- Rơi xuống vách núi rồi? Chẳng phải ta bảo ngươi chỉ cần loại bỏ hài tử trong bụng nàng ấy thôi sao? Ngươi lại làm cái gì vậy?
Thái tử Yến quốc nhíu mày, thuộc hạ của hắn ta này là không hiểu ý hắn ta nói sao?
Nghê Thường dù sao cũng là cháu gái của một đại tướng quân cùng một đế sư, có thể xem là gia thế hiển hách, nếu có được nàng như vậy càng có lợi cho hắn ta.
Huống hồ hiếm gặp nữ nhân thú vị như nàng, hắn ta dần có ý muốn chiếm hữu, nữ nhân mà hắn ta muốn nhất định phải có được.
- Chủ nhân, là thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ nhân trừng phạt
- Nếu đã vô dụng như vậy thì không cần sống nữa
- Thuộc hạ hiểu rồi
Chuyện do Nguyệt Nương làm cứ để một mình hắn ta gánh lấy, hắn ta biết Nguyệt Nương có tình ý với chủ nhân, làm ra chuyện như vậy cũng là vì đố kỵ nàng, nhưng hắn ta cũng yêu Nguyệt Nương, cam tâm vì nàng ta mà gánh tội thay.
Bóng đen quỳ trên đất chợt biến mất, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn ta xuất hiện trước mặt chủ nhân, cũng là không còn cơ hội gặp lại người trong lòng. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho khi gặp lại rồi không nỡ rời đi.
- Chủ nhân, Nguyệt Nương muốn gặp người
Nguyệt Nương đứng bên ngoài mà nóng vội, tuy nàng ta không phải người tốt gì nhưng chuyện mà bản thân nàng ta làm tuyệt không để kẻ khác chịu thay.
- Vào đi
Giọng nói không nghe ra cảm xúc gì từ trong phòng truyền ra, Nguyệt Nương đẩy cửa bước vào đến trước mặt hắn ta quỳ xuống.
- Chủ nhân, chuyện đó là thuộc hạ làm
- Ngươi tưởng ta không biết sao? Chỉ là nhìn vào lòng thành của hắn ta mà tha cho ngươi một mạng thôi
- Thuộc hạ nguyện chết tạ tội, cầu xin chủ nhân tha cho hắn
- Không kịp rồi, hắn ta có lẽ đã tự động thủ, ngươi đến hẳn là sẽ còn nói với hắn được vài câu đấy
Hắn lạnh tanh nói với Nguyệt Nương, nàng ta lắc đầu chua chát, trong tâm chủ nhân không có chút tình cảm nào với bọn họ sao? Bọn họ đi theo hắn, vì hắn xông pha không chút e dè, chỉ vì một nữ nhân vừa mới xuất hiện liền vì nàng mà không chút lưu tình với bọn họ.
Nguyệt Nương không hẳn là hoàn toàn trách nàng, chỉ trách bọn họ sinh ra đã là mệnh thấp hèn, đã là cẩu dưới chân chủ nhân thì nhất định phải trung thành, cẩu thì mãi mãi vẫn là cẩu, không xứng được với chủ nhân.
Nàng ta đều hiểu chứ! Chỉ là trong lòng vẫn có chút si tâm vọng tưởng, một chút si tâm vọng tưởng của nàng ta lại hại chết bằng hữu đối tốt với nàng ta nhất.
Cước bộ ngày một càng trở nên vội vàng, giờ phút này Nguyệt Nương như mất phương hướng không biết tìm hắn ta ở đâu.
Nàng ta trước đó không nhận ra tâm ý của hắn bởi vì tâm ý của nàng ta không đặt trên người hắn, đến bây giờ mới hiểu hạnh phúc ở ngay cạnh mình.
Chỉ là nàng ta không bắt lấy, đến khi muốn lại không thể tìm thấy.
Chung quy bỏ lỡ thì chính là đã bỏ lỡ, người đã chết, mọi thứ không thể vãn hôi.
- Nguyệt Nương... bảo trọng....
Hắn ta cười nhìn bóng dáng từ xa đang tiến đến, thanh đoản đao cắm ngay ngực trái, nơi đó không ngừng chảy máu.
Vẫn là không nói cho nhau nghe được lời cuối cùng, tâm ý của hắn ta vẫn còn đó, mặc dù bọn họ là sát thủ giết người vô số, nhưng bọn họ vẫn là con người bằng xương bằng thịt.
Không nói đến tội ác chỉ nói đến tình yêu, tình cảm của hắn ta không thể nào là giả.
- Nhiên Nhi đến đây
Đức phi ý bảo Sở Mạch Nhiên đến ngồi cạnh bà ta, nàng ta cũng rất ngoan ngoãn nghe theo.
- Mẫu phi, người sao vậy?
- Không có gì, có ai bắt nạt nữ nhi bảo bối của ta không?
- Có a, là vị công chúa Man quốc kia, nàng ta dám giành Dạ ca ca với nhi thần
Sở Mạch Nhiên giả vờ làm nũng, Đức phi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ta, dám tranh nam nhân với nữ nhi bà ta, khẳng định kẻ đó không có kết cục tốt đẹp gì.
- Mẫu phi dạy con như thế nào? Chỉ cần có kẻ dám cướp đồ của mình, con
nhất định không từ thủ đoạn mà loại bỏ kẻ đó... Người chết sao mà tranh với con đúng không ?
- Vậy mẫu phi cũng đang ám chỉ hoàng hậu sao?
- Nữ nhi đúng là thông minh
- Mẫu phi, người tại sao vẫn muốn ngồi lên vị trí hoàng hậu kia, vẫn là dưới một người, chẳng phải người nói muốn trèo cao phải trèo lên vị trí cao nhất sao?
Đức phi có phần kinh ngạc, nữ nhi thường ngày chỉ biết ỷ thế mà bà vẫn luôn đau đầu hôm nay tâm tư lại có phần sâu xa như vậy, nói bà ta không suy nghĩ nhiều sao có thể.
Ý của Sở Mạch Nhiên rõ ràng là mưu đồ đến vị trí của hoàng đế kia, vị trí cao nhất có gì ngoài cửu ngũ chí tôn.
- Con khi nào lại có suy nghĩ to gan như vậy?
- Mẫu phi, sống trong thâm cung này ai rồi cũng sẽ khác thôi, huống hồ quyền lực tối cao ai mà không mong muốn, chỉ cần có quyền lực thì nữ nhi muốn cái gì mà không có
- Nhiên Nhi nói đúng lắm, chỉ là vị trí hoàng hậu kia đã khó, càng nói đến vị trí kia
- Nữ nhi có kế hoạch rồi, chỉ cần chúng ta mẫu nữ đồng lòng
- Được, quả nhiên là nữ nhi của ta