Cuối cùng Tô Nhược Tuyết cũng khôi phục một chút ý thức, hai mắt nàng mở to nhìn khuôn mặt quen thuộc, ừm cũng không phải quen thuộc lắm, bởi vì khác với dĩ vãng, khuôn mặt này quá mức tiều tụy.
"Muội tỉnh rồi!" Ngoại trừ một ít thời gian cá nhân, Lý Dụ vẫn luôn canh giữ trước giường Tô Nhược Tuyết, ba ngày nay hắn chưa từng chợp mắt chút nào, nên đương nhiên hắn là người đầu tiên phát hiện Tô Nhược Tuyết tỉnh lại.
Tô Nhược Tuyết quan sát hai mắt đầy tơ máu, nàng có hơi trì trệ vì đại não vẫn chưa hồi phục, nàng không biết phải đối mặt với hắn thế nào nữa.
Nói cảm ơn ư? Hắn đối với nàng hình như đã vượt ra khỏi phạm trù trách nhiệm, nhưng mà...Những lời khác Tô Nhược Tuyết lại không nói ra được.
Nàng đã mở mắt song lại chậm chạp không mở miệng, Lý Dụ không khỏi gấp gáp, những ngày này hắn thật sự đã bị nàng dọa sợ, Lý Dụ vừa trấn an Tô Nhược Tuyết vừa quay người ra ngoài hô to, "Xuân Vinh, nàng tỉnh lại rồi, đệ mau vào xem thế nào!"
Vất vả mấy ngày, mặc dù Đới Xuân Vinh không lơ là chuyện dùng bữa nhưng chất lượng giấc ngủ giảm hẳn, cộng thêm Lý Dụ lúc nào cũng khẩn trương như có quỷ nên y cũng tiều tụy không ít.
Bỏ qua vẻ mặt lo lắng của Lý Dụ, Đới Xuân Vinh bình tĩnh đi tới bắt mạch cho Tô Nhược Tuyết, sau đó hắn ngáp dài đi ra ngoài, "Dụ ca, sau khi viết đơn thuốc xong đệ sẽ đưa cho Bồ Hoàng, khi nào thuốc sắc xong Bồ Hoàng sẽ mang thuốc tới."
Thấy dáng vẻ của y, tâm trạng của Lý Dụ cũng thả lỏng, chỉ cần người bệnh qua tay Đới Xuân Vinh, một khi tình huống không chuyển biến tốt thì y nhất định sẽ không lơ là, hôm nay y thoải mái như thế chứng tỏ nguyên nhân chỉ có một, đó là nàng thật sự đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.
Chỉ một câu nói mà tảng đá đè nặng trong lòng Lý Dụ cũng rơi xuống, tay phải hắn không tự giác giơ lên, vô cùng tự nhiên vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng ra, "Rốt cuộc muội đã tỉnh rồi..."
Tô Nhược Tuyết bị động tác bất thình lình của hắn làm cho giật mình thất thần, hành động này, quả thật không sai chút nào...
Tuy nhiên, nàng đang bị trọng thương nên không thể nào phân tích rõ ràng tình huống trước mặt, khó khăn lắm nàng mới gắng gượng được một lát rồi lại ngủ say. Lý Dụ vẫn ngồi bên giường canh chừng nàng như cũ, thấy dáng vẻ nàng khi ngủ say, cuối cùng hắn đã không còn kinh hồn bạt vía nữa.
Đợi đến khi Tô Nhược Tuyết tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối đen.
Cả người Tô Nhược Tuyết cứng ngắc tựa vào lòng người nào đó, nhìn chén thuốc đen như mực trước mắt nàng chỉ biết thở dài lần nữa.
"Tuyết Nhi, nghe lời, mau uống thuốc đi, vậy mới mau khỏe được." Lý Dụ bưng chén thuốc, ôm cả người nàng vào lòng dỗ dành vô cùng tự nhiên.
Tô Nhược Tuyết rất muốn đẩy người ra, chẳng lẽ y quán to như thế mà ngay cả một nha hoàn cũng không có à? Vị công tử này, chúng ta không có quen thuộc đến mức này đâu biết chưa? Nam nữ khác biệt đó...
Có điều lúc này thân thể nàng suy nhược vô cùng, thậm chí không có sức mở miệng để từ chối chứ đừng nói tới mặt khác? Mà lần này nàng không sử dụng bạo lực, không có hành vi bất hợp tác, rơi vào trong mắt Lý Dụ thì mùi vị lại hoàn toàn thay đổi.
"Tuyết Nhi, tuy thuốc này hơi đắng nhưng hiệu quả không tệ đâu, bây giờ muội bị thương rất nặng, không thể tùy hứng được..."
Nàng thấy nếu như mình không uống xong chén thuốc này thì không biết hắn còn lảm nhảm cái gì nữa, Tô Nhược Tuyết lập tức không rối rắm nữa, nàng đưa đầu lại gần chén thuốc trên tay Lý Dụ uống một hơi cạn sạch.
Lý Dụ cẩn thận cất cái chén trong tay rồi cầm khăn tỉ mỉ xoa xoa khóe môi Tô Nhược Tuyết, sau đó nhân lúc Tô Nhược Tuyết không kịp phản ứng hắn còn đút một vật vào miệng nàng.
Là quả mơ...
Mặc dù trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng chát của thuốc nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn nếm ra được vị của quả mơ, chua chua ngọt ngọt mang theo mấy phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Lý Dụ đắc ý nhìn nàng nhíu mày, hành động nhỏ này phảng phất giống như bí mật nhỏ thuộc về hai người bọn họ, nhất thời Tô Nhược Tuyết không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, hai gò má vốn tái nhợt của nàng nổi lên từng tầng đỏ ửng, đôi mắt hoa đào long lanh giống như nai con trong rừng vô tình gặp phải thợ săn, hoảng hốt chạy bừa nhưng lại không thể trốn thoát.
Đợi đến lúc Tô Nhược Tuyết nhận ra mình đã hôn mê thật lâu, người nhà còn chưa biết chuyện thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Do Lý Dụ kiên trì nên Tô Nhược Tuyết lại bị hắn đút cho một ít cháo loãng và điểm tâm, trong dạ dày đã có thức ăn hơn nữa còn được uống thuốc nên lúc này Tô Nhược Tuyết đã có thể mở miệng nói chuyện.
"Nhị công tử." Một tiếng Dụ ca ca kia Tô Nhược Tuyết chần chờ mãi cũng không nói ra được, nàng không thèm để ý đến ánh mắt không hài lòng mãnh liệt trên đỉnh đầu, Tô Nhược Tuyết cố gắng bình tĩnh nói tiếp: "Không biết tiểu nữ đã hôn mê bao lâu rồi?"
Lý Dụ cúi đầu xuống không cho phép nàng trốn tránh, đôi mắt phượng như vẽ nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói vô cùng chân thành, "Tuyết Nhi, phải gọi là Dụ ca ca."
Tô Nhược Tuyết nhếch môi không nói ra lời, bất tri bất giác hai gò má nàng lại bắt đầu phiếm hồng.
Nàng có biết là dáng vẻ bây giờ của nàng đáng yêu lắm không? Lý Dụ mím môi ngẩng đầu lên vuốt mấy sợi tóc mai thưa thớt trên trán nàng, giọng nói không khỏi mềm mại hơn mấy phần, "Tuyết Nhi, không phải lúc trước vẫn rất tốt sao? Muội vẫn gọi ta là Dụ ca ca mà..."
Hai gò má Tô Nhược Tuyết càng đỏ hơn, giống như một đóa hồng mai trên nền tuyết trắng, kiêu hãnh nở rộ trên đầu cành, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.
Lý Dụ nhìn đến ngây người, hắn kiềm lòng không đặng đưa tay ra chạm vào, mềm mại nhẵn nhụi tinh tế, giống như có thể làm ấm lòng của hắn.
Nhận ra hành động của hắn, sau khi ngớ ra nàng vội vàng tránh khỏi, có điều mặc dù sức khỏe đã khá hơn nhưng thân thể vẫn không thể nhanh nhẹn như lúc trước, rất nhiều động tác không thể khống chế như bình thường. Thấy nàng sắp ngã cắm đầu trên giường, tuy Lý Dụ vẫn chưa phục hồi tinh thần nhưng hai tay giống như có ý thức kéo nàng lại, ôm người vào lòng một lần nữa.
"Không sao chứ?"
Thấy mặt mày hắn thể hiện quá hoảng hốt, giống như chưa tỉnh hồn, Tô Nhược Tuyết thu hết vào trong mắt, nàng ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo mình không sao.
Lúc này Lý Dụ mới yên tâm, tựa như mất mà có lại được, ôm chặt nàng vào lòng một lần nữa. Tô Nhược Tuyết lắng nghe tiếng tim đập dồn dập bên tai, lần đầu tiên nàng không muốn làm gì hết, cứ im lặng dựa vào lòng hắn như bây giờ...
Cuối cùng vẫn lo lắng cho người nhà của mình, chỉ một lát sau Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu lên hỏi lại một lần, "Dụ ca ca, ta hôn mê bao lâu rồi? Người nhà của ta, bọn họ..."
Một tiếng "Dụ ca ca này làm cho cả người Lý Dụ khoan khoái dễ chịu, lần này Lý Dụ không "Làm khó dễ" nàng nữa mà mỉm cười trả lời câu hỏi của nàng, "Muội cứ yên tâm đi, ngay trong đêm đó ta đã phái người đi báo cho nha hoàn trong viện của muội rồi, để các nàng ấy giúp muội che giấu, mấy ngày nay ta cũng sai thuộc hạ đi xem thử, các nàng ấy làm không tệ lắm, người nhà của muội đều không phát hiện."
Tô Nhược Tuyết lo lắng nhất là chuyện này, bây giờ nghe Lý Dụ xử lý ổn thỏa như vậy, nàng vô cùng cảm kích, "Làm phiền Dụ ca ca quá."
Đương nhiên Lý Dụ nói: Không có gì." Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng khóe miệng tươi cười đã kéo đến tận chân trời rồi, có thể thấy "Trong ngoài bất nhất" cỡ nào.
"Được rồi, muội nên nghỉ ngơi." Hai người nói thêm mấy câu Lý Dụ mới kiềm chế lại mà thả người, "Xuân Vinh nói hiện giờ cơ thể muội suy nhược, phải cẩn thận bồi dưỡng, đừng phí sức nói chuyện, muội cần cái gì cứ nói thẳng với ta là được.”
Nói rồi, hắn cẩn thận đỡ người nằm xuống giường.
Bởi vì lưng bị trúng tên nên trong lúc dưỡng thương Tô Nhược Tuyết đều nằm nghiêng, dưới sự giúp đỡ của Lý Dụ, giờ khắc này mặt nàng hướng ra ngoài, vừa mở mắt ra, khắc sâu vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười dịu dàng, đầy...Cưng chiều nhìn nàng, không hiểu tại sao Tô Nhược Tuyết bỗng nhiên rất nôn nóng, rất muốn hùng hồn đuổi hắn ra khỏi phòng, hoặc là bất chấp xoay mặt vào trong, tóm lại chỉ cần không đối mặt với hắn thì thế nào cũng được.
Thế nhưng không đợi nàng hành động thì đã bị Lý Dụ luôn chú ý đến nàng phát hiện.
"Sao vậy? Không ngủ được? Hay là không muốn ngủ?
Tô Nhược Tuyết nhẫn nhịn suýt nghẹn, chưa có lúc nào nàng cảm thấy may mắn vì mình có khuôn mặt lạnh lùng trời sinh như lúc này, nếu không, lời kế tiếp quả thật nàng không thốt ra khỏi miệng được.
"Không biết Dụ ca ca có thể gọi nha hoàn trong viện của ta tới đây một chuyến không?"