NƯƠNG NƯƠNG NÀNG KHÔNG MUỐN CUNG ĐẤU

Võ An Hầu lão phu nhân nghe lời an ủi của Ôn Vũ Vi nhưng lo lắng trên mặt chẳng bớt đi chút nào.

"Nếu không phải chuyện xấu của nữ nhân kia, vậy thái hậu nương nương triệu con tiến cung làm gì? Nếu không ai nhắc tới con trước mặt thái hậu nương nương, có khi người còn chẳng biết con là ai."

Tuy Võ An Hầu lão phu nhân đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, nhà bọn họ bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, gia tộc như bọn họ Đại Cảnh không thiếu, không nói đứa cháu gái này của bà đã rời kinh nhiều năm, có khi cả bà và Võ An Hầu thái hậu nương nương cũng không nhớ.

"Chẳng lẽ có nhà nào đó nhìn trúng con nên mới đến chỗ thái hậu xin gặp?" Lão phu nhân đoán: "Bây giờ thái hậu nương nương mặc kệ mọi chuyện, có thể xin thái hậu ra mặt cũng không có mấy nhà, hai cháu trai trong nhà Xương Bình Hầu hình như chưa thành thân, nhưng hai người này đều là kiểu văn không thông võ không thạo, về sau hơn phân nửa sẽ là kiểu công tử nhàn tản sống dựa vào cha mẹ."

"Hình như ngũ công tử của Tằng gia vẫn chưa đính hôn, hay là ngũ công tử Tằng gia?" Lão phu nhân có chút kích động ngồi ngay ngắn lại, nói với Ôn Vũ Vi: "Tổ mẫu nghe nói ngũ công tử Tằng gia này tham hoan háo sắc, gần như ngày nào cũng dạo chơi lầu Tần quán Sở, thanh danh sớm đã chẳng còn chút gì nên chưa chọn được mối hôn sự như ý. Trước đó không phải tam thái thái Tằng gia có khen con sao? Có khi người ta  nhìn trúng con nhưng lại sợ chúng ta không đồng ý nên mới nhờ đến thái hậu cũng nên."

Phò mã của Đại Công chúa là người Tằng gia, có tầng quan hệ này, nếu Tằng gia nói chuyện này với thái hậu nương nương thì nói thế nào thái hậu nương nương cũng sẽ cho Tằng gia vài phần mặt mũi.

Nghĩ như vậy, Võ An Hầu lão phu nhân tức giận đứng bật dậy, "Làm sao bây giờ? Nếu thật sự phải gả cho tên đó thì ngày sau của con sẽ phải sống như thế nào chứ?"

Ôn Vũ Vi vỗ lưng an ủi lão phu nhân, "Tổ mẫu đừng nóng, cái này cũng chỉ là người đoán thôi, thái hậu nương nương gọi con vào cung chưa chắc là vì chuyện này, hơn nữa cho dù thái hậu nương nương thật sự muốn tứ hôn nên mới cho gọi con thì cũng đâu có gì không tốt đâu, cho dù là hai cháu trai nhà Xương Bình Hầu hay ngũ công tử Tằng gia thì cũng tốt hơn Đổng gia nhiều."

Thấy lão phu nhân không vui nhìn nàng, Ôn Vũ Vi cười tiếp tục nói: "Hai cháu trai nhà Xương Bình Hầu tuy không có tiền đồ gì, nhưng nếu cháu gái gả vào đó thì về sau cũng chẳng cần tự tay nấu nướng, chỉ cần lo tốt cuộc sống của mình là được. Hơn nữa dù có thế nào Xương Bình Hầu phủ cũng không thể thiếu chi phí ăn mặc của cháu gái, cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền không phải rất tốt sao?"

Nghe Ôn Vũ Vi nói vậy, Võ An Hầu lão phu nhân cũng cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không cầu cháu gái đại phú đại quý, chỉ cần có một cuộc sống yên bình an ổn là được.

"Vậy........"

Nhưng đôi mày của lão phu nhân vẫn cau có như trước, hai đứa cháu nhà Xương Bình Hầu không tồi, nhưng người khiến bà lo lắng hơn là ngũ công tử Tằng gia.

Ôn Vũ Vi cười cười, cúi người gối đầu lên đầu gối lão phu nhân, nói: "Về phần ngũ công tử Tằng gia tổ mẫu lại càng không cần lo lắng, cho dù hắn ngày đêm chơi bời ở kỹ viện hay đưa về nhà mấy di nương thì sau khi cháu gái gả vào đó vẫn là chính thê chủ mẫu, không sợ bị mấy người Tằng gia bất kính không nghe. Dù sao hôn sự này cũng do thái hậu mai mối, hơn nữa còn có thể là thái hậu ban hôn."

Nói xong, Ôn Vũ Vi ngẩng đầu, cười nhìn lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu nói có đúng không? Cho nên tổ mẫu không cần lo lắng đâu, nói không chừng lần này thái hậu nương nương triệu cháu gái vào cung lại là chuyện tốt đấy."

"Aiz!" Lão phu nhân thở dài một tiếng, vuốt tóc Ôn Vũ Vi, nói: "Nhưng sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?" Bà vốn nghĩ sau khi bà đi, cháu gái không thân thiết với Ôn gia nên không thể dựa vào, chỉ có thể tìm cho cháu gái một người thật tình yêu thương nó thì sau này mới bớt khổ, ai dè suy nghĩ như vậy giờ đây cũng trở thành ước mơ xa vời.

Ôn Vũ Vi cười, "Trên đời này chẳng phải đa số đều sống một cuộc sống như vậy sao? Người khác có thể thì cháu gái cũng có thể, tổ mẫu đừng lo lắng quá." 

Nói xong Ôn Vũ Vi hỏi đại nha hoàn của lão phu nhân: "Hôm nay tổ mẫu có uống hết thuốc không?"

Đại nha hoàn thành thực lắc đầu, "Không có."

"Tổ mẫu!" Ôn Vũ Vi không vui nhìn về phía Võ An Hầu lão phu nhân.

Lão phu nhân bất mãn trừng mắt nhìn đại nha hoàn của mình một cái, lại có chút chột dạ nói: "Ôi chao, cái tính tình bà cụ non này, chẳng phải tổ mẫu chỉ vô tình quên thôi sao? Giờ ta sẽ uống."

Ở đây hai bà cháu đang thảo luận xem vì sao thái hậu nương nương lại triệu Ôn Vũ Vi vào cung thì ở nơi khác Võ An Hầu phu nhân cũng đang cùng với tâm phúc của mình suy đoán mục đích thái hậu nương nương cho gọi Ôn Vũ Vi.


Vừa rồi Võ An Hầu phu nhân đã cho người ra ngoài nghe ngóng, tuy phủ Võ An Hầu đã xuống dốc, một số tin tức có thể sẽ không tìm hiểu được, nhưng chuyện mấy ngày nay có mệnh phụ nào tiến cung không thì thị ta vẫn nghe ngóng được.

Tin tức truyền về rằng gần đây không có mệnh phụ nào tiến cung cả, cho dù là Xương Bình Hầu phủ hay những thân quyến nhà khác đều không gặp thái hậu, điều này làm Võ An Hầu phu nhân không đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng nói là thái hậu nương nương muốn con khốn đó tiến cung đấy chứ?"

Tâm phúc nghe vậy kinh ngạc nói: "Ý phu nhân là hầu hạ Hoàng thượng sao?"

Võ An Hầu phu nhân gật đầu, nói: "Chuyện này cũng không phải không có khả năng, cái khác không nói, nhưng con tiện nhân kia lớn lên quả là có vài phần tư sắc."

"Phu nhân, nếu người đó thật sự tiến cung thì nguy rồi, chúng ta phải nghĩ cách ngăn cản mới được." Tâm phúc nói.

Võ An Hầu phu nhân trừng mắt, "Ý chỉ của thái hậu nương nương đã hạ, ngươi nghĩ có thể ngăn cản sao? Nếu ngày mai con khốn đó không vào cung thì không chỉ riêng nó mà cả phủ Võ An Hầu này đều đi đời cả."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tâm phúc luống cuống.

Võ An Hầu phu nhân nghe vậy bình thản nói: "Gấp gì chứ? Chờ ngày mai sau khi nó về rồi nói, nếu thật sự không được thì chỉ có thể để bà lão kia bệnh chết, đến lúc đó con tiện nhân kia phải giữ hiếu, sẽ không tiến cung được đâu."

Tâm phúc nghe vậy xu nịnh nói: "Nô tì ngu dốt, vẫn là phu nhân có cách."

Tuy bề ngoài Ôn Vũ Vi rất trấn định an ủi lão phu nhân, nhưng nội tâm nàng vẫn không yên được. Mục đích thái hậu nương nương triệu nàng tiến cung thật sự như những gì bọn họ nghĩ sao? Cho dù không phải thì nếu nàng vào cung mà không thực hiện tốt quy củ, liệu có liên lụy đến tổ mẫu không?

Cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không yên, sáng hôm sau tỉnh dậy quầng mắt Ôn Vũ Vi đã có quầng thâm nhàn nhạt.

Nha hoàn dùng phấn che bớt quầng thâm cho Ôn Vũ Vi, trang điểm, thay quần áo cho Ôn Vũ Vi xong rồi đưa nàng đến chỗ của Võ An Hầu lão phu nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi