NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Tô Nhược Tuyết vừa đến Bích Đê Viện là đi thẳng vào trong hậu viện, lúc nàng tới đúng lúc Chu Tử San vừa trải qua một cơn đau day dẳng, lúc này Chu Tử San nằm ở trên giường, cả người ướt nhẹp giống như vừa vớt trong nước lên, tóc mai ẩm ướt dính bết vào khuôn mặt, cực kỳ xốc xếch, mà gương mặt vốn nhỏ như bàn tay của nàng trở nên trắng bệch, chỉ cần liếc một cái, Tô Nhược Tuyết bỗng có cảm giác đáy lòng xẹt qua một tia đau đớn.

"Tuyết Nhi, muội đến rồi..." Đúng lúc Chu Tử San cũng nhìn thấy Tô Nhược Tuyết, nàng gạt bàn tay bà đỡ đang lau mồ hôi cho mình ra, nàng cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười yếu ớt, có điều ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết lại có nhiều hơn một tia sáng.

Nàng luôn luôn yêu thích và tin tưởng người em dâu này, nàng ấy và mình hoàn toàn khác biệt, tự tin, độc lập, lại mạnh mẽ, nàng nhìn ra được, Tuyết Nhi cũng rất yêu Nhị đệ, tuy nhiên nàng ấy lại không hề giống như nữ nhân phụ thuộc vào nam nhân tựa như dây leo bình thường khác, cách sống của nàng ấy khiến nàng hâm mộ, bởi vì nàng biết rõ, cả đời này, nàng sẽ không bao giờ làm được như thế.

Ma ma từng nói với nàng, không nên thật lòng ở chung với nàng ấy, quan hệ giữa chị em dâu tuy là người nhà, song nói trắng ra cũng chỉ là người ngoài, duy trì khoảng cách nhất định đều tốt cho cả hai. Trong lòng nàng biết rõ, ma ma muốn tốt cho nàng, có điều nàng thật sự thích Tuyết Nhi, nàng ấy giống như ánh mặt trời, tựa như nếu đến gần nàng ấy, nàng sẽ nhiễm được chút ánh sáng, cộng thêm một ít can đảm và sức mạnh.

Sự thật đã chứng minh, quả thật là như thế.

Nàng đã chịu đau đớn ba canh giờ rồi nhưng vẫn chưa sinh được, cả đời này nàng chưa từng đau như thế, mà đau đớn từ từ tích lũy trong cơ thể, hiện tại trong đầu nàng sinh ra mấy phần tuyệt vọng, nàng sợ hãi, nàng nhát gan, thậm chí nàng còn muốn buông tha cho... Cũng may, Tuyết Nhi xuất hiện.

Tô Nhược Tuyết bước nhanh đến bên giường, nàng nhận lấy chiếc khăn từ tay ma ma rồi cẩn thận lau mồ hôi cho đại tẩu, "Từ từ sẽ được, đừng gấp gáp, Tấn ca nhi vẫn đang chờ để được gặp mọi người, nhất định nó sẽ ngoan ngoãn đi ra thôi..."

Tấn ca nhi là tên phu quân suy nghĩ mấy tháng, cũng rối rắm mấy tháng, trước đó vài ngày rốt cuộc cũng quyết định nhũ danh, tối hôm qua, lúc hai người các nàng trò chuyện với nhau, Chu Tử San hết sức vui vẻ nên kiềm lòng không đặng mà lỡ miệng nói cho Tô Nhược Tuyết biết, nàng không nghĩ giờ khắc này nàng ấy sẽ gọi ra.

Trong đầu nàng thoáng hiện ra hình ảnh phu thê bọn họ cùng chờ mong nhi tử chào đời, bàn tay Chu Tử San run rẩy sờ lên cái bụng cao ngất, nàng cười cười, nước mắt trượt dài trên má, "Đúng vậy, có nhiều người yêu thương nó như vậy, mà Tấn ca nhi vẫn không chịu ra nhanh một chút..."

Giờ mẹo ba khắc, đại phu nhân Chu Tử San sinh hạ trưởng tôn cho Vĩnh Định Hầu phủ, nhũ danh là Tấn ca nhi, vởi vì khó sinh, Chu Tử San xuất huyết rất nhiều, cũng may có ngự y giúp đỡ, mặc dù thân thể ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng may mắn mẫu tử bình an, tiếp theo trong Hầu phu ngập tràn không khí vui mừng.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, ngoại trừ Chu Tử San vừa mới sinh nở, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa dẫn các nữ quyến khác vào cung chúc tết, đương nhiên Tô Nhược Tuyết cũng không ngoại lệ.

Lý Dụ đau lòng nhìn nương tử nhà mình vất vả, trên xe ngựa hắn để Tô Nhược Tuyết dựa vào người mình nghỉ ngơi một lát, mặc dù đoạn đường từ Hầu phủ đến Hoàng cung khá xa, nhưng xa mấy thì cuối cùng cũng sẽ đến, lúc xuống xe ngựa, nhìn thấy gương mặt tức giận bên cạnh, Tô Nhược Tuyết không khỏi bật cười, "Được rồi, cũng chỉ có hôm nay, hơn nữa còn có tổ mẫu bên cạnh, ta không mệt đâu mà."

Trong mắt người đời, có dịp đến Hoàng cung thăm viếng là chuyện may mắn cỡ nào, có điều trong mắt Lý Dụ lại chính là hết sức giày vò, âm thầm chịu đựng. Ví dụ như chỉ cần một dịp lễ trọng đại nào đó, trời còn chưa sáng bọn họ đã phải thức dậy thật sớm, trong cung nhiều phép tắc, thân phận nhỏ bé, trong cung cấm nhiều quý nhân, gặp người còn phải cúi đầu hành lễ, hơn nữa yến tiệc trong cung thoạt nhìn sang trọng thế thôi, kỳ thật đợi khi có thể ăn vào miệng thì đều nguội lạnh hết cả, huống chi trong cung nhiều thị phi, khi còn bé, bởi vì có một quý nhân không thích tên mình mà Lý Dụ chịu khổ đủ thứ. Tóm lại, Lý Dụ hoàn toàn chẳng có thiện cảm gì với nơi gọi là Hoàng cung này.

"Thức ăn trong cung nàng nên cố gắng ít đụng đến thôi." Tuy rằng hiện tại đương kim thánh thượng còn chưa nạp phi, trong nội cung tạm thời chỉ do thái hậu làm chủ, song Lý Dụ vẫn có chút không yên lòng.

Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, đang mang thai con của hai người, tức nhiên nàng phải cẩn thận hơn ngàn vạn lần.

Hai người trò chuyện hai câu thì phải xuống xe. Trước cửa cung, Lý Dụ đi theo Lý lão hầu gia đến Càng Thanh cung, còn Tô Nhược Tuyết thì đi theo Chiêu Nghi đại trưởng công chúa đến Vĩnh Lạc cung.

Một đường ngồi kiệu mềm, thậm chí một chút lắc lư cũng không có, hiện nhiên những người này đều có mắt quan sát, sau thời gian một chén trà, Tô Nhược Tuyết bình yên xuống kiệu.

"Tuyết Nhi, lại đây." Chiêu Nghi đại trưởng công chúa lướt qua ba con dâu, vươn tay ra với Tô Nhược Tuyết đang đứng sau lưng Hầu phu nhân Triệu thị, Tô Nhược Tuyết hiểu ý, nàng tiến lên phía trước định đỡ tay Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, ai ngờ vừa đi tới thì tay Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bỗng hạ xuống, bà cụ nắm chặt tay nàng, rất thân thiết hỏi thăm, "Có không thoải mái chỗ nào không con?"

Tô Nhược Tuyết biết ơn cười cười, "Không có ạ, cảm ơn Tổ mẫu đã quan tâm."

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa yêu thương vỗ vỗ tay nàng, bà cụ vừa nhấc chân đi về phía trước vừa nhỏ giọng cười nói: "Vậy thì tốt rồi, tiểu tử A Dụ cứ dặn đi dặn lại, tổ mẫu đành phải hứa với nó, tổ mẫu sẽ trả hai mẹ con con không thiếu một sợi lông lại cho nó đấy..."

Bị trêu ghẹo, Tô Nhược Tuyết mắc cỡ hai má đỏ bừng, tuy nhiên trong lòng lại không ngăn được ngọt ngào.

Tiến vào chính điện, ngoại trừ Văn thái hậu ngồi ở trên cao, Tô Nhược Tuyết cúi đầu xuống không để lại dấu vết liếc nhìn hai bên, quả nhiên nàng nhìn thấy tiểu muội Tô Nhược Nhị đang ngồi hàng đầu bên trái, cùng ngồi bên cạnh còn có Bùi lão phu nhân và đại tỷ Tô Nhược U, nàng cười nhẹ với hai người xem như là chào hỏi, sau đó nàng phải đi theo tổ mẫu hành lễ thỉnh an Văn thái hậu.

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa là trưởng bối, năm đó bà cụ còn là tiểu công chúa được sủng ái nhất, hiện tại Vĩnh Định Hầu phủ nhận được thánh ý vô hạn, Văn thái hậu nhận bán lễ của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa xong thì vội vàng sai cung nhân dọn chỗ cho mấy người bọn họ.

"Vừa rồi Ai gia còn nhắc đến mọi người đấy, cô cô thật may mắn, thê tử A Nguyên mang thai đầu đã sinh cho người một tiểu tử mập mạp." Văn thái hậu bảo dưỡng rất tốt, cả người nhã nhặn, trông có vẻ dễ dàng khiến người ta có thiện cảm, bà mỉm cười nhìn Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, lời nói ra vô cùng khách sáo.

Ngày đầu tiên của năm mới có được trưởng tôn, trái với dáng vẻ cao quý lạnh nhạt xưa nay, hiện tại nụ cười của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa tràn ngập không khí vui mừng, "Bổn cung tạ ơn thái hậu, có điều thê tử A Nguyên vừa sinh hài tử, không thể đến đây thỉnh an người được."

"Cô cô nói gì thế?" Văn thái hậu từ tốn đáp lời, "Đợi đến khi đầy tháng, thê tử A Nguyên bế hài tử vào cho Ai gia ngắm để dính chút vận may là Ai gia đã hài lòng rồi."

"Thái hậu quá lời, được người quan tâm là may mắn của thê tử A Nguyên và Tấn ca nhi." Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mỉm cười đáp lại.

Bởi vì chuyện vui này, mọi người ồn ào lên tiếng chúc mừng Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, Tô Nhược Tuyết ngồi sau lưng mẫu thân Triệu thị, yên tĩnh nhận mọi ánh mắt dò xét của mọi người, rất tự nhiên.

"Đây chắc là thê tử A Dụ nhỉ?" Văn thái hậu vừa nhìn thấy Tô Nhược Tuyết thì giật mình hỏi.

Tô Nhược Tuyết nhanh chóng đứng dậy thi lễ với Văn thái hậu, "Bái kiến thái hậu nương nương."

"Ngẩng đầu lên cho Ai gia nhìn kỹ tý nào." Làm như không nhìn thấy cái bụng cao ngất của Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Tuyết duy trì tư thế quỳ hành lễ, Văn thái hậu nói một câu nhẹ bẫng.

Tô Nhược Tuyết hơi ngước cằm lên, lưng thẳng tấp, mắt hơi rũ xuống, sắc mặt như thường, mặc cho người bên trên quan sát cẩn thận.

Bầu không khí vốn yên vui bình yên trong chính điện nháy mắt trở nên có chút huyền diệu, Hầu phu nhân Triệu thị sốt ruột nhìn về phía mẹ chồng, việc này người ngoài không hiểu rõ, thế nhưng bà còn nhớ như in ngày Lý Dụ vừa đổ trạng nguyên, Văn thái hậu đã có ý chỉ hôn cho hắn và cháu gái ruột nhà mẹ đẻ của mình, lúc đó, bản thân bà suýt chút nữa đã lên tiếng từ chối, cũng may mẹ chồng nói A Dụ đã có người trong lòng, chuyện này mới kết thúc. Triệu thị tưởng chuyện này đã kết thúc từ lâu, ai người Văn thái hậu vẫn để ý chuyện cũ.

Làm như không thấy Triệu thị sốt ruột ám chỉ, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa vẫn ngồi yên, ngay cả nụ cười trên môi cũng không thay đổi một tý nào.

Đúng lúc này một giọng nói như hoàng oanh truyền tới, "Thái hậu tẩu tẩu, người nhìn nhị tỷ của muội, trong hai chúng ta ai đẹp hơn?" Người nói chuyện là Phụ chính vương phi Tô Nhược Nhị, nàng vừa dứt lời thì đứng dậy đi đến chỗ Tô Nhược Tuyết, rất tự nhiên kéo Tô Nhược Tuyết dậy, hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phí Văn thái hậu ở phía trên, để cho bà quan sát rõ hơn.

Giọng nói như trẻ con của nàng xua tan bầu không khí đông lạnh trong chính điện, khiến cho lòng người ấm áp. Tuy nhiên lời nói của nàng con mang theo mấy phần làm nũng và vô cùng tự nhiên quen thuộc, khiến người ta càng có thêm cảm giác khác thường, vốn dĩ mọi người có hơi xem thường nữ nhân dựa vào nhan sắc để trèo lên đầu cành làm phụ chính vương phi, nhưng lúc này nhìn thấy giương mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong sáng của nàng lại có thêm mấy phần ý vị sâu xa.

Quả nhiên, nghe thấy giọng nói của nàng, thái độ Văn thái hậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Đương nhiên là đều đẹp hết."

Tô Nhược Nhị làm ra vẻ bất mãn chu môi nhìn Văn thái hậu, "Thái hậu tẩu tẩu coi như dỗ dành muội đi, người có thể nói Nhị Nhi đẹp hơn mà, rõ ràng Nhị Nhi thân thiết với người hơn mà, người nói xem có đúng không cô cô?" Nói rồi Tô Nhược Nhị còn chưa thỏa mãn quay đầu nhìn thẳng về phía Chiêu Nghi đại trưởng công chúa.

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cười hiên lành, "Vương phi làm khó bổn cung rồi, nếu dựa theo lời vương phi nói, chẳng phải đối với bổn cung thì cháu dâu bổn cung đẹp hơn sao?"

"Ai nha nha," Tô Nhược Nhị nhướng mày, "Ôi thôi ôi thôi, nói đi nói lại là do ta tự mình đi lòng vòng rồi, quả nhiên cô cô yêu thương nhị tỷ hơn ta..."

Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cũng nhướng mày, bà cười cười cảm kích nhìn Tô Nhược Nhị rồi lên tiếng nói tiếp, "Điều đó là đúng rồi, ai mà không biết ở trong hầu phủ chúng ta, cháu dâu được yêu thương hơn cháu trai, Tuyết Nhi ngoan ngoãn hiếu thuận, hiện tại còn mang thai, bổn cung thương nàng hơn là đúng rồi."

Nói một hồi, Tô Nhược Nhị và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa kẻ xướng người họa, khóe môi cong lên của Văn thái hậu cứng ngắc, cũng may công việc hôm nay tương đối nhiều, còn phải đi tế tổ cầu cho Đại Hạ thịnh vượng phát đạt, nói lời may mắn, bà không rảnh đi so đo mấy loại chuyện nhỏ này.

Được Tài Trợ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi