Khương Mạn chưa từng gặp Vĩnh An đế thế này, nhưng không thể không nói Vĩnh An đế như vậy làm Khương Mạn cảm thấy rất mới lạ.
Vĩnh An đế đặt bát xuống, thấy ánh nhìn chăm chú không cả chớp mắt của cô gái trong lòng mình, hắn cúi đầu, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Khương Mạn lắc đầu, hỏi: "Hoàng thượng, canh giải rượu này dễ uống lắm sao?"
"Cũng không dễ lắm." Vĩnh An đế nói, hắn không quá thích vị chua chua ngọt ngọt này.
Khương Mạn đã hiểu, bởi vì không ngon nên hắn mới dứt khoát một hơi uống sạch, không giống lúc nàng uống thuốc, cứ chậm rãi từng ngụm từng ngụm chịu khổ.
"Vậy để thần thiếp dặn bọn họ lần sau bỏ ít đường lại." Khương Mạn cười nói.
"Ừ." Vĩnh An đế lên tiếng, hắn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Triệu Toàn Phúc đột nhiên đi vào, bẩm báo: "Hoàng thượng, công chúa Elisa xảy ra chuyện, Liêu thống lĩnh mời người qua đó một chuyến."
Cũng không biết có phải ảo giác của Khương Mạn không, nhưng nàng thấy trong thanh âm của Triệu Toàn Phúc dường như có thêm vài phần hưng phấn.
Khương Mạn vừa nghĩ vừa đứng dậy khỏi vòng tay Vĩnh An đế, lần này Vĩnh An đế không ngăn nàng lại nữa.
Chờ sau khi Khương Mạn đứng lên, Vĩnh An đế nói với Khương Mạn: "Trẫm đi một chuyến, ái phi nghỉ ngơi sớm một chút, nếu buổi đêm chân bị khó chịu thì nhớ gọi người xoa bóp cho."
"Vâng." Khương Mạn ôn nhu đáp: "Hoàng thượng mau đi đi."
"Vậy trẫm đi đây." Vĩnh An đế không cho Khương Mạn tiễn ra cửa, trực tiếp dẫn đám người Triệu Toàn Phúc rời đi luôn.
Vĩnh An đế đi rồi, Khương Mạn tùy ý lấy một quyển sách lật xem vài trang, nhưng rất nhanh nàng lại đặt quyển sách xuống, có chút nhàm chán mà ngồi thừ ra đó.
Liễm Thu nhìn bộ dạng buồn tẻ của Khương Mạn liền muốn trò chuyện vài câu để chủ tử bớt buồn.
"Chủ tử, người nói xem bên công chúa Elisa đã xảy ra chuyện gì?" Liễm Thu hỏi.
Khương Mạn nghĩ nghĩ, "Hẳn là không phải việc nhỏ, nhưng với chúng ta mà nói có lẽ không phải việc gì xấu."
Liên hệ đến chuyện hôm nay Vĩnh An đế không cho nàng tham gia cung yến, bây giờ lại đột ngột rời khỏi Vân Hoa Cung, Khương Mạn cảm thấy có lẽ chuyện không may của công chúa Elisa có phần của Vĩnh An đế.
Lúc Vĩnh An đế đi qua thì công chúa Elisa vừa mới tỉnh lại.
Lúc mới tỉnh tầm mắt của Elisa có chút mơ màng, sau đó giương mắt nhìn xung quanh, kết quả người đó không có ở đây như nàng ta nghĩ, lại chỉ có Tây Trạch vẫn đang nằm trên mặt đất bị đống quần áo nhăn nhúm che đi.
Trong lòng Elisa hoảng hốt, giữ chặt tay thị nữ bên cạnh, hỏi: "Sao Tây Trạch lại ở đây. hoàng đế Đại Cảnh đâu?"
Elisa vừa dứt lời, cửa lớn đã bị đẩy ra, Vĩnh An đế đứng ở cửa, không nhanh không chậm hỏi: "Công chúa Elisa tìm trẫm có chuyện gì?"
"Người..... Người...., sao lại thế? Sao lại thế này?" Elisa nhìn Vĩnh An đế đang đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Cát Lan đứng trong đám người khẽ ném cho thị nữ bên cạnh Elisa một ánh mắt, thị nữa kia tiến lên giữ chặt Elisa, nói: "Công chúa, người yên tâm, hoàng đế Đại Cảnh chắc chắn sẽ trả lại công đạo cho người."
Nếu bây giờ Elisa còn không nhận ra chuyện không như bọn họ dự đoán thì nàng chính là một tên ngốc.
Nàng ngây ngẩn nhìn Vĩnh An đế, nhất thời không muốn chấp nhận sự thật này.
Vĩnh An đế không để ý đến đám người Elisa nữa, quay đầu lại gọi Liêu Thù, Liêu Thù liền kể lại đầu đuôi sự việc một lần, cuối cùng nói: "Dựa theo hoàn cảnh lúc đó, công chúa Elisa và tên hộ vệ kia hẳn là đã trúng thôi tình dược."
Vĩnh An đế nghe xong, trước tiên cho thái y kiểm tra xem trong phòng có dấu vết nào của thôi tình dược không.