Nếu một ngày nào đó, Tiêu Quận chúa biết được Thư Bình Sơn từng động lòng với ta, e rằng ta sẽ không giữ được mạng.
Dĩ nhiên, càng đi xa khỏi nơi này càng tốt.
Thư Vận Nhi thì nắm chặt vạt áo Thạch Mài, nũng nịu:
"Thạch Mài ca ca, đi đi mà, đi với ta đi, Hoa Diên vui lắm, ta dẫn huynh đi chơi!"
Thạch Mài lập tức đồng ý ngay.
Chúng ta đều đồng ý đi theo Thư Bình Phong.
Hắn khác hẳn với Thư Bình Sơn.
Bao năm cầm quyền, sát phạt quyết đoán.
Vừa thấy chúng ta gật đầu, hắn liền lập tức khởi hành.
Dù sao nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành viên mãn, nữ nhi cũng đã bình phục.
*
Thư phu nhân có chút không nỡ xa con trai và cháu gái, muốn giữ họ lại đến khi Thư Bình Sơn thành thân.
Nhưng Thư Bình Phong nói:
"Mẫu thân, chúng ta đã rời khỏi Hoa Diên quá lâu, đám Ốc Nô..."
Chưa nói dứt lời, Thư phu nhân đã vội vàng bảo hắn đi ngay.
Thư Bình Phong không chỉ là con trai bà, mà còn là người bảo vệ Hoa Diên.
Nặng nhẹ thế nào, bà phân biệt rõ ràng.
Thư phu nhân là người hiểu đại cục.
*
Thư Bình Phong ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn hành lý.
Hắn nói với chúng ta:
"Phủ tướng quân không thiếu thứ gì, thứ cần có ở Hoa Diên đều có đủ. Ngoài những đồ vật thiết yếu, không cần mang theo gì cả."
Thạch ma ma định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.
Còn ta thì không.
Hoa Chi là vùng cận nhiệt đới, muỗi mòng cực kỳ nhiều, sao có thể không mang theo gì được?
Từ sau khi việc thân phận của Thạch ma ma được giải quyết, ta không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng luôn có một ý nghĩ muốn tự mình quyết định mọi thứ.
Ta mạnh dạn đề nghị với Thư tướng quân, muốn mang theo thợ rèn giỏi nhất và nữ nhân kéo sợi tốt nhất nơi đây.
Hắn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Thấy ta dám lên tiếng, Thạch ma ma cũng mở lời.
Bà nói muốn mang theo trứng giống và hạt giống rau.
Thư tướng quân vẫn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Thạch Mài nghĩ rất lâu, không nghĩ ra cái gì, bèn kéo Thư Vận Nhi đi đóng gói hết những món đồ mà bọn họ thường chơi.
*
Cho đến lúc xuất phát, chúng ta vẫn không thấy Lâm Trạch, cũng không gặp Thư tiên sinh.
Bây giờ, Đào Nhi và Bích Nhi đều đã có thai con trai, có "bảo hiểm kép", Lâm lão gia không còn xem trọng Lâm Trạch nữa.
Lâm Trạch ngày đêm canh giữ bên phần mộ mẫu thân.
Thạch ma ma nói:
"Thư tiên sinh mới thật đáng thương, suốt ngày đánh quyền bên hồ sen, e là đã tẩu hỏa nhập ma rồi."
Nghe vậy, trong lòng ta có chút chua xót, nhưng... đây chính là số phận.
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thư phủ, từ biệt.
Lâm Trạch, từ biệt.
Thư tiên sinh, từ biệt.
40
Chúng ta thuận lợi lên đường, hành trình suôn sẻ.
Đoàn người đến được Hoa Diên.
*
Hoa Diên rất rộng lớn.
Từ nhà bếp Lâm phủ, đến Thư phủ, và giờ đây, ta lại đặt chân đến một vùng đất bao la hơn.
Nhìn ngắm một mảnh đất rộng lớn như vậy, ta cảm thấy lòng n.g.ự.c khoáng đạt, tâm trí thảnh thơi.
Thạch ma ma đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói một câu:
"Đất đai rộng lớn như vậy, sao chẳng thấy bóng người nào cả?"
Hoa Diên có khí hậu tốt, tài nguyên dồi dào, nhưng vì dịch bệnh nhiệt đới hoành hành, nên ngoài quân đội trú đóng, hầu như không có bóng dáng dân cư.
Ta nhớ đến lời của Thư Bình Phong—toàn bộ Hoa Diên đều có thể để Thạch ma ma trồng trọt.
Câu này quả thực không sai.
Bởi vì... không ai dám đến đây cả.
*
Khi chúng ta đến nơi, vừa hay đúng lúc quân doanh đang bùng phát dịch bệnh nhiệt đới.
Thư tướng quân dẫn chúng ta về phủ tướng quân, rồi vội vã lên đường đến doanh trại cách đó ba dặm.
Thạch ma malo lắng:
"Ta từng nghe nói đến dịch nhiệt đới rồi, thứ này cướp mạng người nhanh lắm, đáng sợ vô cùng."
Ta cố gắng nhớ lại những kiến thức y khoa mình từng học.
Dịch nhiệt đới là tên gọi chung của một số loại bệnh, trong đó đáng sợ nhất chính là sốt rét, đặc biệt là sốt rét ác tính—gần như là "đại diện tổng hợp" của dịch bệnh nhiệt đới.
Và ta... biết cách đối phó với nó.
Ta muốn nói với Thư tướng quân, nhưng ta không dám.
Ta sợ bản thân không đủ trọng lượng, càng sợ hắn không tin mình, cho rằng ta chỉ vì từng cứu được Thư Vận Nhi mà trở nên kiêu ngạo, kéo theo cả Thạch ma ma và Thạch Mài cùng bị xem thường.
*
Đến giữa trưa, Thư Bình Phong vội vã trở về, đến thăm chúng ta.
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, sắc mặt xám tro.
Theo sau hắn, có một thiếu niên áo trắng, tên là Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ là đại phu bản địa của Hoa Diên, hiện đang giữ chức phủ y tại phủ tướng quân.
Hắn từng chữa bệnh cho Thư Vận Nhi.
Vừa nhìn thấy hắn, Thư Vận Nhi lập tức chạy đến, thân thiết gọi một tiếng: "Bạch thúc thúc!"
Khi tận tai nghe được giọng nói rõ ràng của Thư Vận Nhi, Bạch Chỉ mừng rỡ vô cùng.
Nhưng hắn không dám tiến lại gần, chỉ đứng từ xa, sợ lây bệnh cho Thư Vận Nhi.
Thư Vận Nhi định chạy đến, nhưng bị Thư Bình Phong quát dừng lại.
Nàng đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.
Bầu không khí trở nên nặng nề trong phút chốc.
Quản gia họ Bạch sốt ruột hỏi:
"Chẳng lẽ bệnh dịch lại nghiêm trọng hơn rồi?"