Đợi đến khi Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ quay về Vĩnh Định Hầu phủ thì trời đã tối đen.
"Đại Bảo, Nhị Bảo, còn có Tiểu Hoành Thánh đáng yêu quá nhỉ..."Lưu luyến không rời nói lời tạm biệt mọi người, Tô Nhược Tuyết lên xe ngựa, vẻ mặt vẫn lưu luyến như cũ.
Lý Dụ đùa nhẹ lọn tóc mai rơi xuống lộn xộn bên tai nàng, sau đó dịu dàng vén ra sau tai, tửu lượng nhạc phụ rất tốt, ba người con rể là hắn, đại ca Bùi Hạo và thất biểu thúc Mẫn Hoành Duệ đều phải nhiệt tình đáp lại, một bữa cơm trưa mà bốn người bọn họ uống hết 5 cân Cổ tỉnh cống, hiện tại nhạc phụ vẫn còn nằm trên giường, ba người bọn họ cũng đã nghỉ ngơi một lát, trước khi ngủ uống canh giải rượu, sau khi thức dậy ăn thêm mấy quả quýt, bây giờ Lý Dụ đã tỉnh hơn phân nửa.
Biết rõ Tô Nhược Tuyết rất thích ba cháu ngoại trai nhỏ này, Lý Dụ vuốt ve cái bụng cao ngất của Tô Nhược Tuyết rồi dịu dàng nói: "Nha Nha của chúng ta đáng yêu nhất!"
"Gì chứ..." Tô Nhược Tuyết hờn dỗi lườm hắn, "Đại Bảo Nhị Bảo và Tiểu Hoành Thánh sau này còn phải bảo vệ Nha Nha đấy..."
"Ồ, thế à." Ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng thái độ lại không nhất quán với lời nói, nữ nhi nhà hắn đã có người làm phụ thân như hắn che chở rồi, hơn nữa nhìn thoáng sang Tô Nhược Tuyết ở bên cạnh, trong mắt Lý Dụ chứa đầy tình yêu say đắm, giống như nương tử nhà hắn vậy cũng rất tốt, nếu sau này Nha Nha thích luyện võ, hắn chắc chắn sẽ bồi dưỡng nhi nữ trở thành nàng thứ hai.
Lễ mừng năm mới phải đi thăm người thân, bất luận trong lòng Tô Nhược Tuyết không muốn như thế nào, thì nàng vẫn phải đến Khương phủ, cũng may ngày mùng hai lúc trở về Tô phủ, tỷ muội các nàng đã bàn bạc với nhau rồi, đến lúc đó sẽ cùng đi.
Hiện tại không giống như xưa, năm đó trong mắt người quyền quý ở Kinh thành hoàn toàn không có ba tỷ muội Tô gia, hôm ngay nữ nhi Tô gia người sau gả tốt hơn người trước, thân là cữu cữu của các nàng, thái độ của Khương phụ đối với các nàng vẫn hiền lành trước sau như một, còn cữu mẫu Vương thị lại càng trìu mếm hơn.
Tô Nhược Tuyết vốn là người không thích nói nhiều, nàng ngồi bên cạnh nhìn tiểu muội thân mật nói chuyện nhà với cữu mẫu, vẻ mặt luôn ẩn chứa ý cười.
"Nhị biểu tỷ, mang thai vất vả không ạ?" Sang năm Khương Dao đã mười bốn, sắp trở thành đại cô nương. Lúc trước khi biết đại tỷ, đại biểu tỷ và tiểu biểu tỷ mang thai thì nàng còn nhỏ, nàng chỉ vui vẻ thay cho các tỷ tỷ của mình, song trong khoảng thời gian nay không biết có phải đột nhiên thông suốt hay không, tiểu cô nương không còn vô tâm vô tư như lúc trước nữa, trong lòng nảy sinh rất nhiều tâm sự không biết phải nói cùng ai, thậm chí ngay cả nàng cũng không biết nàng phiền não chuyện gì.
Tô Nhược Tuyết vuốt tóc tiểu cô nương, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, "Không mệt tý nào." Nếu như nói thiện cảm cuối cùng còn sót lại ở Khương phủ, thì đó chính là tiểu cô nương trước mắt này.
"Đợi sau khi Nha Nha ra đời, ta sẽ cho người về đón muội đến Tri Châu ở một thời gian, giúp ta chăm sóc Nha Nha được không?" Ánh mắt sáng trong của tiểu cô nương nhiễm một chút ưu sầu, Tô Nhược Tuyết cũng từng trải qua cái tuổi này, nhưng nàng không muốn nói gì nhiều. Tuyên Quốc Công phủ đã hết thời, tâm trạng cữu mẫu chắc hẳn cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, để tiểu cô nương ở lại kinh thành chi bằng dẫn tiểu cô nương đến Tri Châu giải sầu.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, ánh mắt vốn u tối của Khương Dao sáng lên mấy phần, tiểu cô nương không ngừng hô: "Được ạ được ạ!"
Mặc dù Vương thị luôn trò chuyện cùng Tô Nhược Nhị, nhưng tâm tư vẫn phân ra một phần nhỏ đặt lên người nữ nhi. Nhà mẹ đẻ đã không nhờ được, tuy hiện tại Khương phụ và Khương Khánh Trạch có phần được trọng dụng trên triều, nhưng rốt cuộc căn cơ vẫn không sâu, lỡ như ngày nào đó thánh tâm thay đổi thì hết đời. Còn ba tỷ muội Tô gia, đại tỷ Tô Nhược U gả vào Hàn lâm thế gia Bùi phủ, phu quân Bùi Hạo còn lập công lớn trong trận chiến với Man Quốc. Nhị tỷ Tô Nhược Tuyết gả vào Vĩnh Định Hầu phủ, trở thành cháu dâu Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không nói, trước đây phu quân Lý Dụ đỗ trạng nguyên, sau này thì trở thành Phó Đô ngự sử. Tiểu muội Tô Nhược Nhị thì càng không cần phải nói, phu quân là Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ dưới một người trên vạn người.
Chỉcần giữ mối quan hệ tốt với ba tỷ muội Tô gia, Vương thị tin rằng, ít nhất trong vòng 50 năm, Khương phủ sẽ không gặp kiếp nạn.
Ôm tâm tư như thế nên vừa nghe Tô Nhược Tuyết nói xong, không đợi Khương Dao xin phép mình, Vương thị đã chủ động tiếp lời: "Vậy cũng thật đúng lúc, từ nhỏ nha đầu kia đã thân thiết với con, thời gian nữ nhi được thoải mái không nhiều lắm, cho nó đến chỗ con ở một thời gian, khi trở về ta sẽ dạy nó biết suy nghĩ một chút."
"Mẫu thân, người nói gì thế..." Khương Dao hờn dỗi nhìn Vương thị, tiểu cô nương không đồng ý, "Con đi là vì giúp Tuyết Nhi biểu tỷ chăm sóc Nha Nha mà, đâu phải đi chơi..."
"Đúng đúng đúng." Đối với sự đáng yêu hiếm có của nữ nhi trong khoảng thời gian này, Vương thị rất hưởng thụ, "Đến lúc đó đừng gây thêm phiền phức thêm cho Tuyết Nhi đấy..."
Mọi người cười cười nói nói, thời gian trôi qua rất nhanh, đến giờ ăn trưa, do không có bao nhiêu người nên chỉ dọn một bàn, các nam nhân ngồi một bên, các nữ nhân ngồi một bên.
Khương Khánh Trạch tham lam ngắn nhìn người ngồi đối diện, lần từ biệt trước, lòng y đau như cắt, loại tuyệt vọng này càng lớn hơn khi biết Tô Nhược Tuyết bằng lòng gả cho người khác, bởi vì y biết rõ, hiện tại nàng đã thật sự không còn thuộc về y, triệt triệt để để, không để lại một chút dấu vết.
Khương Khánh Trạch nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch, rượu Tây Phượng thượng hạng vào miệng lại trở nên đắng ngắt. Khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười trào phúng, kiếp trước y không biết quý trọng giữ gìn, không hiểu rõ được lòng mình, thế nhưng sống lại một lần, y tưởng rằng ông trời ban ân cho mình, để y và nàng có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa. Hiện tại y mới hiểu ra, ông trời làm gì muốn giúp y? Rõ ràng ông trời đang trừng phạt y, hơn nữa còn dùng phương thức tàn nhẫn nhất...
Bây giờ điều y cảm thấy may mắn nhất là giữa hai người còn có quan hệ họ hàng không thể cắt bỏ, nếu không chính mình muốn nhìn thấy nàng một lần, cũng không biết đến khi nào.
"Biểu ca, sao lại uống một mình như thế?" Lý Dụ đã bất mãn với ánh mắt trơ trẽn của Khương Khánh Trạch từ lâu, nếu không phải nhớ đến Khương phủ còn có cữu cữu ruột thịt của Tuyết Nhi, và Khương Dao biểu muội luôn thân thiết với nàng, thì dù có dùng kiệu tám người khiêng hắn cũng không thèm đến. Chuyện đến nước này mà Khương Khánh Trạch vẫn còn chưa chịu chết tâm, đã như thế... Lý Dụ nghiêm túc mỉm cười nhìn về phía Khương phụ và Vương thị, "Cữu cữu cửu mẫu, hình như con nghe nói, biểu ca muốn thành thân với Thiến biểu tỷ, đây chính là chuyện vui, thân càng thêm thân nha!"
Thái độ vô cùng phù hợp đó cộng thêm theo như lời hắn nói, đúng là Khương Khánh Trạch đang uống rượu giải sầu một mình, rơi vào trong mắt người khác, hiển nhiên đối với hôn sự của Khương Khánh Trạch và Trương Thiến, hắn đứng về phía Khương Khánh Trạch, còn Khương phụ và Vương thị tự nhiên lại trở thành phụ mẫu không hiểu tình lý.
"Tử Đàn, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hôn sự của nhi tử nhà mình lại nghe từ miệng của một người khác, Khương phụ rất không vui.
Khương Khánh Trạch không thèm nhìn "Kẻ khởi xướng" Lý Dụ, ngược lại y đưa mắt nhìn sang Tô Nhược Tuyết ở đối diện, trong ánh mắt là vô hạn chờ mong mà chính y cũng chưa từng cảm thấy.
Nhưng y đành phải thất vọng, đôi mắt ngập nước của Tô Nhược Tuyết chẳng thèm liếc nhìn y một chút, bởi vì phụ thân lên tiếng nên ánh mắt nàng đang hướng về phía phụ thân, ánh mắt bình tĩnh, không khác Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị bên cạnh là mấy.
Chuyện đại sự nghiêm túc như thế mà nhi tử còn thất thần, Khương phụ không muốn lớn tiến với y trước mặt người khác, tuy nhiên đầu lông mày ông nhíu chặt, chứng tỏ ông rất tức giận.
Thấy thế, Vương thị vội vàng lên tiếng kéo tâm trí nhi tử trở về, "Tử Đàn, những gì Bình Như nói đều là thật sao?"
"Chẳng phải mẫu thân vẫn luôn yêu thích Thiến Nhi biểu muội sao? Con lấy nàng ta coi như là hết lòng hết dạ hiếu thảo với mẫu thân." Bởi vì ban đầu Vương thị luôn phản đối chuyện y và Tuyết Nhi ở chung một chỗ, cho nên trong lúc tuyệt vọng Khương Khánh Trạch khó lòng khống chế tâm tình, vừa lên tiếng là tránh không được xen lẫn vài phần oán hận.
Giả sử lúc trước mẫu thân không phản đối, tình trạng của y và Tuyết Nhi chẳng phải sẽ khác đi hay sao? ý nghĩ như thế hiện lên vô số lần trong đầu y, tình yêu thương của mẫu thân giống như gông xiềng trói buộc lấy y, mặc dù y hiểu hết mấy chuyện đó, nhưng chữ hiếu còn đè nặng trên đầu, y chẳng thể nào làm khác.
"Tử Đàn..." Vương thị biết rõ nhi tử vẫn chưa quên được Tuyết Nhi, tuy nhiên, bà không ngờ tình cảm đó khắc sâu đến tận bây giờ...
Từ lúc Tuyết Nhi xuất giá đến nay, nhi tử luôn khiến bà hãnh diện thay đổi thế nào, bà há có thể không nhìn ra? Đúng thế, ban đầu bà không ưa Tô Nhược Tuyết, nhưng mà sau đó chẳng phải bà đã đi dọa ý Tô phụ rồi hay sao? Người ta có lòng riêng, mới đó mà đã chê nhi tử của bà rồi, bà biết phải làm gì đây?
Hai năm nay, nhi tử sống không tốt, người làm mẫu thân như bà làm sao có thể nhẹ nhõm?
Có điều, những lời này Vương thị tuyệt đối sẽ không nói với nhi tử, nhi tử muốn hận bà thì hận, chỉ cần có hơi sức hận thì chứng tỏ lòng nó còn chưa chết hẳn. Chẳng qua là chuyện muốn thành thân với cháu gái nhà mẹ đẻ của bà.... Vương thị nhất định phản đối đến cùng. Nhà mẹ đẻ bà đã xuống dốc, hơn nữa bà không để nhi tử của mình lấy nữ nhi của một tội thần, để rồi mất sạch tương lai.
"Tửu lượng đại gia không tốt, say quá nói chuyện hồ đồ rồi, Minh Lộ, ngươi còn không mau đỡ đại gia về phòng nghỉ ngơi đi."
Khương Khánh Trạch ngửa đầu uống cạn chung rượu cuối cùng, vẻ mặt đầy ý mỉa mai.
"Gia, chúng ta về phòng đi ạ." Minh Lộ đứng sau lưng Khương Khánh Trạch cẩn thận đưa tay ra đỡ y.
Khương Khánh Trạch gạt bàn tay đưa tới của Minh Lộ, y bỗng đứng thẳng lên, ánh mắt lướt qua Tô Nhược Tuyết một lần nữa rồi sau đó xoay người trực tiếp rời đi.
"Tử Đàn thất lễ, mong Vương gia chớ trách tội." Bùi Hạo và Lý Dụ thì còn đỡ, tuy nói hai người nắm giữ chức vụ quan trọng trên triều, chức quan rất cao, có điều tuổi bọn họ còn trẻ, thái độ nhẹ nhàng thoải mái, Khương phụ còn có thể đối xử như vãn bối. Song Mẫn Hoành Duệ lại là Phụ chính vương gia đương triều, chuyện hắn giúp đỡ Hoàng thượng không chỉ là đạo trị quốc mà còn có thủ đoạn sát phạt, Khương phụ ngàn vạn lần không dám vượt khuôn phép.
Vẻ mặt Mẫn Hoành Duệ không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ thấy hắn nâng chung rượu trước mặt lên rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Không ngại, bổn vương phải chúc mừng cữu cữu cữu mẫu rồi."
Vừa dứt lời, Mẫn Hoành Duệ uống một hơi cạn sạch, mặc kệ ngoài mặt mọi người ở đây có thái độ gì thì trong lòng ai cũng chấn động, vui vẻ cười tươi như hoa chính là Lý Dụ, còn đau khổ không nói lên lời và âm thầm sốt ruột là Vương thị. Thân phận Mẫn Hoành Duệ không tầm thường, hắn nói như vậy thì chính là đã khẳng định hôn sự giữa Trương Thiến và Khương Khánh Trạch rồi...
Qua mấy tuần rượu, Lý Dụ nâng chung rượu kính Mẫn Hoành Duệ bên cạnh, "Thất biểu thúc, cảm ơn."
Nụ cười kia, giống như hồ ly chiếm được lợi ích, thật sự quá chướng mắt. Mẫn Hoành Duệ chẳng muốn ngó tới, hắn bưng chung rượu lên ngửa đầu uống cạn, bất tri bất giác suy nghĩ hắn bay xa, trong tất cả hành động của mình vừa rồi, có hành động nào làm cho tiểu tử đó vui đến nỗi nói lời cảm ơn chứ, vậy thì, hắn có nên yêu cầu quà đáp lễ gì không nhỉ?
Không giống ở Tô phủ, Tô phụ là nhạc phụ, ba người Lý Dụ là con rể nên đương nhiên phải uống tới cùng, nhất là Bùi Hạo và Lý Dụ, hai người tận lực lấy lòng nhạc phụ đại nhân, chỉ vì sang năm mới bọn họ phải lừa nữ nhi nhà người ta đến nơi khác nhậm chức, thời điểm này chỉ sợ nhạc phụ chất vấn. Khương phụ là cữu cữu, rốt cuộc là khác biệt, trong lúc dùng cơm trưa, bọn họ chỉ uống một lát thì dừng lại.
Đêm hôm qua tuyết rơi rất nhiều, sáng nay ngoài trời vẫn còn bay lất phất, do trời quá lạnh nên không ai dẫn các nhóc con đi theo, hài tử ở nhà, đương nhiên phụ mẫu hết sức lo lắng, sau khi uống chén trà tiêu thực, tất cả đều cáo từ ra về.