mai đến đón cô.

Nhìn thức ăn trước mặt, Hướng Nguyệt Minh không còn bụng dạ mà ăn nữa.

Cô khóa trái cửa, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Hướng Nguyệt Minh rất buồn ngủ, nhưng không thể ngủ được. Khi nhắm mắt lại, cô luôn cảm thấy có ai đó đã vào nhà mình.

Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, rồi chợt tỉnh giấc.

Khi cô tỉnh dậy, mở điện thoại, đã một giờ sáng.

Cô nhắm mắt lại một lúc, xem qua danh bạ, phát hiện bản thân có chút thất vọng.

Lúc này đây, cô lại không thể thể liên lạc được với ai.

Ngu Uyển đã nhận một chương trình tạp kỹ và ra nước ngoài, Tiểu Hi có lẽ cũng đang ngủ.

Còn những những người khác, càng không thân cô càng không dám quấy rầy.

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, sau đó bật đèn lên và đứng dậy.

Cô bật tất cả đèn trong phòng và phòng khách, đồng thời bật TV để âm thanh vang vọng vào phòng ngủ, lúc này cô mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Chưa đầy ba phút sau khi mở TV, màn hình điện thoại di động bên cạnh cô sáng lên.

Cô nhìn xuống, là số Trình Trạm đã gọi cho cô trước đó.

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn ấn nút nghe.

“Alo.”

“Không ngủ được à?”

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông phát ra từ phía bên kia đầu điện thoại.

Hướng Nguyệt Minh giật mình, theo bản năng nhìn về phía cửa: “…Làm sao mà anh biết?”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang ở trước cửa nhà em, mở cửa đi.”

Cánh cửa mở ra, Hướng Nguyệt Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cô sững sờ trong giây lát.

Cô âm thầm nhéo cánh tay mình, mới xác định đây không phải ảo giác, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Trình Trạm nhìn cô với ánh mắt “Em nghĩ sao?”

Hướng Nguyệt Minh há miệng th ở dốc, trở nên vô lực: “Anh không về nhà sao?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh cau mày: “Anh vẫn luôn đứng trước cửa?”

“Không.” Trình Trạm giải thích: “Tôi đi gặp bảo vệ.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh mới nhẹ nhàng thở ra.

“Là ảo giác của tôi sao?”

“Mọi camera trong phòng giám sát an ninh đều bình thường, không có gì sai sót cả.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nghiêng người: “Anh đi vào đi.”

Trình Trạm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh chỉ: “Không có giày, anh đi chân đất đi.”

Trình Trạm: “…”

Cuối cùng, Hướng Nguyệt Minh tìm được cho anh một đôi dép lê của phụ nữ, Trình Trạm miễn cưỡng nhét vào.

Trình Trạm giải thích với cô: “Việc theo dõi trên đường, tôi sẽ bảo Đinh Thuyên đi điều tra, sáng mai mới có kết quả.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu, nhìn anh: “Cảm ơn.”

Trình Trạm nhìn cô: “Chỉ như vậy?”

Hướng Nguyệt Minh lẩm bẩm: “Tôi cho anh vào nhà của tôi rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Trình Trạm dừng lại một lúc, không nói gì thêm.

Anh thoải mái ngồi trên sô pha, trầm giọng nói: “Em đi ngủ đi.”

Hướng Nguyệt Minh giật mình: “Còn anh?”

Trình Trạm chỉ: “Cho tôi mượn ghế sô pha một đêm được không?”

Hướng Nguyệt Minh do dự một lúc, sau đó “ừm” một tiếng, “Tùy anh.”

Nói cô mềm lòng cũng được, khác cũng được.

Lúc Trình Trạm xuất hiện ở đây, cô thật sự không muốn đuổi anh đi, cô không dám ở một mình.

Có người bên ngoài sẽ khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy an tâm hơn.

Nhà cô không lớn, chỉ có hai phòng.

Phòng bên kia không có giường, không thể để Trình Trạm ngủ, giường của cô lại càng không thể chia cho anh.

Hướng Nguyệt Minh rối rắm một lúc, nói tuỳ anh muốn làm gì thì làm rồi vào phòng.

Cô không khóa cửa, chỉ thản nhiên đóng lại.

Cô tin tưởng Trình Trạm. Gần đây anh có chút không biết xấu hổ, nhưng anh cũng có giới hạn của mình.

Trình Trạm lắng nghe động tĩnh bên trong, im lặng: “Vẫn không ngủ được?”

Giọng nói từ bên trong vọng ra: “Một chút.”

Trình Trạm: “Gần đây em quay cái gì?”

Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình, vô thức nói vài lời.

Trình Trạm “ừm” một tiếng: “Nóng không?”

“Nóng.”

Nằm trên giường, Hướng Nguyệt Minh trò chuyện với người đứng ngoài cửa, thấp giọng nói: “Sao hôm nay anh lại ở đây?”

“Trợ lý của em đã trả lại những món quà đó cho công ty.”

Hướng Nguyệt Minh: “…Ồ.”

Cô nói: “Làm tốt lắm.”

Trình Trạm cười lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi: “Cho nên em muốn vạch ranh giới với tôi sao?”

Hướng Nguyệt Minh rũ mắt xuống: “Trình Trạm, anh không phải người dơ dáy như vậy.”

Trình Trạm không nói gì.

Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, thấp giọng nói: “Sau khi chúng ta kết thúc, anh không thể tao nhã một chút sao?”

Cô nói: “Anh vẫn nhàm chán như vậy.”

Trình Trạm lăn lăn yết hầu của mình, hỏi nhỏ: “Vậy em thấy điều gì thú vị?”

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.

Cô im lặng một lúc: “Quên đi, tôi đi ngủ đây.”

Trình Trạm cười khẽ, thấp giọng nói: “Ngủ đi, tôi ở ngoài cửa.”

Lông mi của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên, cô không đáp lại.

Có lẽ là bởi vì quá buồn ngủ và mệt mỏi, Hướng Nguyệt Minh cố gắng thức một lúc, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên trong không có động tĩnh gì, Trình Trạm từ cửa phòng cô đứng dậy, nằm xuống sô pha.

Khi anh nhắm mắt lại, xung quanh anh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.

Thực ra, Trình Trạm không biết vì sao Hướng Nguyệt Minh cứ khăng khăng đòi chia tay.

Anh luôn nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ tốt cho cả hai. Mãi cho đến tận bây giờ, anh mới lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.

Điều Hướng Nguyệt Minh muốn không phải là tiếp tục với anh như trước.



Sáng hôm sau.

Khi Hướng Nguyệt Minh tỉnh dậy, trời đã sáng.

Cô mở cửa đi ra ngoài, phòng khách trống không, trên bàn ăn vẫn còn bữa sáng và tờ giấy ghi chú.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi