NƯƠNG NƯƠNG NHÓM LỬA

Ta đáp:  

 

"Nếu tính theo huyết thống, ta chỉ có một mình.  

 

"Nhưng bây giờ ta có Thạch Ma và Thạch Mài.  

 

"Họ chính là người nhà của ta."  

 

Ta lại thấp giọng lẩm bẩm:  

 

"Họ còn tốt hơn rất nhiều người thân khác."  

 

*

 

Thôi Uyển Nhi tai rất thính, nghe thấy hết.  

 

Nàng ta nghi hoặc nhìn ta:  

 

"Thạch Đậu, ngươi không giống một nha hoàn.  

 

"Ngươi có đầu óc."  

 

Ta đáp:  

 

"Thư tiên sinh cho phép ta đọc sách.  

 

"Khi còn ở bếp trong Lâm phủ, ta cũng đọc rất nhiều thoại bản."  

 

Nàng ta nói:  

 

"Chẳng trách."  

 

"Ca ca ta cũng thích đọc sách.  

 

"Còn ta thì chỉ thích theo sát mẫu thân.  

 

"Mẫu thân lại nói ca ca ta sáng suốt hơn ta."  

 

"Ngươi chỉ là một nha hoàn nhặt được mấy quyển sách mà đọc, đã có thể tỉnh táo đến thế…  

 

"Huống hồ là ca ca ta."  

 

"Là ta sai rồi."  

 

*

 

Ngày thứ năm.  

 

Thôi Uyển Nhi hỏi ta:  

 

"Quyền lực và tình cảm, cái nào quan trọng hơn?"  

 

Lại là một câu hỏi hóc búa.  

 

Ta không biết nàng ta có ý gì, không dám mở miệng tùy tiện.  

 

Nàng ta kiên nhẫn chờ.  

 

Ta đành phải trả lời:  

 

"Quyền lực."  

 

Nàng ta kinh ngạc.  

 

Ta giải thích:  

 

"Có quyền lực, thì muốn có tình cảm nào cũng được."   

 

Nàng ta hỏi:  

 

"Nếu ngươi có quyền lực, ngươi còn xem trọng Thạch Ma ma và Thạch Mài không?"  

 

Ta đáp dứt khoát:  

 

"Sao lại không? Nếu ta có quyền lực, ta sẽ chia sẻ cho Thạch Ma ma và Thạch Mài.  

 

"Ta muốn Thạch Ma ma sống thật sung túc, muốn Thạch Mài có thể đứng thẳng người mà sống."  

 

Ta nghĩ, nếu ta làm chủ một cửa tiệm, Thạch Ma ma tất nhiên sẽ là tổng quản, còn Thạch Mài là trợ thủ đắc lực.  

 

*

 

Nàng ta nghẹn giọng, vẻ mặt không cam tâm:  

 

"Nhưng quyền lực không thể đổi lấy tình yêu từ người trong lòng."  

 

Ta khẽ hừ một tiếng, có chút bất bình:  

 

"Nếu đã không đối tốt với ta, thì còn gọi là người trong lòng sao?  

 

"Dùng quyền lực thu hút người mới đối tốt với ta, sau đó thăng cấp thành người trong lòng, không phải tốt hơn sao?"  

 

*

 

Thôi Uyển Nhi sững sờ, sau đó rơi vào trầm tư.  

 

*

 

Ngày thứ sáu.  

 

Thôi Uyển Nhi hỏi ta:  

 

"Thạch Đậu, ngươi nói xem, con người đều sẽ thay đổi sao?"  

 

Ta đáp:  

 

"Đương nhiên."  

 

Nàng ta lại hỏi:  

 

"Vì sao phải thay đổi?"  

 

Ta đáp:  

 

"Vì ai cũng mong muốn thay đổi.  

 

"Ví dụ như Lâm phu nhân mong Lâm thiếu gia thi đỗ. Nếu hắn không chịu học hành, không bái Thư tiên sinh làm thầy, thì rất khó đạt được.  

 

"Vậy nên hắn phải thay đổi."  

 

"Hắn trở thành học trò của Thư tiên sinh, tiếp nhận sự dạy dỗ của Thư tiên sinh, suy nghĩ sẽ khác trước, hành động cũng khác trước, dần dần biến thành một Lâm thiếu gia hoàn toàn mới."  

 

*

 

Thôi Uyển Nhi thì thào:  

 

"Đúng vậy... Ta cũng từng mong Lâm Trạch thay đổi…  

 

"Nhưng lại quên rằng… Một khi hắn đã thay đổi… ánh mắt hắn nhìn ta cũng sẽ khác đi."  

 

*

 

Ngày thứ bảy.  

 

Ta đoán, hôm nay Thôi Uyển Nhi sẽ lại đặt ra một câu hỏi hóc búa nào đó.  

 

Ta sắp hết đáp án để trả lời nàng ta rồi.  

 

Nhưng hôm nay, nàng ta không hỏi gì cả.  

 

*

 

Nàng ta nói:  

 

"Thạch Đậu, ta đều nghe thấy cả rồi."  

 

*

 

Ta giật mình, tim đập mạnh.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghe thấy cái gì?!  

 

Ta đâu có nói xấu nàng ta đâu chứ!  

 

*

 

Nàng ta nói:  

 

"Hôm đó, sau khi Thư tiên sinh rời đi, ta đã lén đi theo."  

 

"Ta đứng ngoài phòng của Lâm Trạch, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.  

 

"Cũng nghe được lúc họ hỏi ngươi, ngươi đã giúp ta nói tốt."  

 

"Sau đó, ta không nhịn được, lại lén đi theo ngươi… đứng ngoài cửa phòng các ngươi."  

 

"Ta nghe thấy… những gì ngươi, Thạch Ma và Thạch Mài đã nói."  

 

*

 

Ta hoảng hốt lục lại trí nhớ.  

 

May quá! Ta không hề nói xấu nàng ta một câu nào!  

 

Bấy giờ, ta mới chợt hiểu ra—  

 

Vì sao sau đêm hôm đó, nàng ta đột nhiên thay đổi hẳn.  

 

*

 

Nàng ta nhìn ta, trịnh trọng nói:  

 

"Thạch Đậu, cảm ơn ngươi."  

 

"Hôm nay ca ca ta sẽ đến."  

 

"Ta sẽ xin huynh ấy ban thưởng cho ngươi."

 

25

 

Tướng mạo của Thôi Diễn cực kỳ xuất sắc, trông rất giống Thôi Uyển Nhi.  

 

Hai người đứng cạnh nhau, cùng một dung mạo—một phiên bản nam, một phiên bản nữ.  

 

Ta và Thạch Mài nhìn đến sững sờ.  

 

*

 

Thư tiên sinh cùng Lâm Trạch tiếp đãi Thôi Diễn.  

 

Thôi Diễn cảm tạ Lâm Trạch vì đã không báo quan, mà đưa Thôi Uyển Nhi về Thư phủ, bảo vệ nàng trong lúc nàng phát điên.  

 

Lâm Trạch nói:  

 

"Dù sao Uyển Nhi cũng có hôn ước với ta, là thê tử chưa qua cửa của ta."  

 

"Nghĩ cho nàng là chuyện đương nhiên."  

 

Nói xong, tai hắn đỏ lên.  

 

Nói dối mà đỏ tai, đúng là mất tự nhiên.  

 

*

 

Thôi Diễn lại cảm tạ Thư tiên sinh vì đã thu nhận muội muội hắn, cũng cảm tạ ta và Thạch Ma ma vì đã chăm sóc nàng.  

 

Từng câu từng chữ đều chu đáo, không thiếu sót một ai.  

 

Ta thầm nghĩ, hắn quả thực là người sáng suốt, giống như Uyển Nhi đã nói.  

 

*

 

Sau vài câu khách sáo, Thư tiên sinh tinh ý dẫn theo Lâm Trạch rời đi, để lại không gian riêng cho huynh muội họ.  

 

Ta cũng muốn đi, nhưng Thôi Uyển Nhi gọi ta lại.  

 

Thôi Diễn thấy muội muội tin tưởng ta, bèn nói:  

 

"Thạch cô nương có thể ở lại.  

 

"Những gì ta nói với muội ấy, cô nương cũng có thể nghe."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi