NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Lý Hải vội vàng tiến đến trước mặt Triệu Vô Minh vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Dụ nhỏ giọng chất vấn, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Triệu Vô Minh mấp mấy môi, bày ra gương mặt lạnh lùng chuyển thành màu đồng dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt không để lại dấu vết liếc nhìn Lý Dụ một cái, cuối cũng không nói ra được lời cần nói.

"Huynh vẫn không chịu nói hả?" Lý Hải gấp đến độ giậm chân, phu nhân nhà bọn họ còn đang lớn bụng kia kìa, làm sao mà chịu nổi dù chỉ nửa điểm sơ suất. Còn nữa, xét về thái độ của gia nhà mình đối với phu nhân thường ngày, thật sự là không thể nào!

Người khác không biết, nhưng bọn họ đều là người cũ đi theo bên cạnh Nhị gia thì làm sao không biết, thực chất bên trong Nhị gia nhà bọn họ cực kỳ yêu sạch sẽ đấy.

Thấy Triệu Vô Minh vẫn tỏ vẻ bí ẩn cạy miệng không chịu nói làm người ta phát bực, Lý Hải liên tục do dự không biết có nên gọi một gã sai vặt đến, nhanh chóng đến Trữ Ngọc Uyển bên kia đánh tiếng trước, nhất định không được để nhị phu nhân gặp được, đến lúc đó khó mà nói trước, trong cơn giận dữ, Nhị phu nhân rút roi đánh tới, xảy ra án mạng thì không tốt.

Tuy rằng lúc này trong lòng Lý Hải cảm thấy Nhị gia nhà mình quả thực có chút... thiếu bị dạy dỗ, nhưng mà hai nữ tử một trái một phải huênh hoang khoát lác bên cạnh hắn càng thiếu dạy dỗ hơn nữa.

Càng nhìn càng tức, Lý Hải lên tiếng, đương nhiên giọng nói cũng mang theo mấy phần hung dữ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đỡ gia vào nhà đi."

Mặc dù thường ngày Lý Hải bị Lý Dụ "ăn hiếp", "chèn ép" thành quen, nhưng rốt cuộc Lý Hải vẫn là đại quản gia trong nhà, trong các gia đình phú quý nhiều người nhiều chuyện hỗn tạp, bình thường chủ tử và hạ nhân nói chuyện nhất thiết phải thông qua quản gia, thế nhưng trong phủ bọn họ ít chủ tử, đương nhiên không có loại tình huống này xảy ra, nhưng lời nói của Lý Hải vẫn khiến hạ nhân rất kính nể.

Hiện giờ, sắc mặt Lý Hải lạnh lẽo, giọng nói cũng mang theo vài phần uy nghi, nếu quan sát cẩn thận thì có thể nhận ra được y có vài phần thần thái của Lý Dụ. Quả nhiên theo lời y nói, hai gã sai vặt phía sau vội vàng tiến lên run lẩy bẩy muốn đỡ Lý Dụ đang say rượu vào nhà.

Có điều, hai nữ nhân kia làm sao cho phép? Nghe đồn phu nhân Phó Đô ngự sử võ công cao cường, một chiêu tiên pháp xuất quỷ nhập thần, hôm nay các nàng phải nhân lúc Lý đại nhân say rượu mà hoàn thành nhiệm vụ, chứ nếu không một khi nữ nhân chanh chua kia làm ầm ĩ lên, Lý đại nhân lại không biết hai tỷ muội các nàng tốt, không chịu dốc toàn lực bảo vệ, vậy thì tỷ muội các nàng biết phải làm sao bây giờ?

Từ nhỏ số mạng hai tỷ muội các nàng đã khổ, cũng may dựa vào tư sắc và ưu thế sinh đôi nên mới tránh thoát khỏi bị đưa vào quân kỷ cho ngàn người gối vạn người cỡi, bất kỳ một cơ hội được sống sót nào, các nàng cũng sẽ không bỏ qua. Huống chi, người trước mắt lại có khí chất và tuấn tú như vậy, dù cho lòng các nàng đã ngụi lạnh như sắt từ lâu, nhưng nhìn thấy hắn cũng không khỏi sinh ra rung động.

"Hai vị tiểu ca, đại nhân uống say, thay người đỡ không hay lắm, làm phiền huynh chỉ hướng cho tỷ muội chúng ta, tỷ muội chúng ta sẽ đỡ đại nhân vào." Nữ tử áo trắng đứng bên tay trái Lý Dụ tránh bàn tay gã sai vặt, dịu dàng lên tiếng.

Nhan sắc nàng ta vốn xuất chúng, nhất là một đôi mắt ngập nước, khi vô ý cũng sinh ra ba phần quyến rũ, lúc này lại bày ra dáng vẻ cầu xin, càng làm cho người nghe cảm thấy thương tiếc không thôi.

"Còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ đợi ta tự mình ra tay." Lý Hải vừa lên tiếng, giọng nói lại càng lạnh hơn.

Hai gã sai vặt kia không dám trì hoãn nữa, hai người vội vàng đoạt lấy gia nhà mình từ trong tay hai nữ tử kia, sau đó đi về phía Trử Ngọc Uyển.

Thấy hai nữ tử kia muốn nhấc chân đuổi theo, sắc mặt Lý Hải trầm xuống, y mở miệng lần nữa, "Đêm đã khuya, hay vị quý nhân có thể ngủ lại, mọi chuyện... Đợi ngày mai đại nhân tỉnh rượu rồi nói sau."

Vừa dứt lời, y đã sai hai tiểu nha hoàn đi trước dẫn đường, thái độ kia, phải nói là vô cùng kiên quyết, không cho người ta có cơ hội phản bác, hai nữ tử kia nhìn thấy hai gã sai vặt dìu Lý Dụ rẽ ngay góc tường không còn nhìn thấy bóng dáng, hai người chỉ có thể nuốt hận vào lòng, mỉm cười đi theo sự sắp xếp của Lý Hải.

Thấy mọi người đã đi hết, cuối cùng Triệu Vô Minh mới bước ra khỏi bóng đêm, lặng lẽ không một tiếng động dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi Lý Hải, "Cao tay!"

Lý Hải chịu không nổi trợn mắt nhìn Triệu Vô Minh, "Hiện tại ta chẳng muốn nói chuyện với huynh, chờ ta trở lại phải thành thật khai báo mọi chuyện đêm nay cho ta biết đấy.

Triệu Vô Minh nhún nhún vai, thần sắc khó phân biệt.

Lý Hải cũng lười để ý tới y mà xoay người đi về phía Trử Ngọc Uyển.

Lý Dụ say rượu, dù có gã sai vặt đỡ nhưng bước đi vẫn chậm hơn rất nhiều, chưa đầy một lát, Lý Hải đã đuổi theo kịp.

"Nhị gia..." Lý Hải thăm dò gọi một tiếng, y vẫn thủy chung không tin Nhị gia nhà mình có thể làm ra chuyện không đáng tin cậy như thế, nhất định là có huyền cơ trong đó.

Hai mắt Lý Dụ híp lại, hai tay khoát hờ lên vai hai gã sai vặt, dùng lỗ mũi "Hừ" một tiếng xem như đáp lại.

Kỳ thật hôm nay hắn uống không ít, vì để cho những người kia buông lỏng cảnh giác mà gần như ai đến mời rượu hắn cũng không từ chối, ngay cả hai nữ tử này, cũng là muốn lừa bọn họ mắc câu mà tương kế tựu kế sắp xếp.

Một người, nhất là người mới đến, nếu quá mức hoàn mỹ, người sắc sẽ vì không biết nông sâu mà sinh lòng đề phòng khắp nơi, chỉ cần hắn lộ ra chân tướng, sinh ra lòng tham, bất luận là tham tài, tham sắc hay là tham thanh danh, đối với mấy người dụng tâm kín đáo mà nói, vậy sẽ là người một nhà ---- Một người có nhược điểm nằm trên tay mình thì không cần đề phòng.

Hôm nay, trước mắt nhiều người như thế hắn dẫn hai nữ tử kia vào trong xe ngựa, không thể nghi ngờ chính là cho họn họ ăn một viên thuốc an thần.

Nghĩ đến đây, khóe môi Lý Dụ cong lên thành một nụ cười cực nhạt, chỉ thoáng qua tức thì.

"Đến tiền viện."

Bước chân Lý Hải dừng lại, mỗi lần Nhị gia về nhà là bước vào Trữ Ngọc Uyển đầu tiên đấy...

Lý Dụ chẳng muốn để ý đến nô tài ngu xuẩn nhà mình, vừa định mắng y hai câu, song chớp mắt một cơn buồn ôn kéo tới khiến hắn khó chịu vô cùng, không cần giải thích nữa, Lý Dụ nhấc chân muốn đi. Hai gã sai vặt bên cạnh thấy thế liếc Lý Hải một cái, tiếp theo dựa theo chỉ thị của Lý Dụ thay đổi phương hướng.

Vừa đến tiền viện, Lý Dụ liền sai người đi chuẩn bị nước tắm, cả người hắn đầy mùi rượu, lỡ đến Trữ Ngọc Uyển hun ngợp thê tử và nữ nhi của hắn thì biết làm sao bây giờ? Chỉ có Lý Hải kia là ngu xuẩn, vậy mà còn nghĩ sai, quả là ngu xuẩn không thể tha thứ.

Lý Dụ nhanh chóng tắm rửa, sau đó mới thay y phục và uống hai chén canh giải rượu, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh ông cụ nhà mình, tửu lượng đã sớm luyện được, thế nhưng hiện tại Tô Nhược Tuyết đang có thai, Lý Dụ đã tìm hiểu rất kỹ, nữ nhân khi mang thai cực kỳ mẫn cảm với mùi vị, hắn phải cẩn thận một chút.

Chưa tới nửa canh giờ, rốt cuộc Lý Dụ cũng đi vào Trữ Ngọc Uyển, bước chân vững vàng, tinh thần sảng khoái.

Song khi tiến vào sân nhỏ, hắn bỗng phát hiện bầu không khí bốn phía không đúng lắm, nhất là hai tiểu nha hoàn bên cạnh Tô Nhược Tuyết, cả hai đều mang đôi mắt đỏ bừng trừng hắn, người không biết còn tưởng rằng hắn là kẻ thù giết cha các nàng đấy.

"Sao thế?" Từ trước đến nay Lý Dụ vốn không phải người để cho mình chịu thiệt, đối với Tô Nhược Tuyết hắn nhận phần thua thiệt, đó là do hắn cam tâm tình nguyện, còn đổi lại là người khác, dù cho thái độ có không đúng một tý, hắn muốn người nào chết thì người đó đừng mong nhìn thấy ánh bình minh ngày mai.

Tử Yên giữ chặt Tử Oanh đang định lao ra, nàng cắn cắn môi buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, "Không biết Nhị gia có ý định sắp xếp cho... Hai vị quý nhân trở về cùng ngài hôm nay như thế nào?"

Tuy tính tình phu nhân nhà mình lạnh nhạt, kỳ thật bên trong rất ngốc, cái gì cũng không tranh không đoạt, bị ấm ức khó chịu đến đâu cũng tự mình chịu đựng, ngày xưa Lý Dụ đối xử với Tô Nhược Tuyết thế nào, các nàng vẫn không quên, có điều thứ dễ dàng thay đổi nhất trên đời này chính là lòng người, hiện giờ thân thể Nhị phu nhân bất tiện, giả sử Nhị gia thật sự không nhịn được...

Sắc mặt Tử Yên âm trầm như nước, giả sử thật sự như thế, dù có chết các nàng cũng không để Nhị phu nhân chịu ấm ức.

Lý Dụ nhướng mày, ánh mắt nhìn xuyên quan màn đêm bao phủ trước mặt nhìn vào tiểu viện, thấy chỗ kia đèn đuốc sáng trưng, in trên vách là một bóng hình hết sức quen thuộc, khắc sâu vào đáy mắt.

Bỗng nhên, hắn cực kỳ muốn nhìn thấy mặt nàng, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới chân chính biết được suy nghĩ trong lòng nàng.

Nàng sẽ có phản ứng gì đây? Là nghi ngờ? Là tin tưởng? Là giận dữ? Hay là khổ sở...

Không có nửa phần do dự, Lý Dụ nhấc chân bước vào nhà.

Hắn không trả lời vấn đề Tử Yên hỏi, Tử Oanh muốn lên tiếng gọi hắn lại, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tử yên bên cạnh kéo tay, Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, nói cho cùng, trước mặt Nhị gia và Nhị phu nhân, các nàng chỉ là người ngoài, bất luận chuyện này là như thế nào, chỉ cần Nhị gia không làm cho Nhị phu nhân thất vọng, về phần chi tiết bên trong, tạm thời các nàng không cần tìm hiểu, các nàng từ từ đợi kết quả là được.

Trong phòng, ánh nến vàng óng ánh sáng ngời, chỉ cần liếc mắt Lý Dụ đã nhìn thấy nương tử mà hắn luôn nhớ nhung trong lòng.

Lúc này, Tô Nhược Tuyết mặc trung y màu xanh ngọc, bên ngoài choàng một kiện áo bào màu vàng nhạt, làn da trắng nõn nà, tóc đen xõa trên vai như thác nước, một đôi mắt bay bổng rơi lên người Lý Dụ, giống như nắm bắt được lòng dạ hắn.

Thật lâu sau, nàng chỉ ngồi đó mà chẳng nói một lời.

Lý Dụ bước nhanh tới, hắn đưa tay kéo người vào trong lòng mình, "Tại sao không hỏi ta?"

Tô Nhược Tuyết cũng không giãy giụa, nàng ngửa đầu, ánh mắt chạm vào mắt hắn, vẻ mặt không hiểu, "Hỏi cái gì?"

Lý Dụ không khỏi bật cười, bề ngoài giống như mình bị phản một đòn, trán đối trán, hắn lên tiếng lần nữa, "Ta sẽ sai Lý Hải đưa người trở về."

Tô Nhược Tuyết nhướng mày lên, "Thời điểm này..."

Lý Dụ thú vị nhìn nàng, hắn lại cười nói, "Qua đêm có thể nói không rõ ràng, trong sạch của ta chỉ có thể cho nương tử nhà ta..."

Hơi thở hắn nóng hổi phà lên môi Tô Nhược Tuyết, gò má Tô Nhược Tuyết hơi đỏ lên, nhưng nàng không vội vã né tránh mà nhìn thẳng vào Lý Dụ, trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt thành thật, nàng nói: "Đương nhiên là của ta, tất cả đều của ta."

Hai tay nàng nắm chặt vạt áo trước ngực Lý Dụ, cực kỳ giống con mèo nhỏ bảo vệ thức ăn, dáng vẻ kia, vừa bá đạo vừa ích kỷ, nhưng rơi vào trong mắt Lý Dụ, lại đáng yêu không nói sao cho hết.

Lý Dụ không kiềm chế nữa, hắn cúi đầu, ngặm lấy cánh môi đã quấy nhiễu tâm hồn hắn từ lâu, ngặm chặt, mút liếm, nụ hôn của hắn sâu đậm, hận không thể đánh dấu ấn riêng của bản thân mình lên từng ngóc ngách trong miệng nàng.

Tô Nhược Tuyết ngửa đầu thừa nhận, không biết có phải do việc Lý Dụ dẫn người về nhà đã kích nàng quá lớn hay không, hôm nay nàng đặc biệt nhiệt tình, vừa hôn xong, hơi thở hai người vẫn chưa ổn, nàng còn chủ động duỗi đầu lưỡi, thăm dò vào lãnh thổ mà nàng còn chưa quen thuộc lắm kia...

Sau nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa không thu hút lắm chạy nhanh ra khỏi Lý phủ, trong màn đêm đen kịt không chút ánh sáng, vệ binh gác đêm nhìn thấy xe ngựa mang biển Lý phủ nên cũng không làm khó, xe ngựa đi thẳng một đường đến Triệu phủ ở thành đông mới dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi