NƯƠNG NƯƠNG NHÓM LỬA

Ông hiểu ra vì sao ta phải giấu giếm, lén lút ăn một mình.  

 

Hồi lâu sau, ông mới nói: "Thỉnh thoảng ăn cũng được."  

 

Lâm Trạch nghe xong, hai mắt sáng rực, hắn nói ngay: "Sau này nếu ngươi ăn hẹ, nhất định phải gọi bọn ta cùng ăn."  

 

Chỉ một miếng hẹ thôi mà đã khiến hắn lộ ra tâm tính trẻ con.  

 

Thư tiên sinh không phản đối.  

 

Ta đành phải gật đầu đồng ý.

 

08

 

Không biết là do đồ ăn đã làm mềm lòng bọn họ hay vì lý do nào khác—  

 

Lâm Trạch đề nghị để ta cùng ăn chung với bọn hắn, mà Thư tiên sinh cũng không hề do dự mà đồng ý ngay.  

 

Thư tiên sinh 25 tuổi, Lâm Trạch 18 tuổi, cả hai đều có tấm lòng thuần hậu, nhân cách thiện lương.  

 

Quan niệm chủ tớ của họ không quá nặng nề, cũng không coi thường ta.  

 

Điều này khiến ta dần trở nên bạo dạn hơn.  

 

"Ăn không nói, ngủ không lời."  

 

Bọn họ tuân thủ rất nghiêm ngặt.  

 

Nhưng ta thì không, ta phải nói chuyện.  

 

Bình thường bọn hắn đọc sách, ta không hiểu gì cả, chẳng tìm được chủ đề để nói.  

 

Thế là ta liền nói về chuyện ăn uống.  

 

Lâm Trạch kén ăn, rất ít khi ăn rau.  

 

Còn Thư tiên sinh thì như loài ăn cỏ, gần như không động đến thịt.  

 

Vậy nên ta nói về việc kết hợp ăn uống: thịt, rau, cơm phải cân bằng thì thân thể mới khỏe mạnh.  

 

Ta đặc biệt khuyên Thư tiên sinh về tầm quan trọng của việc ăn thịt.  

 

Chúng ta đến đây chưa đầy hai tháng, vậy mà Thư tiên sinh đã bị cảm lạnh ba lần.  

 

Mỗi lần đều phải uống mấy hũ thuốc mới vượt qua được.  

 

Ta nghĩ, còn trẻ mà đã thế này, sau này về già, chỉ cần một cơn cảm nặng chút thôi cũng có thể đoạt mạng ông ấy.  

 

Nâng cao sức đề kháng là điều bắt buộc.  

 

Mà hệ miễn dịch cần protein chất lượng cao.  

 

Protein chất lượng cao có trong thịt, trứng, sữa.  

 

Vì sức khỏe của Thư tiên sinh, ta khuyên ông ấy ăn thịt.  

 

Ông ấy không phản đối nhưng sắc mặt lại không dễ coi.  

 

Ta không hiểu, liền quay sang nhìn Lâm Trạch.  

 

Lâm Trạch lạnh giọng nói: "Thư tiên sinh ăn chay từ trong bụng mẹ."  

 

"Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thịt."  

 

"Nhưng ta vẫn luôn dùng thịt xào rau mà?" Ta kinh hãi thốt lên.  

 

Thư tiên sinh nhìn bề ngoài thì nghiêm nghị, nhưng thực chất là người khoan dung.  

 

Ta nhận ra rằng, để tránh làm phiền ta, ông ấy chưa bao giờ bắt ta nấu riêng, vẫn luôn ăn theo Lâm Trạch—Lâm Trạch ăn thịt, ông ấy ăn rau xào thịt.  

 

Trong lòng ta lập tức nổi lên cơn sóng dữ.  

 

Đây là người thứ hai đối xử tử tế với ta từ khi ta xuyên đến đây.  

 

Ta chân thành cúi đầu xin lỗi Thư tiên sinh.  

 

Ông ấy chỉ phất tay: "Không sao, rau xào thịt vẫn có thể ăn được."  

 

Ta cảm kích ông ấy, nhưng càng lo lắng hơn.  

 

"Thư tiên sinh, con người cần phải ăn thịt."  

 

"Không ăn thịt, cơ thể sẽ không vững vàng, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể ngã bệnh."  

 

Thư tiên sinh nhíu mày.  

 

Ta lại nói: "Nhưng cũng không nhất thiết phải ăn thịt, có thể dùng đậu phụ thay thế, đậu phụ cũng có thể cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể."  

 

"Đậu phụ?" Lông mày của Thư tiên sinh càng nhíu chặt hơn.  

 

Lâm Trạch giải thích: "Thư tiên sinh không thích đậu phụ vì nó thô ráp và có mùi đặc trưng."  

 

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Trừ phi là đậu phụ do Thạch ma ma của Lâm phủ làm, có lẽ tiên sinh mới ăn được."  

 

Ta lập tức dùng ánh mắt rực lửa nhìn Lâm Trạch, cổ vũ hắn—Nói đi, nói tiếp đi!  

 

Lâm Trạch chợt hiểu ra, ta đang muốn b.ắ.n một mũi tên trúng hai con nhạn đây.  

 

Vừa giải quyết vấn đề dinh dưỡng của Thư tiên sinh, vừa giải quyết tình cảnh cô độc của ta.  

 

Chỉ cần hắn đưa Thạch ma ma từ Lâm phủ đến đây là xong.  

 

Hắn biết ta có ý tốt, cũng biết ta có tính toán riêng.  

 

Lâm Trạch nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt d.a.o động giữa thiện ý và không thiện ý.  

 

Nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn vẫn mở lời với Lâm phu nhân, xin bà đưa Thạch ma ma đến.  

 

Lâm phu nhân lập tức đồng ý.  

 

Sau khi ta rời đi, Thạch ma ma phải lo cả nhóm lửa lẫn nấu ăn, khiến cho các món ăn, dù là độ nóng hay hương vị, đều giảm đi đáng kể.  

 

Lâm phu nhân vốn đang cân nhắc tìm cách điều động bà, Lâm Trạch vừa mở miệng, bà liền lập tức đồng ý.  

 

Thạch ma ma vui mừng khôn xiết, tối đó liền thu dọn hành lý, ngồi xe ngựa của Lâm phủ, đến Thư phủ.

 

09

 

Buổi tối, ta và Thạch ma ma ngủ chung một phòng.  

 

Theo lý, ta là thông phòng, đáng lẽ phải ở cùng Lâm Trạch—hắn ngủ phòng trong, ta ngủ phòng ngoài, để hắn cần gì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhưng Lâm Trạch vốn không ưa ta.  

 

Sau khi đến Thư phủ, ta chủ động chọn một gian phòng sát vách hắn.  

 

Hắn gật đầu, chấp nhận sự thức thời của ta.  

 

Thạch ma ma thấy chúng ta ngủ riêng, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó, bà lại vui mừng khi nhìn thấy ta.  

 

Ta múc nước hầu hạ bà rửa mặt.  

 

Bà chạm vào mặt ta, nước mắt lưng tròng: "Gầy rồi, có phải ăn uống không đủ không?"  

 

Ta làm nũng: "Phải đó, không có ma ma, ngay cả khoai nướng cũng chẳng có mà ăn."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi