Thấy đại tỷ tỉnh táo, sự thấp thỏm của Tô Nhược Tuyết cũng giảm hơn phân nửa, nàng sợ nhất là Đại tỷ bị tổn thương, dù sao cô nương nào chưa từng tưởng tượng đến cảnh sau khi xuất giá, phu thê ân ái, cha mẹ chồng thương yêu, hòa thuận với em chồng đâu?
Nhưng sự thật thường không được như ý muốn, thậm chí còn tàn khốc hơn rất nhiều.
Kế tiếp, Tô đại tiểu thư Tô Nhược U không có bất kỳ chờ mong nào đối mặt với Bùi phu nhân và Bùi tiểu thư, tuy không chủ động công kích nhưng cũng không làm cho mình trở nên tầm thường. Tô Nhược Tuyết âm thầm đánh giá Bùi lão phu nhân bên kia, thấy trong mắt bà không có chút nào không thích, ngược lại còn có mấy phần khen ngợi, cuối cùng điểm nàng lo lắng nhất cũng không còn.
Bởi vì có Bùi lão phu nhân che chở, cộng thêm Chiêu Nghi trưởng công chúa cũng rất yêu thích Tô đại tiểu thư, mọi người chỉ cần nhìn một cái là hiểu, nào phải mở tiệc mời khách đến dự đâu? Rõ ràng là Bùi lão phu nhân đang âm thầm đấu đá với nàng dâu vừa mới trở về thôi.
Không thể nghi ngờ, Tô đại tiểu thư này chính là điểm mấu chốt.
Quả nhiên, khi thấy mẹ chồng mình và người có thân phận cao quý nhất ở đây là Chiêu Nghi trưởng công chúa đều sôi nổi cho nữ nhi của một thương hộ mặt mũi, Bùi phu nhân nãy giờ chưa mở miệng đã không chịu nổi nữa, nếu cứ tiếp tục như thế, còn có ai không biết ý tứ của mẹ chồng mình nữa, đến lúc đó dù trong lòng mọi người có suy tính gì thì cũng phải nghĩ đến thái độ của Bùi lão phu nhân và Chiêu Nghi trưởng công chúa....
Nghĩ tới đây, Bùi phu nhân nhanh chóng mở miệng, "Nương, chúng ta nói chuyện ở đây, đừng giữ mấy tiểu cô nương này ở lại nữa, để Nhàn Nhi và Ninh Nhi dẫn mọi người ra hoa viên dạo chơi đi ạ."
Sao Bùi lão phu nhân lại không hiểu lòng dạ của Tiểu Phương thị, nhưng dù sao hôm nay cũng là hai tôn nữ mời khách đến dự tiệc, lúc nãy bà thấy Nhàn Nhi và U Nhi người một câu ta một câu, song bà rất công bằng không giúp đỡ ai cả, ngược lại bà cảm thấy nên để cho các nàng tự xử lý, va chạm với nhau.
Dù sao chỉ cần một ngày Tiểu U Nhi gả vào Bùi gia, Nhàn Nhi chính là em chồng của nàng, còn Tiểu U nhi là đại tẩu của Nhàn Nhi, chắc chắn hai người sẽ ghét nhau nếu có người khác xen vào, chi bằng cứ để hai người tự tìm hiểu phương thức ở chung thích hợp với nhau thì hơn.
Bùi lão phu nhân không nhìn Tiểu Phương thị mà mỉm cười dặn dò Bùi Nhàn, "Con xem bà già này, trò chuyện một hồi chỉ lo bản thân vui vẻ, tuổi càng lớn thì càng làm người ta thêm phiền. Nhàn Nhi nha đầu, con lấy tư cách gia chủ dẫn các tỷ tỷ muội muội ra hoa viên đi dạo đi, phải chú ý quy tắc một chút không được thất lễ đâu đấy."
Đương nhiên Bùi Nhàn nhận lời, "Tổ mẫu đã dặn dò Nhàn Nhi sẽ dốc hết sức làm. Nhưng Nhàn Nhi tự nhận thấy mình còn nhiều thiếu xót, đến lúc đó nếu có chỗ nào không chu đáo mong các tỷ tỷ muội muội bỏ qua cho Nhàn Nhi nhé."
Mọi người khách sáo một hồi, sau thời gian một chén trà các tiểu cô nương đã có mặt tại hậu hoa viên của Bùi phủ -- Phù Dung Các.
Trong Phù Dung các có một hồ nước, nước trong hồ xanh ngắt dập dờn, bên bờ là hàng cây hoa phù dung, sắc hoa dần chuyển sang màu đỏ thắm dưới ánh mặt trời, có hoa lại có hai màu, một nửa màu trắng bạc, một nữa màu tím nhạt, hai sắc hoa sáng lấp lánh hòa quyện vào nhau thành một thể, tôn lên vẻ đẹp của nhau, vô cùng rực rỡ, là một màu sắc rất đẹp.
Vốn dĩ Tô Nhược Tuyết không phải là người nhiều lời, đặt mình trong chúng nữ nhi, Tô Nhược Tuyết cũng không nói tiếng nào mà chỉ ngẩng đầu trông về nơi xa, bầu trời tháng tám trong xanh như được tẩy sạch, cao xa bát ngát, bên cạnh là từng đóa phù dung trắng trong thuần khiết, hồng nhạt mềm mại, đỏ tươi mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp.
Bên tai liên tục truyền đến tiếng nói ríu rít như chim hoàng oanh của các thiếu nữ bên cạnh, Tô Nhược Tuyết không khỏi đưa mắt nhìn sang, Bùi đại tiểu thư đang đối đáp với chúng nữ nhi vô cùng thành thạo, nàng ấy vốn là người nhanh nhẹn, hơn nữa với địa vị trong Bùi phủ, không ai đui mù làm nàng ấy không vui trong tiệc nàng ấy tổ chức cả.
Nhưng mà một người như thế ngược lại luôn có chủ ý muốn làm người khác không thoải mái đấy...
"Đại tỷ, tỷ có muốn tìm nơi ngồi nghỉ chân một lát không?"
Giống như vô ý hoặc có thể là cố ý, ba tỷ muội Tô gia bị mọi người không hẹn mà cùng cô lập, nếu là trước kia Tô Nhược Tuyết sẽ im lặng không nói, nhưng hiện tại không như thế nữa.
Huống chi, tiếp theo Bùi đại tiểu thư còn muốn tìm cách hạ nhục đại tỷ.
Tô Nhược U cười bình thản, sau khi Nhị muội tỉnh dậy vào một năm trước, Tô Nhược U bèn cảm thấy mọi chuyện đã thay đổi, hình như chỉ trong một đêm Nhị muội muội của nàng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Nhị muội bắt đầu xa lánh Đại biểu ca mà muội ấy luôn nhớ nhung trong lòng, xa lánh cữu mẫu, xa lánh với tất cả mọi chuyện có liên quan đến Khương phủ, đương nhiên ngoại trừ tiểu cô nương lanh lợi Dao Nhi kia. Tính tình của muội ấy trở nên lạnh lẽo hơn, có điều ở trước mặt các nàng dường như muội ấy càng cởi mở không muốn rời xa hơn, thậm chí muội ấy còn không muốn cho các nàng biết chuyện mình bắt đầu luyện võ lại.
Muội ấy cố gắng hết sức bảo vệ các nàng, muốn các nàng có được hạnh phúc riêng của mình, song chỉ có điều muội ấy lại loại bỏ mình ra bên ngoài.
Nào ngờ, Nhị muội muội như vậy càng làm cho người ta vừa đau lòng vừa lo lắng.
"Không sao." Tô Nhược U vén lại sợi tóc bị gió thổi lộn xộn trước gò má cho Tô Nhược Tuyết rồi dịu dàng đáp.
Nàng chỉ quan tâm đến người nhà mình, về phần những chuyện khác có quan hệ gì với nàng đâu? Nàng không muốn vì mình mà các muội muội nàng phải lo lắng.
Trong ba tỷ muội các nàng, Nhị muội muội là người ít biểu lộ cảm xúc nhất, hơn nữa do muội ấy luyện võ từ nhỏ nên hơi thở trên người cũng khí khái hơn các nữ nhi bình thường khác, nhìn thoáng qua trông muội ấy có vẻ rất khó ở chung nhưng thật ra, muội ấy là người lương thiện nhất trong ba tỷ muội các nàng đấy.
Quả nhiên, Tô Nhược Nhị ngồi bên cạnh hai tỷ tỷ, lúm đồng tiền hiện rõ bên khóe môi, không có chút khó chịu nào. Hôm nay mục đích lớn nhất của nàng khi tới Bùi phủ là tuyên truyền cho cửa tiệm của mình, ở trong mắt nàng, những người trong hoa viên này chỉ là kim chủ mà thôi, không có ý nghĩa gì khác, sắc mặt các nàng ta thì có ảnh hưởng gì tới nàng đâu?
Lại nói, không phải trong thoại bản đã miêu tả rất rõ rồi sao, mỹ nhân từ trước đến giờ đều cô đơn quạnh quẽ, nàng có thể hiểu được.
Mà bên này, Vương Tường đang cười cười nói nói với đám tỷ muội tốt từ trước đến giờ của mình, nhưng không hiểu sao ánh mắt lại rơi trên người Tô Nhược Tuyết.
Kỳ thật có một câu cữu mẫu Vương thị của Tô Nhược Tuyết nói không sai, trên người Vương Tường tập hợp hết ưu điểm của phụ mẫu, mắt ngọc mày ngài, mặt sáng như trăng non, hơn nữa do được yêu thương từ nhỏ đến lớn nên nàng ta giống như một bông hoa tường vi nở rộ trên đầu cành, xinh đẹp động lòng người.
Tuy nhiên, mỹ nhân sợ nhất là so sánh, nhất là người kia lại là tình địch trong mắt của mình.
Ngày xưa rõ ràng cô mẫu chướng mắt thân phận ti tiện của Tô gia, biểu ca đối xử với hai nàng cũng không khác nhau là mấy, Vương Tường còn âm thầm cười nhạo Tô Nhược Tuyết đơn phương tình nguyện. Song không biết thể nào gần đây biểu ca lại trốn tránh nàng, không cần nghĩ Vương Tường cũng biết nguyên nhân nhất định là do Tô Nhược Tuyết không biết xấu hổ này.
"Tường Nhi, sao thế?" Người vừa lên tiếng mặc một bộ váy màu lam, vạt áo thêu hoa cẩm chướng, khoảng mười bốn tuổi, khuôn mặt trái xoan điềm đạm đáng yêu khiến người ta quý mếm, nhưng tính tình lại tương đối chính chắn, người này chính là đích Tam tiểu thư của Tuyên quốc công phủ Trương Thiến.
Trương Thiến là đích nữ dòng chính, mẫu thân Vương Tường là cô mẫu của nàng, nàng và Vương Tường thân thiết từ nhỏ, bây giờ thấy sắc mặt Vương Tường thay đổi nàng bèn lên tiếng quan tâm. Song không cần Vương Tường mở miệng giải thích, chỉ cần nhìn theo ánh mắt của nàng ấy là trong lòng nàng hiểu rõ rồi.
Vốn dĩ Vương Tường không giấu Trương Thiến bất cứ thứ gì nên chuyện muội ấy thích Khương Khánh Trạch nàng cũng biết, thậm chí Tô nhị tiểu thư này, tuy nàng chưa bao giờ gặp nhưng do Vương Tường nên tai nàng rất quen thuộc.
Trước đó, lần đầu tiên Vương Tường đi Khương phủ về mà thở dốc một trận, thậm chí còn khóc bù lu bù loa trước mặt nàng, với tư cách là tỷ muội tốt, Trương Thiến không chỉ tức giận Khương Khánh Trạch không biết điều mà càng căm ghét Tô Nhược Tuyết dây dưa không tha Khương Khánh Trạch.
Xuất thân ti tiện, còn không ngừng dùng thủ đoạn bò lên trên! Loại chuyện này nàng đã thấy nhiều rồi.
"Tường Nhi, muội đừng nhìn nữa."
Nói xong câu này, Trương Thiến quay đầu sang ma ma bên cạnh rỉ tai vài câu, ma ma này vốn là ma ma quản sự của Tuyên quốc công phu nhân, lần này Tuyên Quốc Công phu nhân đặc biệt phái bà ta đi theo Trương Thiến, chính là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Lão ma ma này quanh năm ở hậu trạch, có thủ đoạn bẩn thiểu nào mà chưa thấy qua, chưa làm qua? Tuy phu nhân đã dặn dò giá nào cũng không được gây chuyện, nhưng phu nhân cũng đã dặn phải nghe theo lệnh tiểu thư.
Hơn nữa hiện tại, phu nhân cho Tam tiểu thư đến đây không phải là không có ý muốn kết thân với Bùi phủ, có điều không ngờ ba tỷ muội Tô gia này, sinh ra ở thương hộ nhưng lại muốn trèo cao, không chỉ muốn đoạt vị hôn phu của Tam tiểu thư mà còn muốn đoạt ý trung nhân của biểu tiểu thư, đồ nữ nhân không biết xấu hổ!
"Tam tiểu thư, biểu tiểu thư, người cứ yên tâm, việc này cứ giao cho ma ma."