"Tiểu thư..."
Tử Yên quan sát sắc mặt tiểu thư nhà mình, mặc dù vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng nàng vẫn cảm nhận được một luồng hàn khí rất mạnh, khiến cho nàng không khỏi lo lắng.
Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, nàng đã rất kiềm chế xúc động rồi, ông trời cho nàng cơ hội một lần nữa, nàng không lãng phí vào đám người không quan trọng kia, đời này nàng không muốn hận, không muốn báo thù, tất cả mọi chuyện nàng sẽ xem như chưa bao giờ xảy ra, ban đầu nàng cho là chỉ cần rời xa người kia thì giống như vĩnh viễn sẽ không lún sâu vào cái đầm lầy đó, tuy nhiên hình như nàng đã lầm rồi...
Nàng cúi đầu xuống không để cho tiểu nhà hoàn bên cạnh thấy được ý thù hận trong mắt mình, Tô Nhược Tuyết nhìn lá trá trôi dập dờn trong nước, nếu như nữ nhân kia còn dám đụng tới nàng, thì nàng không ngại thù mới cộng thêm hận cũ, làm cho ả nợ máu phải trả bằng máu.
Bữa trưa được bày trong khách sãnh Vinh An Đường, bởi vì có liên quan đến Đại tỷ Tô Nhược U, ba tỷ muội Tô gia ngồi chung bàn với gia chủ, vô cùng thu thút sự chú ý trong đám khách mời. Nhất là khi Chiêu Nghi trưởng công chúa đã mở miệng muốn Tô Nhược U ngồi bên cạnh mình, một màn này khiến cho rất nhiều người có mặt suy nghĩ sâu xa thêm mấy phần.
Do là hai vị tiểu thư Bùi phủ mời khách đến dự tiệc, khách mời nam cũng chỉ có mấy nhà có quan hệ tốt với Bùi Hạo, số người không nhiều nên bữa trưa cũng dùng ở Vinh An Đường, chỉ cách bên nữ nhân một cái bình phong.
Bên tai Lý Dụ toàn là mấy lợi khen ngợi của tổ mẫu nhà mình đối với Tô đại tiểu thư, hắn mỉm cười nhìn huynh đệ tốt không có lòng dạ nào uống rượu bên cạnh, nâng chén lên kính tới, "Hạo ca, tốt rồi, ngay cả tổ mẫu nhà ta cũng khen ngợi.”
Trong mắt Bùi Hạo toàn là hình ảnh của Tô Nhược U sát vách, rõ ràng gần như vậy nhưng lại không thể thấy mặt. Nương nó, loại cảm giác tim gan ngứa ngáy này khiến y rất khó chịu. Y chẳng thèm để ý đến Lý Dụ đang cười nhạo mình mà bưng chén rượu trước mặt lên, Bùi Hạo cung kính nói lời cảm ơn với Lão Hầu gia Lý Sấm, "Gia gia nuôi, chén rượu này A Hạo kính người."
Dứt lời, y ngửa cổ lên một hơi cạn sạch.
Xưa nay, Lý Lão Hầu Gia là người sảng khoái, ông trăm cay nghìn đắng mới được đại tôn tử kính rượu mình, có lý nào ông không uống? Có điều chén rượu này quá nhỏ, uống vào chẳng thấm vào đâu, ông bèn gọi một gã sai vặt lại, "Đổi một cái chén lớn hơn đến đây cho ta."
Vừa mới dứt lời, mấy vị lão gia Vĩnh Định Hầu phủ đã ồn ào ngăn cản, ông cụ nhà mình lớn tuổi rồi, rượu vào là không giữ được miệng, không phải ông muốn say rượu rồi bày trò gì nữa đó chứ, hơn nữa lời nói còn hùng hùng hổ hổ rất thô tục, sát vách toàn là các quý phu nhân và tiểu thư, có bao giờ thấy cảnh này đâu? Người đừng hù dọa người ta mà....
"Làm sao?" Lý Lão Hầu Gia lập tức không vui, mắt ông trừng lớn như một cái chuông đồng, "Lão tử chỉ uống rượu thôi mà mấy tên tiểu tử các ngươi có ý kiến gì?"
Mấy vị lão gia Hầu phủ nói cũng không được, không nói cũng không được, bọn họ đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn bị ông cụ nhà mình gọi "Tiểu tử, tiểu tử", muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, bọn họ cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn sức khỏe của ông cụ nhà mình rất tốt, giọng nói vang như chuông, lúc tức giận cũng rất khủng khiếp.
Nhất thời trên bàn bọn họ, ngoại trừ Bùi Hạo và Lý Dụ không bị ảnh chút nào thì những người còn lại, kể Bùi Lão gia cũng không được tự nhiên, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
Lý Nhiên cầu cứu nhìn về phía Nhị ca bên cạnh, vào những lúc thế này chỉ có Nhị ca mới đối phó được Tổ phụ không đáng tin thôi.
Lý Dụ vuốt vuốt đầu tiểu gia hỏa nhẹ giọng nói: "Gia gia, hôm nay là tiệc quan trọng của Hạo ca, người đừng hù dọa khuê nữ người ta."
Nói trắng ra như vậy...
Mọi người còn tưởng rằng Lý Dụ sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ, ai không biết ông cụ thích nhất là tôn nữ nũng nịu? Nhưng kỳ lạ là nhà mình không có không nói, ông còn yêu thích tôn nữ nhà người ta đấy, có điều tính tình nóng nảy của ông không biết đã chọc khóc bao nhiêu tiểu cô nương, lâu dài điều này quả thực đã trở thành tâm bệnh của ông, hôm nay lại bị Lý Dụ đâm trúng chỗ đau, mọi người đều sợ lại ngang ngược phát cáu thì ngay cả sạp hàng của người ta ông cũng có thể đạp đổ.
Nhưng không ngờ lúc này Lý Lão Hầu gia tính khí nóng nảy chỉ liếc mắt xem xét phía bên kia bình phong một cái, hiếm khi ông bỏ qua mà vung tay lên, "Được rồi, không cần dùng, ta uống bằng cái này cũng được."
Mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi nhìn Lý Dụ, trong mắt thể hiện quả nhiên ác nhân cần phải có ác nhân cao tay hơn mới trị nổi. Lý Dụ lười để ý, hắn tự rót cho mình thêm một ly rồi lơ đãng nhìn về phía bình phong bên kia...
Thế là, sau khi buổi tiệc kết thúc, trong lòng Lý Dụ đầy băn khoăn, hôm nay Tô nhị tiểu thư ở sát vách chỉ ăn có một chén cơm --- Đây là chuyện hết sức nghiêm trọng!
Mấy ngày nay theo dõi, mọi chuyện của nàng hắn đều nắm trong lòng bàn tay, dựa vào sức ăn trước đây của nàng, sao hôm nay nàng ăn ít vậy? Huống chi, đừng tưởng hắn không biết, một chén cơm của khuê nữ chỉ có hơn nửa chén một chút mà thôi, quy tắc thật là phiền phức, ngay cả mèo cũng ăn không đủ!
Lý Dụ càng nghĩ càng lo lắng vô cùng, hắn hận không thể lập tức sai người mang chút đồ ăn qua cho Tô Nhị tiểu thư, may là lý trí hắn còn tồn tại nên không làm ra mấy chuyện kinh hãi thế tục này.
"Nhị ca, huynh sao thế?"
Lý Nhiên trải qua một ngày vô cùng thỏa mãn, buổi sáng cậu được theo Hạo ca cưỡi huyết hãn bảo mã, buổi chiều còn được xem hí khúc, thời gian không đi học thật sự quá tốt! Nghe nói đoàn hí kịch hôm nay Bùi phủ mời tới là Thái Gia, Lý Nhiên thích nhất vở <<Hội nghị anh hùng>>, từ lúc bắt đầu dùng bữa tới giờ, cậu sắp không chờ nổi nữa rồi.
Khó khăn lắm buổi tiệc mới kết thúc, sân khấu cũng đã chuẩn bị xong, một lát sẽ được xem hí khúc ngay, nhưng mà sao Nhị ca không có chút vui vẻ nào như cậu vậy?
Lần đầu tiên trong đời, Lý Dụ mới biết thế nào là đứng ngồi không yên, lý do là vì một cô nương ăn chưa no, chuyện này bảo hắn làm sao nói ra khỏi miệng? Dù sao cũng không phải lần đầu lừa dối tiểu đệ đệ nhỏ nhất này, khóe môi Lý Dụ cong lên chọc ghẹo: "A Nhiên rất thích xem hí khúc nhỉ?"
Lý Nhiên vừa định gật đầu thì đã nghe Nhị ca nhà mình nói tiếp, "Chỉ có trẻ con mới thích xem hí khúc thôi..."
Lý Nhiên bảy tuổi ghét nhất người ta nói cậu là trẻ con, nhưng cậu lại không muốn trái lương tâm nói mình không thích, có điều cậu lại sợ Nhị ca giảo hoạt thừa cơ lừa gạt mình nên cậu nhếch môi hấp tấp chạy đi, "Không thèm để ý Nhị ca nữa, đệ đi tìm Đại ca và Tam ca cùng xem!"
Lý Dụ chậm rãi đi theo phía sau, trong lòng hắn thầm vui mừng, mới đó mà A Nhiên đã thông minh hơn rất nhiều, không dễ trêu nữa...
Sân khấu được dựng lên bên ngoài Phù Dung Các của đám người Tô Nhược Tuyết, không có chút ngoài ý muốn nào, ba tỷ muội Tô Nhược Tuyết vẫn ngồi xem hí khúc trên bàn chủ vị dưới đài, một lát sau Lý Dụ cũng đến.
"Nhị ca, ở đây!"
Lúc nãy Lý Nhiên tới đây, cậu đã quan sát một lượt, thấy tầm nhìn ở bàn của mẫu thân rất tốt nên cậu quyết định bỏ rơi các ca ca đi cùng để ngồi cạnh mẫu thân. Khi thấy Lý Dụ bước đến, tuy người nhỏ nhưng giọng không nhỏ chút nào, cậu nhanh chóng quên mất chuyện bị trêu lúc nãy mà nhiệt tình gọi hắn.
Lý Dụ mỉm cười đi tới, trước tiên hắn vấn an Bùi lão phu nhân và Bùi phu nhân, tiếp theo chào hỏi Bùi Nhàn Bùi Ninh, sau đó tầm mắt hắn mới nhìn về phía ba tỷ muội Tô gia, vẻ mặt vô cùng khách sáo lễ độ mang theo nghi ngờ.
"Nhị ca, đây là U Nhi tỷ tỷ, Tuyết Nhi tỷ tỷ và Nhị Nhi tỷ tỷ." Không cần người khác giới thiệu, Lý Nhiên không chờ đợi nổi đã mở miệng trước.
Dung mạo ba tỷ muội Tô gia giống nhau như đúc, nếu không mở miệng nói chuyện thì giống như ba người giả vậy, quá mức xinh đẹp tinh xảo, từ lúc Lý Nhiên ngồi xuống đến giờ, hai mắt tròn xoe không ngừng nhìn chằm chằm vào các nàng, vừa sợ hãi thán phục vừa cảm thấy rất thần kỳ.
Từ nhỏ đến lớn ba tỷ muội Tô Nhược Tuyết không biết đã bị biết bao nhiêu người nhìn như vậy, các nàng không có gì không vui, hơn nữa tuổi của Lý Nhiên không lớn hơn tiểu biểu đệ Khương Khánh Ân là mấy, môi hồng răng trắng, lanh lợi nhiệt tình, ánh mắt cũng rất gần gũi, ngay cả người lạnh lùng nhất trong ba tỷ muội là Tô Nhược Tuyết cũng cười cười mặc cậu hiếu kỳ quan sát.
Mới có bao lâu mà trở nên quen thuộc người ta như vậy...Lý Dụ nhìn tiểu gia hỏa đang ngồi bên cạnh Tam thẩm của mình, trong lòng không biết có cảm giác gì.
"U Nhi, Tuyết Nhi, Nhị Nhi đây là Nhị tiểu tử Vĩnh Định Hầu phủ, năm nay bằng tuổi với A Hạo, đều mười sáu." Bùi lão phu nhân tiếp lời, mỉm cười giới thiệu bọn họ với nhau.
"Bái kiến Nhị công tử." Tô Nhược Tuyết và Đại tỷ Tiểu muội cùng đứng lên thản nhiên nhìn lướt qua người trước mắt, không dừng lại quá lâu.
Hiện giờ Lý Dụ không thể nào nói rõ chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt nàng vừa quét tới, trái tim của hắn giống như bị người ta nắm trong lòng bàn tay, có chút hồi hộp, có chút chờ mong, nhưng nàng chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thôi, hắn thở dài một hơi, thật sự rất mất mát...
Tựa như sự phấn khởi và kích động của hắn trong thời gian qua không hề liên quan gì tới nàng, đều là tại hắn tự mình đa tình.
Lý Dụ không hề thích loại cảm giác này.
Tuy nụ cười ngoài mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt khi nhìn Tô Nhược Tuyết lại khác hẳn. Người luyện võ giác quan nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, đương nhiên Tô Nhược Tuyết cũng không ngoại lệ, huống chi Lý Dụ cố ý không muốn che giấu.
"Ngươi..."
Nghĩ đến người trước mắt chính là hắc y nhân đã đi theo mình cả đêm thất tịch, trong lòng Tô Nhược Tuyết không khỏi nổi lên sát ý.