NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

"Nhị tỷ, nếu hôm nay tỷ không nói rõ thì đừng trách muội..."

Từ lúc Tô Nhược Nhị nhận được tin tức của người gác cổng thì đã vội vàng chạy từ Thủy Tâm viện tới, nhị tỷ nhà mình im hơi lặng tiếng biến mất mười mấy ngày, nàng không nóng ruột sao được? Nàng hạ quyết tâm đến đòi một lời giải thích từ Tô Nhược Tuyết, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Nhị bỗng không còn lửa giận như trước nữa, nước mắt xoạch một cái rơi xuống.

"Nhị tỷ, tỷ làm sao thế?"

Mặc dù sáng nay nàng đã bảo Tử Yên cố gắng dùng phấn che giấu vẻ mặt xanh xao, có điều vết thương quá nặng, khí sắc không thể nào giống như lúc trước được, cộng thêm bởi vì hành động tối qua của người nào đó mà cả đêm nàng gần như không ngủ, nên không trách được vì sao Tô Nhược Nhị vừa chạy tới đã nhìn ra manh mối.

Mặc dù như thế, nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn không muốn các nàng phải lo lắng.

"Không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt mấy ngày thôi..." Tô Nhược Tuyết nhẹ nhàng cười cười, miệng hơi hé ra.

Tô Nhược Nhị đâu có dễ bị gạt như thế? Thấy Tô Nhược Tuyết không chịu nói thật, trong lòng nàng vừa giận vừa xót, "Nhị tỷ, rốt cuộc thì tỷ làm sao?"

Tô Nhược Tuyết vốn đang ngồi trên giường ấm, thấy hốc mắt Tô Nhược Nhị đỏ lên, nàng hơi không đành lòng muốn an ủi muội muội, có điều nàng vừa định đứng dậy thì nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tử Yên.

"Tam  tiểu thư, trời lạnh lắm, hay là người ngồi xuống nói chuyện đi ạ?"

Tiểu thư nhà mình bị thương sau lưng, vị trí lại gần tim, Tử Yên rất cẩn thận, nàng sợ Tô Nhược Tuyết vì muôn che giấu chuyện bị thương mà làm miệng vết thương rách ra.

Tô Nhược Nhị nhìn một chủ một tớ này, mặt mày Tử Yên túng túng sợ hãi, Nhị tỷ thì làm như không có chuyện gì, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn lắm nên nha hoàn Tử Yên mới khẩn trương như thế.

Về phần đã xảy ra chuyện gì? Không gấp, nàng có thời gian một ngày, cuối cùng sẽ biết được thôi.

Tử Yên cũng nhận ra vừa rồi mình hơi đường đột, nhân lúc tam tiểu thư ngồi xuống, tiểu cô nương liền vội vã dâng trà bánh.

"Tam tiểu thư, đây là bánh hạt dẻ và trà hoa hồng mà người thích nhất." Tử Yên lấy lòng.

Lúc đang nói chuyện thì Tô Nhược U đang dốc lòng chuẩn bị xuất giá cũng đi qua.

Dưới ánh mắt căng thẳng của Tử Yên, Tô Nhược Tuyết vẫn không đứng dậy đón, nhìn đầu tóc Tô Nhược U vương đầy nước. Tô Nhược Tuyết cười hỏi: Bên ngoài tuyết rơi à?"

Cả ngày hôm qua trời vẫn còn rất ấm áp, vừa mới qua một đêm mà tuyết đã rơi rồi.

Tô Nhược U tiếp nhận khăn mặt nha hoàn đưa tới, nàng lau sơ qua một chút rồi bước tới, giống như Tam muội Tô Nhược Nhị, Tô Nhược U chú ý đến vẻ mặt  trắng bệch của Tô Nhược Tuyết.

Ba tỷ muội Tô gia là sinh ba, song Tô Nhược U là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẫu thân, khi còn quấn tã nàng đã biết mình phải chăm sóc hai muội muội, bởi vậy tính tình nàng chín chắn nhất trong ba tỷ muội, nàng chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, rót một chén trà uống cho ấm bụng rồi tìm cớ đuổi nha hoàn ra ngoài, sau đó nàng mới nghiêm túc đối mặt với Tô Nhược Tuyết.

"Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Nhược Tuyết vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì nói dối nên khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, có điều nàng vẫn cố gắng che giấu như cũ, "Thật sự không có chuyện gì đâu, Tử Yên và Tử Oanh không nói lại với hai người ư? Lần này đột nhiên sư phụ tới tìm ta, ta phải theo người ra ngoài một thời gian, do chuyện gấp quá nên không kịp báo tin cho hai người..."

Đây là lý đo thoái thác khi Tô Nhược Tuyết tỉnh táo lại đã nghĩ ra, Tử Yên và Tử Oanh phối hợp che giấu sự thật với Tô gia giúp nàng nên cứ nói như thế với Đại tiểu thư và Tam tiểu thư.

Song hiển nhiên, bất luận là Tô Nhược U hay Tô Nhược Tuyết đều không tin.

Ban đầu Tô Nhược Nhị còn rất tức giận nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nhược Tuyết thì nàng lại rất lo lắng, bây giờ bình tĩnh lại, đầu óc nàng bắt đầu vận động, liên hệ sắc mặt trắng bệch của Tô Nhược Tuyết với chuyện xảy ra gần đây, hiện tại nàng đã bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Nhị tỷ, chuyện Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh mất tích, có phải...."

Từ sau khi ba tỷ muội gặp chuyện không may, mặc dù Tô phụ bảo vệ ba nhi nữ rất kỹ, không để cho các nàng lại xảy ra chuyện nữa. Tuy Nhiên Tô Nhược Nhị vẫn nhờ chưởng quầy Như Ý phường đến Thiên Cơ đường mua thông tin, nhờ họ âm thầm điều tra, cuối cùng kết quả điều tra được sự kiện kia chính là do Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh giở trò, mà chuyện này, Tô Nhược Nhị cũng không gạt Đại tỷ và Nhị tỷ mình.

Tuy Tô gia có gia sản ngàn vạn, nhưng hiện giờ Tuyên Quốc Công phủ có quyền có thế, các nàng không thể trêu vào, loại chuyện này giống như thỏ vồ sư tử, không thể thắng nổi.

Đúng lúc này lại truyền ra chuyện Trương Thịnh mất tích, Tô Nhược Nhị không ngừng âm thầm nghe ngóng, nàng thấy rất may mắn, tên Trương Thịnh này thường ngày làm bậy quá nhiều, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, có điều hôm nay thấy sắc mặt của Nhị tỷ mình, nàng không thể nào không nghĩ ngợi lung tung được...

Trương Thịnh mất tích, hai mắt Tô Nhược Tuyết mở to, chuyện này không phải do nàng làm đâu.

Vì thế, Tô Nhược Tuyết hết sức bình thản chống lại ánh mắt lo lắng của Đại tỷ và tiểu muội, "Không phải ta làm."

Nghe Tô Nhược Nhị nói vậy, tim Tô Nhược U cũng bắt đầu căng thẳng, mấy ngày gần đây nàng chỉ lo tập trung chuẩn bị chuyện gả cho người, tin tức cỡ này nàng chưa từng nghe nói, bây giờ nhìn bộ dạng của Tô Nhược Tuyết, thấy nàng không giống nói dối, Tô Nhược U liếc tiểu muội Tô Nhược Nhị, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không phải các nàng sợ Tuyên Quốc Công phủ, cũng không phải sợ Tô Nhược Tuyết thật sự làm gì Trương Thịnh, sau đó Tuyên Quốc Công phủ sẽ trả thù, mà điều các nàng lo lắng chính là muội muội ngốc (tỷ tỷ ngốc) của mình không nói tiếng nào ôm hết mọi việc vào người.

Tô Nhược Tuyết hi vọng các nàng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, các nàng sao lại không hi vọng nàng ấy bình an vui vẻ cả đời chứ.

Được trời phật hù hộ lừa gạt vượt qua kiểm tra, Tô Nhược Tuyết thở ra một hơi, chỉ là... "Chuyện Trương Thịnh bị bắt cóc, rốt cuộc là sao?"

Rõ ràng đêm đó nàng thất bại mà Trương Thịnh lại mất tích, nghe xong Tô Nhược Tuyết cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Nhị tỷ nhà mình, dù sao Trương Thịnh cũng là kẻ thù của các nàng, nên Tô Nhược Nhị lập tức đổi thái độ kể lại chi tiết mấy tin đồn gần đây.

"...Mấy ngày nay, Tuyên Quốc Công phủ vận dụng hết tất cả các thế lực ngoài sáng trong tối lật tung cả kinh thành, nhưng một chút bóng dáng của Trương Thịnh cũng không thấy, nghĩ đến thường ngày Trương Thịnh làm nhiều chuyện ác, người ti tiện đều bị trời phạt!" Nói xong câu cuối cùng, Tô Nhược Nhị càng phấn khởi, tên Trương Thịnh kia dám tính kế các nàng, bây giờ Tô Nhược Nhị cảm thấy rất hả hê.

Song Tô Nhược Tuyết bên cạnh càng nghe trái tim càng trầm xuống, "Nhị Nhi, muội có nghe nói Trương Thịnh mất tích lúc nào không?"

Tô Nhược Nhị cho là lần đầu Nhị tỷ nghe thấy nên có hứng thú, nàng suy tư một chút rồi véo von trả lời: "Ừm, cũng may là có Đinh chưởng quỷ thường xuyên cập nhật tin tức cho muội, tính ra, Trương Thịnh mất tích đến ngày hôm nay cũng được mười tám ngày rồi."

Mười tám ngày...

Tô Nhược Tuyết trầm ngâm một lát, chỉ sợ chuyện Trương Thịnh mất tích đúng là nàng không thoát khỏi liên quan...

Nói cười thêm một hồi, thấy Tô Nhược Tuyết vẫn không muốn nhắc tới chuyện mấy ngày qua đã đi đâu, làm chuyện gì, hai người Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị không muốn làm nàng khó xử, sau khi dùng cơm trưa xong thì hai người cũng cáo từ.

"Tiểu thư, người nên uống thuốc rồi ạ." Do lúc nãy có Đại tiểu thư và Tam tiểu thư đều ở đây, mà tiểu thư nhà mình lại không muốn để các nàng biết chuyện mình bị thương, bây giờ Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị đã đi rồi, Tử Yên mới cẩn thận từng chút một bưng thuốc đã sắc xong từ phòng bếp tới.

Tô Nhược Tuyết đưa tay nhận lấy chén thuốc, thấy độ ấm vừa phải, nàng dịu dàng cười, "Muội vất vả rồi, Tử Yên."

Tử Yên khịt khịt mũi, "Chỉ cần Tiểu thư nhanh chóng hồi phục, Tử Yên tình nguyện chính mình chịu khổ."

Xét thấy Tử Yên và Tử Oanh là hai tiểu nha hoàn thân cận của mình, bởi thế chuyện Tô Nhược Tuyết bị thương, ngoài Tử Yên được Lý Dụ mời tới chăm sóc nàng thì Tử Oanh được để ở nhà cũng biết. Thân là tiểu nha hoàn trung thành và tận tâm, hôm nay lúc Tử Oanh trông thấy tiểu thư nhà mình, nàng hoàn toàn không cầm được nước mắt, Tô Nhược Tuyết vất vả lắm mới dỗ được tiểu cô nương nín khóc. Bây giờ thấy Tử Yên đỏ mắt, tiểu cô nương cũng muốn khóc theo.

Có điều, nàng không còn hấp tấp nóng nảy như lúc trước nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, Tử Oanh nghiêm túc nói: "Tiểu thư, sau này người đừng mong bỏ lại muội đi mạo hiểm, nếu không..."

Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu nha hoàn đang uy hiếp mình, nàng bất đắc dĩ cười cười, "Nếu không thì thế nào?"

Bị tiểu thư nhà mình chặn lời, Tử Oanh liên tục do dự, tiểu cô nương chẳng chút suy nghĩ mảy may thốt lên, "Nếu không muội sẽ mách Đại tiểu thư và Tam tiểu thư!"

Được rồi, điểm này nàng sợ thật sự đó, ài, tiểu nha hoàn thông minh lên rồi, đôi khi không đáng yêu chút nào...

Mà bên này, sau khi Tô Nhược Tuyết rời đi không bao lâu, Lý Dụ cũng đi mất, hắn phủi mông rồi dẫn theo tùy tùy thân cận ung dung trở về Vĩnh Định Hầu phủ.

Vừa bước vào phủ đã bị người gác cổng chặn lại.

"Nhị thiếu gia, lão Hầu gia và Trưởng công chúa mời người qua đó một chuyến ạ."

Lý Dụ không hiểu gì cả, mấy ngày nay hắn đâu có phá phách chỗ nào, tổ phụ tổ mẫu tìm hắn gấp như vậy, có chuyện gì thế nhỉ?

Triệu Vô Minh bên cạnh nhanh chóng nín thở, giảm bớt sự tồn tại của mình. Thiếu gia, người không chỉ gây họa không nhỏ, mà ngược lại còn rất lớn nữa đó....

Có điều, nghĩ đến tin tức mình gánh trách nhiệm nặng nề truyền về tối qua, Triệu Vô Minh cảm thấy an tâm hơn mấy phần, có lệnh bài miễn chết này, dù cho lúc đó Lão hầu gia có nổi bão thì chắc sẽ không giáng xuống trên người gã hầu cận như mình đâu nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi