NUÔNG CHIỀU TRONG TAY

Tiêu Đình Hòa đuổi ta ra ngoài.

Thúy Quyên bị dọa khóc: “Một lượng bạc cũng không cho đã đuổi người đi rồi sao?”

Ta nhíu mày: “Hắn còn keo kiệt hơn ta tưởng tượng.”

Lúc nãy hắn rất tức giận, nói hắn chỉ mất vợ chứ không có khả năng bỏ cũ lấy mới, bảo ta dẹp ý định đó đi.

“Hắn có thể vì ba mươi vạn lượng nhỏ nhoi mà vứt bỏ người trong lòng.” Ta thở dài, Tiêu Đình Hòa không đáng tin cậy một chút nào.

Ta vừa nói xong, phòng cách vách bỗng dưng phát ra âm thanh lớn. Ta và Thúy Quyên giật nảy mình. Đợi thêm một lát thì người hầu thân cận Tiêu Đình Hòa gọi ta qua đó.

Ta đi đến cách vách, phát hiện Tiêu Đình Hòa ngồi uống trà cạnh bàn. Hắn mặc áo choàng dài màu xanh đen, tôn lên đường nét sắc bén trên gương mặt.

“Tướng quân tìm ta?”

Hắn đưa cho ta một cái tráp. Ta khó hiểu mở tráp, lập tức bị mấy món đồ bên trong dọa sợ: “Ngân phiếu?”

Mặt hắn căng cứng: “Ba mươi vạn lượng.”

“Cho ta? Ngài muốn đuổi ta đi à?” Giọng ta bỗng chốc nhẹ nhàng hơn, sau đó nhanh chóng tự kiểm điểm, vội đỏ hốc mắt, nghẹn ngào hô: “Tướng quân muốn đuổi ta đi sao?”

Tiêu Đình Hòa xoa trán, có vẻ rất đau đầu: “Đừng có đóng kịch trước mặt ta!”

Ta đành phải dùng góc áo lau nước mắt, ôm tráp ngồi đối diện hắn.

“Ngân phiếu này thuộc về nàng.” Tiêu Đình Hòa nói: “Không phải muốn đuổi nàng đi. Nàng đã vào Tiêu phủ làm Tiêu nhị phu nhân, vậy thì cả đời này sẽ mãi là Tiêu nhị phu nhân.”

“Ta có thể bỏ đi.” Ta nói với hắn.

“Tống Thanh Ương!”

Ta châm trà cho hắn, ý bảo hắn uống một ngụm.

Tiêu Đình Hòa không uống trà mà hít vào thật sâu: “Bây giờ nàng có hai lựa chọn, cầm tiền rồi làm Tiêu nhị phu nhân cho tốt, nếu không, hôm nay ta có thể tổ chức tang lễ cho nàng.”

Ta ôm tráp thật chặt, báo cho hắn biết là ta chọn cái thứ nhất.

“Nàng hiểu là được rồi.” Giọng hắn trầm xuống.

Ta rũ đầu ngồi trước mặt hắn. Không được hắn cho phép thì khẳng định không thể rời đi ngay bây giờ được. Nói sao thì với năng lực của hắn, cho dù ta chạy được cũng sẽ bị bắt về trong phút chốc.

Cho nên sau này ta cần tỏ thái độ rõ ràng: “Tướng quân, ôm tiền bỏ trốn là lựa chọn tệ hơn cả tệ. Thật ra ta thật lòng nguyện ý làm Tiêu nhị phu nhân. Ở nhà họ Tống ta chỉ là con vợ lẽ thôi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn hay bị mẹ cả phạt... Ngay cả nằm mơ ta cũng không dám hy vọng được gả cho ngài.”

“Cho nên nàng nằm mơ được gả cho ai?” Tiêu Đình Hòa đột nhiên hỏi.

Ta đang cúi đầu ngắm ngân phiếu, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn: “Hả?”

“Ta so đo với nàng làm gì!” Hắn đứng dậy.

Tôi vội theo sau hắn: “Phu quân, sau này ngài chính là phu quân ta đấy.”

“Phu quân chậm một chút.” Ta đỡ hắn ngồi xuống, giúp hắn kéo chăn.

Thấy hắn cứ nhìn cái tráp ta ôm mà không nói năng gì, ta cẩn trọng hỏi: “Phu quân, ta có thể dọn về đây ngủ không?”

Tiêu Đình Hòa bị sặc nhẹ, nắm tay để lên môi ho khan vài tiếng: “Tùy nàng.”

Ta suy nghĩ: “Thế thì ta ở cùng Thúy Quyên vậy, mắc công chen lấn với phu quân.”

Tiêu Đình Hòa nhìn ta mà đôi mày run run. Ta hành lễ với hắn, vui vẻ ôm tráp rời đi.

Buổi chiều ta và Thúy Quyên mang ngân lượng tới tiền trang (ngân hàng tư nhân).

“Tiểu thư, sao Tướng quân cho người tiền mà không cho người rời đi?”

“Không biết. Nhưng mà nhận tiền làm việc, sau này ta phải gánh vác vị trí tiêu nhị phu nhân.”

“Vậy Tướng quân muốn động phòng với người thì sao, người đồng ý không?”

“Đồng ý chứ sao không!” Ta mua chút đồ ăn vặt mang cho Tiêu Đình Hòa một ít: “Là ba mươi vạn lượng đó, ngươi cảm thấy ta đáng giá bao nhiêu?”

Thúy Quyên vui vẻ thốt lên: “Sau này chúng ta có nhà để ở rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta tạm thời có nhà.”

Trở lại Tiêu phủ, lúc ta đưa đồ ăn vặt cho Tiêu Đình Hòa thì bắt gặp Dung Nguyệt bước ra khỏi phòng hắn. Nàng thấy ta thì đột nhiên tiến đến, thẳng tay tát ta một bạt tai.

“Tống Thanh Ương, ngươi đừng tưởng Nhị ca ta thích ngươi, hắn chỉ thấy ngươi đáng thương mà thôi. Cho dù là ai đến đây xung hỉ thì hắn cũng sẽ giữ người đó lại! Ngươi chẳng có gì đặc biệt hết!”

Dung Nguyệt nói xong thì bỏ đi mất, nha hoàn ma ma đứng bốn phía thấy ta bị đánh mà vẫn cười toe toét.

Ta sờ gò má nóng rát, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Đình Hòa đứng cách đó không xa. Hắn nhìn ta mà không hề dao động một chút nào.

Ta đưa đồ trong tay cho hắn: “Phu quân, mua đồ ăn vặt cho ngài này.”

Tiêu Đình Hòa không nhận, nhíu mày nhìn mặt ta: “Không đau sao?”

Ta cười nói: “Không đau!”

Tiêu Đình Hòa mím môi, bỗng dưng phất tay áo xoay người trở về trong viện. Ta đi theo sau lưng hắn, không biết hắn có muốn mấy món ăn vặt này nữa không.

Ta còn chưa kịp vào phòng thì hắn đã nhanh tay đóng cửa lại trước. Ta đành phải về chỗ Thúy Quyên.

“Đau không?”

“Đương nhiên là đau rồi.” Ta tự áp băng lên má: “Còn nhắc nhở ta cái gì mà Tiêu Đình Hòa thấy ta đáng thương thôi, ai tới xung hỉ hắn cũng giữ lại. Làm như có mỗi mình nàng thông minh còn người khác là đồ ngu hết vậy. Người khờ khạo là nàng mới đúng, đi cướp chồng người ta mà chỉ biết khóc sướt mướt với dậm chân.”

Lâu như vậy mà không làm Tiêu Đình Hòa xiêu lòng nổi, đúng là vô dụng hết chỗ nói.

“Tiểu thư, nếu như người cũng có cha, có mẹ, có anh trai chống lưng cho thì tốt biết bao nhiêu. Thể nào hôm nay cũng có người bẻ gãy tay nàng ngay tại chỗ!”

Thúy Quyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đừng có mơ mộng hão huyền, lần nào bị đánh ngươi cũng nói y chang vậy.”

Lúc bốn, năm tuổi ta từng đánh nhau với Tống Thanh Hà. Rõ ràng là nàng sai, nhưng cha và mẹ lại treo ta lên xà nhà cả đêm. Lúc đó ta đã biết người không có bản lĩnh thì đừng nên cậy mạnh.

Nhưng thù bị khi dễ nhất định phải báo!

“Mấy ngày gần đây Dung Nguyệt đều ở lại chỗ đại phu nhân...” Thúy Quyên nói nhỏ bên tai ta hai câu.

“Nơi này không giống nhà họ Tống, một mình ngươi không làm được đâu, chúng ta cùng nhau hợp sức mới được.”

Đêm đến, ta và Thúy Quyên bận rộn đến nửa khuya. Lúc gần sáng chúng ta mò mẫm đến viện Dung Nguyệt ở. Ngoài phòng nàng có ma ma canh chừng, chúng ta ngồi xổm ở cửa rình suốt một canh giờ thì ma ma mới tỉnh giấc, xách đèn lồng bước lẹp xẹp lẹp xẹp đi ra ngoài.

“Lên!” Thúy Quyên mang theo túi bố, nhanh chóng chạy vào đẩy cửa phòng ra, thả hết mười mấy con chuột vừa bắt được rồi đóng cửa lại.

“A, cứu mạng!” Nghe thấy Dung Nguyệt la hét, ta và Thúy Viên vừa lòng chạy về.

Nhưng mà chúng ta quá sơ xuất, quên mất nơi này là phủ Quốc công chứ không phải nhà họ Tống. Ma ma và gã vai vặt đi tuần nghe thấy tiếng kêu là xuất hiện ngay lập tức.

Ta và Thúy Quyên trốn ở góc tường không dám nhúc nhích.

“Tiểu thư, nếu bị bắt thì chúng ta có bị đuổi đi không?”

“Im!” Ta che miệng Thúy Quyên lại nhưng đã muộn, có người quát đến chỗ ta đang đứng: “Ai, ai ở đó!”

Ta ngồi xổm dưới đất, vỗ sau lưng nàng: “Dẫm lên lưng ta nhảy qua bên kia tường đi.”

Thúy Quyên dẫm lên người ta rồi leo lên trên. Nàng treo trên tường kéo ta theo. Ta vừa mới leo được nửa đường thì mặt Thúy Quyên bỗng dưng nhăn nhúm.

“Sao vậy, thấy quỷ à?” Ta quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tiêu Đình Hòa xị mặt đứng khoanh tay cách đó năm, sáu bước.

“Phu, phu quân.” Ta vẫy tay với hắn, lên không được mà xuống cũng không xong.

Tiếng bước chân của gã sai vặt ngày càng gần, Tiêu Đình Hòa tiến tới nhắc người ta lên, nhẹ nhàng lướt qua đầu tường. Thúy Quyên cũng được hắn tiện tay xách ra khỏi góc tường.

Gió quét qua tai, ta ngửa đầu nhìn Tiêu Đình Hòa. Cằm hắn như lưỡi đao, đoan trang mà nghiêm nghị.

Ta rụt cổ lại: “Phu quân, ngài có bản lĩnh thật đó, lợi hại ghê nơi.”

“Bớt nịnh hót ta lại đi.”

Tiêu Đình Hòa đá văng cửa phòng, thả ta xuống rồi phất áo bào ngồi nhìn ta chằm chằm: “Đứng nghiêm nói!”

“Thật ra cũng đâu phải chuyện lớn gì, ta chỉ muốn bắt mấy con chuột tới cho Dung tiểu thư chơi thôi mà.” Ta nhỏ giọng nói.

Ta lặng lẽ ngẩng đầu liếc Tiêu Đình Hòa, hắn vẫn đang xoa giữa mày, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng tốt bụng thật đấy, nửa đêm nửa hôm tặng chuột cho người ta chơi.”

Ta không dám đáp lời hắn.

“Tống Thanh Ương, nếu nàng không nói thật thì ta đành dùng quân pháp xử lý nàng.”

“Ta nói! Ban ngày nàng đánh ta mà ta không dám đánh trả, nhưng ta không nuốt nổi cục tức này, cho nên... cho nên...”

“Tại sao không dám đánh trả ngay lúc đó?” Hắn hỏi ta.

Ta lập tức lựa chọn thẳng thắn, bởi vì ta đang ăn cơm nhà hắn: “Bởi vì nàng là Dung Nguyệt, còn ta chỉ là Tống Thanh Ương thôi.”

Tiêu Đình Hòa không tiếp lời, ta lại nghe được gã sai vặt bên ngoài đang bẩm báo chuyện thả chuột. Tiêu Đình Hòa liếc nhìn ta rồi tự đứng lên đi rửa mặt.

Mười lăm phút sau, hắn nằm trên giường, không chút sóng to gió lớn gọi ta: “Ngủ lại đây!”

“A?” Ta kinh ngạc nhìn hắn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi