Đòi nợ? Nợ gì mà đòi? Nàng thiếu nợ hắn hồi nào?
Nhưng không đợi Tô Nhược Tuyết làm rõ đã bị hút vào cái nhìn chằm chằm của Lý Dụ, đầu nàng một mảnh trống không, trong mắt trừ hắn ra thì không còn chứa gì khác nữa...
Lúc này đây, nụ hôn của hắn vô cùng mãnh liệt, giống như vũ bão, chà đạp thỏa thích, giày vò nụ hồng mai chỉ thuộc về hắn. Tô Nhược Tuyết không chịu nổi, nàng liên tục lùi về phía sau, đến khi phục hồi tinh thần thì nàng phát hiện mình đã nằm ngửa trên giường, mà đôi mắt trước mặt --- Như lang như hổ.
"Tuyết Nhi, gả cho ta đi...."
Khi nói ra mấy lời này một lần nữa, trong lòng Lý Dụ rất hồi hộp, sợ hãi sẽ nhìn thấy đôi mắt từ chối lạnh như băng, Lý Dụ cúi đầu vùi vào chiếc cổ thon dài của nàng, một cái lại một cái liên tục mút hôn, tựa như chỉ có lúc này nàng mới không từ chối hắn, mới không nói những lời đâm vào trái tim hắn.
Nụ hôn của hắn, cộng thêm hơi thở của hắn ập đến trước mặt, cả người Tô Nhược Tuyết nóng ran, nàng không rảnh để suy nghĩ, một cảm giác lạ lẫm phát sinh từ sâu trong đáy lòng, rồi từ từ khuếch tán.
Không biết hắn sờ đụng nơi nào, đột nhiên Tô Nhược Tuyết cảm giác được một luồng sóng nhiệt xâm chiếm tâm hồn mình, hàm răng cắn chặt không kiềm chế nổi nữa, một tiếng than nhẹ tràn ra, âm thanh kia, giữa lúc mông lung khiến nàng tai hồng tim nhảy loạn.
Cảm giác như thế quá mức lạ lẫm, mình như vậy cũng quá mức lạ lẫm, biết rõ không nên, biết rõ phải đẩy ra, nhưng không biết làm sao, từ trước đến nay sức nàng vốn rất lớn, có điều thời điểm này nàng không cách dùng được...
Vừa hôn xong, hơi thở tản ra.
Thế nhưng một tia lý trí còn sót lại vẫn còn giãy giụa, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết đỏ bừng, há miệng thở gấp, sau một lát nàng hơi bình tĩnh lại mới cứng rắn lên tiếng: "Không thể không lấy ư?"
Lý Dụ không hiểu, hắn nhìn nàng không nói một lời.
Tô Nhược Tuyết không kiềm lòng được cắn cắn môi, "Hoặc nói là không phải ta thì không cưới đúng không?"
Đau khổ ở kiếp trước, mỗi lần nhớ tới Tô Nhược Tuyết đều khắc sâu vào lòng, có thể làm lại lần nữa, quả thật ông trời đã thiên vị nàng, nàng rất may mắn, cũng rất biết ơn. Trong kiếp này, nàng hoàn toàn không muốn dính dáng đến tình yêu, nàng nguyện bảo vệ người nhà sống an ổn cả đời. Là hắn, bất ngờ xuất hiện, khiến nàng muốn tránh cũng không được, mà cũng không thể tránh.
Hắn luôn miệng cầu hôn nàng, song nếu giả sử nàng đồng ý, vậy thì kiếp này hắn chỉ được có mình nàng!
Bỗng nhiên Lý Dụ nở nụ cười, giống như hoa đào tháng ba nở rộ, sáng rực, trong sáng, tự nhiên, thì ra nàng lo lắng chuyện này.
"Tuyết Nhi, nàng biết không? Phụ thân ta vì sai lầm của năm đó mà cho đến bây giờ ông vẫn không thể bước vào tiểu viện của mẫu thân, mẫu thân trông giữ tiểu viện quạnh quẽ, ông lại trông giữ bà, hai người cứ như thế đã mười sáu năm, cho nên họ đều là người đáng thương, mà nàng xem, ta có giống người ngốc như vậy không?"
Nói rồi, Lý Dụ dịu dàng kéo bàn tay trắng như ngọc của Tô Nhược Tuyết đặt lên môi nhẹ nhàng hôn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, đáy mắt toàn là nhu tình và bình thản.
Hắn tùy tiện kể bí mật của phụ mẫu cho nàng nghe, Tô Nhược Tuyết cảm nhận được chân tình và tin tưởng ở trong ấy, hai gò má vốn đã khôi phục lại bắt đầu hơi phiếm hồng.
Lý Dụ nhìn thấy nàng như thế, trong lòng yêu không chịu được, tuy ngoài mặt Tô nhị tiểu thư lạnh như băng, nhưng thật ra bên trong nàng rất mềm mại, mà hắn rất may mắn, hắn bị vẻ lạnh lùng của nàng hấp dẫn, bị sự mềm mại của nàng an ủi, ngày càng lún sâu, không cách nào tự kiềm chế.
Cuối cùng chống cự không nổi kích động từ sâu trong lòng, Lý Dụ hôn trộm lên hai gò má hồng hào của Tô Nhược Tuyết, sau đó trán đối trán với nàng, vừa mở miệng hơi thở đã giao hòa.
"Hơn nữa, quan trọng nhất là, trái tim của ta rất nhỏ, chỉ có thể chứa một người là may lắm rồi, nhiều hơn không nói ta chứa không nổi mà còn làm bẩn mắt ta, nhắc tới là ngán."
Tô Nhược Tuyết không biết bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì nữa, đầu óc nàng gần như trống rỗng, các loại cảm xúc đều tập trung về một chỗ, thật lâu sau nàng mới tìm được giọng nói của mình về.
"Đã thế thì, sau này nơi này chỉ được thuộc về một mình ta."
Tay nàng chỉ vào tim hắn, hai gò má ửng hồng, đôi mắt đầy kiên quyết.
Lý Dụ cười ha ha, "Được được được, nàng cứ việc giữ đi!"
Một khắc sau, trong lúc Triệu Vô Minh trên đường theo thiếu gia nhà mình hồi phủ, thấy nét mặt và ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng thì y biết lần này thành công rồi, y cũng không e dè nữa mà cười hì hì chúc mừng.
Lý Dụ vô cùng hưởng thụ, miệng sắp kéo đến chân trời luôn rồi, "Cứ đợi uống rượu mừng đi."
Thế nhưng không đợi Lý Dụ hớn hở quá lâu, mấy ngày sau hắn bỗng phát hiện mình tính sai --- Nàng không cho phép hắn đến tìm nàng như mọi lần nữa!
Lý Dụ biết thanh danh nữ tử hết sức quan trọng, nàng là cô nương hắn muốn yêu thương cả đời, hắn làm sao có thể để nàng chịu ấm ức? Thế nên là hắn rất nhanh nhẹn đồng ý, có điều không đến mấy ngày sao hắn đã có chút không chịu nổi, hiện tại hắn hận không thể lấy nàng về nhà ngay lập tức, ngày ngày gặp mặt, sao có thể nói không cho gặp là không gặp được chứ?
Nhưng đại trượng phụ một lời đã nói ra bốn ngựa đuổi không kịp, đối với người khác hắn có thể lấp liếm cho qua nhưng đã hứa với nàng rồi hắn không thể không làm, nghĩ đến là phát rầu.
Vì thế dưới sự bồn chồn lo lắng của Lý Dụ thời gian cứ trôi qua từng ngày. Hôm nay là mùng sáu tháng ba, Tô tam tiểu thư Tô Nhược Nhị xuất giá, mười dặm đường trải thảm đỏ hết sức trang trọng náo nhiệt, nhưng trong mắt người khác thì không phải náo nhiệt như thế.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa là cô của Phụ chính vương gia, đương nhiên Vĩnh Định Hầu phủ phải đến Phụ chính vương phủ uống rượu mừng.
Muội muội nàng sau này sẽ trở thành người thân của hắn, phần lớn Hoàng thất rất quan tâm đến vấn đề này, nên trước khi xuất phát, Lý Dụ ăn vạ ở An Hi Cư muốn Tổ mẫu nhà mình cho Phụ chính vương phi mới nhậm chức một chỗ dựa.
Lý Lão Hầu gia ngồi bên cạnh, thấy dáng vẻ của hắn ông thật sự không nhìn nổi, "Con gấp cái gì vậy? Tiểu cô nương Tô gia người ta không thân cũng chẳng quen với mình, sao Tổ mẫu con có thể giúp người ta được?"
Lý Lão Hầu gia trừng mắt, ông rất ấm ức vì người ta thành thân, còn tôn tử nhà mình chưa làm ra trò trống gì cả, mất mặt chết đi được!
Nếu là trước kia, sau khi nghe xong Lý Dụ nhất định sẽ cảm thấy trong lòng mình không có mùi vị gì, song nay đã khác xưa, Tô Nhị tiểu thư của hắn đã đồng ý, hắn không sợ không lấy được thê tử! Chậm thì chậm, tô nhị tiểu thư của hắn đáng cho hắn phải chờ đợi!
Khóe môi cong lên, Lý Dụ cười như mèo trộm chuông, "Tổ phụ, đó là muội muội ruột thịt của cháu dâu hai người, người nói xem có liên quan không?"
Lý Lão Hầu gia hừ một tiếng, "Vậy thì phải xem tiểu cô nương người ta có nguyện ý hay không đã, con cứ chần chờ như vậy, chờ lúc ngươi lấy cháu dâu về cho lão tử, cô nương đã thành phụ nhân rồi!"
Ông còn muốn nói, chỉ có tiểu tử A Hạo là có phong cách của ông năm đó, nam tử hán đại trượng phu, đã nhìn trúng thê tử rồi thì dù có hãm hại lừa gạt, cưỡng đoạt không từ thủ đoạn cũng phải lấy về nhà, dù sau khi trở thành thê tử của mình rồi, thê tử mình mình thương, mình tiếc, thời gian lâu dài, trái tim đều làm từ thịt, ông không tin cô nương người ta có thể cứng rắn không động lòng, không nhanh tay là không thể thành công!
Nhị tiểu tử nhà ông bình thường tâm địa gian xảo, nhưng không ngờ không hề có năng khiếu trên phương diện này!
Ông cụ nhà mình tính tình nóng nảy, tuy ngoài miệng mắng hắn nhưng trong lòng ông vẫn rất quan tâm, từ nhỏ Lý Dụ nghe riết thành quen, lúc này hắn bày ra vẻ thần bí không lên tiếng nữa mà chỉ cúi đầu cười khúc khích không ngừng.
Lý Lão Hầu gia thấy hắn như vậy thì càng điên tiết, có thể ông nhìn không ra, nhưng làm sao Chiêu Nghi đại trưởng công chúa không nhìn ra mặt mày hí hửng của Lý Dụ, khóe môi cong lên bà chậm rãi lên tiếng, "Đã vậy thì, A Dụ định khi nào đến Tô gia cầu thân?"
Nhắc đến chuyện này, gương mặt vốn đang tươi cười của Lý Dụ xìu xuống, hắn biết tổ mẫu không hài lòng hắn bắt nạt ông cụ nên báo thù....
Tuy Tô nhị tiểu thư đã đồng ý, nhưng nàng cũng nói nàng không muốn hắn cầu hôn sớm...
Ba tỷ muội Tô gia liên tiếp xuất giá, trong lòng Tô phụ chắc chắn sẽ không dễ chịu, mặc dù chuyện này hắn không thể đồng cảm song hắn có thể hiểu được. Có điều hiểu được thì hiểu được, nhưng có ai thương hại cho tâm tình một lòng muốn thành thân của hắn không?
Giờ khắc này, không chỉ có Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mà ngay cả Lý Lão Hầu gia cũng chờ mong nhìn Lý Dụ, Lý Dụ không muốn Tô Nhược Tuyết để lại ấn tượng xấu trong lòng tổ phụ tổ mẫu, nên hắn đành giả vờ trêu chọc, "Tổ mẫu, mới hơn nửa năm mà Tô gia đã gả hai nhi nữ liên tục..."
Lý Lão Hầu gia không phải người không hiểu lý lẽ, nằm mơ ông cũng ao ước có một tiểu tôn nữ nũng nịu, trong nhà không có thì ông hi vọng tôn tử lấy cháu dâu nũng nịu về, ông rất yêu thương tôn nữ! Giả sử nhà ông có tôn nữ, tên tiểu tử thối nào dám đến cầu thân, ông nhất định sẽ vác đao dạy dỗ một phen, chứ đừng nhắc đến chuyện gả đi.
Lúc này, Lý Dụ vừa nói xong, mặc dù trong lòng ông có chút sốt ruột và đáng tiếc nhưng vẫn không nói gì, chẳng qua là càng nhìn Nhị tiểu tử vô dụng nhà mình ông càng chướng mắt.
"Mau cút đi cho lão tử, mắt không thấy tâm không phiền!"
Lý Dụ tiếp tục cười ngây ngô nhìn sang Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, hắn vừa cười vừa lui ra, "Vậy chuyện này xin phiền Tổ mẫu ạ!"
Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, hai mươi hai tuổi, vốn y phải thành gia từ lâu, nhưng mấy năm trước sức khỏe tiên hoàng không tốt, sau đó y còn phải trợ giúp tân hoàng đăng cơ, xử lý chính sự triều đình, hôn sự cứ trì hoãn đến bây giờ. Lần này thành thân là do Đương Kim thái hậu tự mình ban ý chỉ tứ hôn, nhưng Tô gia là một thương hộ, theo lý mà nói không có cách nào lọt vào mắt Hoàng gia, song sự thật chính là kinh người như thế, thế là dung mạo của Tô tam tiểu thư, không chỉ ngoài phố lớn ngõ nhỏ mà ngay cả hoàng thất cũng rất hiếu kỳ.
Một nữ nhi thương hộ thấp kém lại khiến Phụ chính vương gia nổi danh thanh tâm quả dục động lòng, bất luận mọi người có tâm tư gì thì khi họ vừa mới bái đường xong, trong chính phòng cũng đã chứa đầy người.
Mọi người tốp năm tốp ba nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nội dung trò chuyện không thể nghi ngờ là tò mò về vị Phụ chính vương phi mới này, phần lớn là xem thường và khinh thường. Chiêu Nghi đại trưởng công chúa là cô tổ mẫu của đương kim thánh thượng, từ tiên hoàng cho tới Hạ Cảnh Đế đều rất tôn trọng, nơi đây người muốn nịnh nọt bà cũng không ít.
Trong này, có một mệnh phụ tam phẩm, trước đó vài ngày bà ta nghe ngóng được, bởi vì hôn sự ngày hôm nay mà Phụ chính vương gia buộc Lý lão hầu gia và kim tôn Bùi phủ cắt đứt quan hệ kết nghĩa, thế nhân đều biết, Lý Lão Hầu gia yêu thương Bùi Hạo như tôn tử ruột, mặc dù phụ chính vương phi là tỷ muội ruột với cháu dâu Bùi phủ, nhưng mọi người cũng lường trước được chuyện Chiêu Nghi đại trưởng công chúa sẽ vì trượng phu mà giận lây sang phụ chính vương phi, ai cũng thầm nghĩ Phụ chính vương phủ ỷ thế hiếp người quá đáng.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa vốn là công chúa được yêu thương nhất năm đó, cao quý không cần phải nói, trước đây mấy năm bà còn có thể cười mỉa mai đám người như gà chọi kia, nhưng thời gian sau này dù đắc ý hay tức giận thì ngoài mặt bà vẫn tươi cười nhẹ nhàng.
Hiện nay, ngồi chung với mấy người này, bà cũng lười chào hỏi, mắt phượng bà nheo lại lườm qua, "Ta đã gặp Nhị nha đầu kia rồi, rất xứng đôi với A Duệ, ta thất rất thích."
Lạnh nhạt nói một câu lại khiến căn phòng đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không ngờ vị tổ tông sống này đột nhiên nói đỡ cho tân nương tử, nhất là phu nhân vừa mới lên tiếng sắc mặt giống như gan heo, khăn tay trong tay gần như bị vò nát, nếu không phải lý trí vẫn còn tồn tại thì đã tìm một cái lỗ chui xuống rồi.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa làm như không có chuyện gì bưng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hoàn toàn không để ý những phản ứng xung quanh vào mắt.
Hoảng hốt một trận, tuy mọi người vẫn không rõ lắm, nhưng cũng biết được ý tứ của vị này, tiếp theo mọi người cười cười nói nói không nhắc đến chuyện kia nữa.
Hoàng hôn buông xuống, Tô gia giăng đèn kết hoa, không khí vẫn vui mừng như cũ, trong phòng, Tô phụ và Tô Nhược U, Tô Nhược Tuyết đang ngồi dùng bữa với nhau, sau khi ăn cơm xong thì ngồi uống trà trò chuyện.
Trong nhà đột nhiên thiếu một người, mặc dù ba người trò chuyện không ngừng, song trong lòng đều thấy mất mát, nhất là Tô phụ, lòng ông cô đơn biết bao nhiêu.
Nhưng ông càng hi vọng nữ nhi được hạnh phúc.
Nữ nhi thông minh, không đành lòng để Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết lo lắng, Tô phụ thẳng thắn, "Hai con cứ yên tâm, tuy cha có chút không quen nhưng cũng không khó vượt qua lắm, các con từng bước từng bước được hạnh phúc, sau này khi gặp lại nương các con cha cũng không thẹn với bà ấy, nếu không bà ấy sẽ không tha cho ta."
Dường như nhìn thấy hình ảnh thê tử trừng mắt nhìn mình, Tô phụ cười ha ha không ngừng, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy hoài niệm và lưu luyến.
Tô mẫu đã qua đời mười lăm năm rồi, trong những năm ấy không ít người muốn phụ thân tái giá, ba tỷ muội Tô gia từ nhỏ chưa từng gặp mẫu thân mình, ấn tượng duy nhất về bà là bà không tiếc tính mạng sinh ra tỷ muội các nàng, các nàng biết ơn mẫu thân, song đối với chuyện phụ thân cô đơn nhiều năm như thế, mỗi ngày các nàng đều thấy, cho nên mỗi khi có ai đề cập chuyện tái giá với các nàng, tuy các nàng không nói gì nhưng không phản đối.
Có điều, phụ thân liên tục từ chối, dần dà mọi người cũng biết tâm tư của ông nên không quấy rầy ông nữa.
Ba tỷ muội Tô gia sợ nhất là sau khi các nàng gả đi Tô phụ sẽ cô đơn một mình trong căn nhà trống trải này, thế nên ngay từ đầu, Tô Nhược Tuyết mới có suy nghĩ đó.
Có điều, phụ thân nói hi vọng các nàng hạnh phúc...
Nhất thời khóe mắt Tô Nhược Tuyết và Tô Nhược U hơi ẩm ướt, trong lòng không rõ mùi vị gì.
Tô phụ cười lau nước mắt cho các nàng trêu đùa: "Nếu sợ cha cô đơn thì nhanh sinh mấy cục cưng, cha nuôi giúp các con..."
Tuy Tô phụ liên tục chọc cười nhưng lúc trở về tinh thần Tô Nhược Tuyết vẫn có chút sa sút.
Bỗng nhiên nàng rất tự trách, rõ ràng đã quyết định cả đời ở cạnh phụ thân, thế mà mới đó nàng đã thay đổi...
Vừa vào phòng, nàng bỗng nghe một giọng nói vui mừng vang lên, "Rốt cuộc nàng đã về rồi!"
Sau đó nàng nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào trắng đang đứng dưới ánh nến, nàng đi tới.
Nhìn khóe môi tươi cười và ánh mắt vui vẻ của hắn, nhất thời mắt Tô Nhược Tuyết lại đỏ lên, người này... Nếu không phải tại hắn cứ quấn quýt nàng, đuổi thế nào cũng không đi, thì sao nàng có thể bỏ phụ thân lại một mình chứ!
Lý Dụ thấy nàng như vậy, lòng hắn loạn cào cào, khóe môi tươi cười cứng đờ đi nhanh tới, đáy mắt âm u thâm trầm, "Xảy ra chuyện gì? Ai ức hiếp nàng?"
Nghe hắn nói, Tô Nhược Tuyết càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tự trách, thấy hắn đến gần, Tô Nhược Tuyết vung quyền đánh tới.