NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

"Tuyết Nhi, muội đã đến rồi!" Tô Nhược Tuyết và Lý Dụ vừa mới bước vào An Hi Cư, còn chưa kịp vào phòng đã nghe một giọng nói vừa yếu ớt vừa cao hứng truyền tới.

Hoàn toàn không cần phải vắt óc suy nghĩ, khóe môi Tô Nhược Tuyết phủ lên nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên đi vào chính sảnh, Tô Nhược Tuyết cho nữ tử đang ngồi bên cạnh Hầu phu nhân Triệu thị một ánh mắt dịu dàng rồi mới cùng Lý Dụ hành lễ chào trưởng bối đang ngồi trong phòng.

Sau khi kiềm lòng không được hô lên một tiếng, Chu Tử San có chút bất an, nhìn đến gương mặt dịu dàng của Tô Nhược Tuyết, nàng mới thẹn thùng tươi cười trở lại, không có cách nào, nàng cũng không biết tại vì sao, trong lòng luôn muốn thân thiết với Tô Nhược Tuyết, huống chi hai người là chị em dâu ruột thịt, làm như thế cũng không có gì sai cả...

Xưa nay nương tử nhà mình nhát gan, nhất là khi có mặt tổ phụ thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, lúc nào cũng trốn tránh giống như chim cút, y yêu thích nàng nhưng tròng lòng cũng biết ở nhà này nàng gò bó biết bao nhiêu, tuy mẫu thân cũng thương nàng dâu này, có điều mấy năm nay do chuyện của phụ thân, tâm tình bà lạnh dần, ngoài mặt cũng không nhẹ nhàng mấy. Về phần tổ mẫu thì không cần phải nói, đường đường là Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, tính tình của thê tử nhà y chỉ sợ không lọt vào mắt xanh của bà cụ. Đối với vị đệ muội Tô Nhược Tuyết này ban đầu y cũng không có nhiều kỳ vọng, dù sao Tô gia nhị tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo có tiếng, lại không thích giao tiếp, y không ngờ rằng thê tử lại thân thiết với nàng ấy như thế.

Thấy thê tử không giống với trước kia, nhìn thấy Tô Nhược Tuyết thì vui vẻ như một đứa trẻ, khóe môi Lý Nguyên không khỏi giương cao, ánh mắt nhìn Tô Nhược Tuyết càng dễ chịu hơn, nhị đệ của y, quả thật có mắt nhìn người...

Lý Dụ nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Tuyết đi thẳng một đường tới đây, khóe môi suýt chút nữa đã treo đến mang tai, chỉ là khi đến gần An Hi Cư Tô Nhược Tuyết sống chết từ chối, rõ ràng nàng chưa lên tiếng nói một câu nào cả, nhưng không hiểu sao hắn lại hoảng sợ buông ra.

Bởi thế, hiện tại tâm trạng của hắn không tốt, cực kỳ không tốt!

Cố gắng nghiêm túc hành lễ ra mắt trưởng bối xong, những người khác còn chưa nhận ra điều gì, Lý lão hầu gia đã không hài lòng, "Thế nào? Chê quà gặp mặt của lão tử ít hả? Bày ra vẻ mặt thối hoắc đó cho ai xem?"

Lý lão nói chuyện thô lỗ đã quen, thái độ khi nói chuyện với nhi tử và tôn tử lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, hơn nữa có Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bên cạnh dung túng, người trong nhà không ai dám nói tiếng nào, vì thế những nàng dâu, cháu dâu được hưởng nền giáo dục tốt đẹp luôn luôn rất sợ ông cụ.

Mắng xong Lý lão hầu gia cũng cảm giác được bản thân mình nóng nảy không kiềm chế được tính tình, ông cụ bối rối nhìn Tô Nhược Tuyết đang đứng bên cạnh Lý Dụ, chỉ sợ vì như thế mà nàng không thích người tổ phụ như ông.

Ban đầu Tô Nhược Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, dù sao những nam nhân mà nàng từng tiếp xúc, bất luận là Tô phụ hay phụ tử Khương gia khi ở trước mặt nữ tử đều ôn hòa hữu lễ, nàng chưa từng gặp qua ai giống như Lý lão hầu gia này... Trưởng bối mà tính tình nóng nảy, nàng thoáng ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên liếc nhìn Lý lão hầu gia, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ánh mắt hoàn toàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi và không thích.

Nhìn ông cụ nàng không hề cảm thấy có bất cứ thứ gì chán ghét và tức giận, hơn nữa nàng nhìn ra được, ánh mắt khi Lý lão hầu gia nhìn Lý Dụ bao hàm rất nhiều quan tâm, nàng từng nghe nói có vài người giọng nói khá lớn, nói chung Lý lão hầu gia chính là như thế đấy.

"Tổ phụ, người nhỏ tiếng một chút, đừng dọa nương tử của con sợ."  Lý Dụ hoàn toàn mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm, tính tình tổ phụ vốn dĩ là như vậy, ở chung lâu dài sẽ phát hiện ông cụ tốt cỡ nào, hắn biết Tuyết Nhi của hắn không giống những nữ nhân kia!

"Giọng nói lão tử lớn cỡ nào chứ?" Lý lão hầu gia lườm lườm Lý Dụ, bất qua khi ánh mắt dừng lại trên người Tô Nhược Tuyết, giọng nói không khỏi ngượng ngùng nhỏ lại một xíu, "Còn không phải tại con sao, làm gì mặt mày bí xị vậy?"

Lúc này Lý Dụ cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình không thích hợp, tổ phụ và tổ mẫu chắc chắn sẽ không nghĩ gì, nhưng những người ngồi ở đây khó tránh có cái nhìn không thiện cảm với nương tử hắn, bỗng nhiên hắn có chút hối hận.

Chỉ là nhiều người biết thì bí mật khó giữ, những lời khác không thể nói được, bỗng nhiên khóe môi Lý Dụ cong lên, mỉm cười nói với Lý lão hầu gia, "Tổ phụ, người thấy có hài lòng không?"

"Được rồi." Chiêu Nghi đại trưởng công chúa giận dỗi liếc Lý Dụ, bà đưa tay kéo Tô Nhược Tuyết ngồi xuống bên cạnh mình, dịu dàng nói: "Hai ông cháu họ đã quen như vậy rồi, trước mặt người trong nhà thường rất thoải mái, hôm nay tốt rồi, Tuyết Nhi đã gả tới, có thể giúp tổ mẫu quản con khỉ con này."

Bà cụ nói gần nói xa đều tỏ vẻ thân thiết, tuy Tô Nhược Tuyết không thể giống như tiểu muội Tô Nhược Nhị hay làm nũng lấy lòng trưởng bối, nhưng nàng cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, rất nhu thuận.

Lý Dụ là nam tử, mặc dù Lý lão hầu gia không uy nghiêm giống như tổ phụ nhà người ta, nhưng có thể nhìn ra được ông cụ rất yêu thương hắn, thấy hình thức hai người ở chung, từ sâu trong lòng Tô Nhược Tuyết rất hâm mộ, từ nhỏ ba tỷ muội các nàng ngoại trừ phụ thân ra thì chỉ có cửu phụ và cữu mẫu, không hề có thân nhân khác, hôm nay thấy cách Lý Dụ ở chung với Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, tình cảnh quấn quýt hết sức tự nhiên.

"Tổ phụ và phu quân như vậy rất tốt ạ."

Sau khi nói xong lời này, mặt nàng cũng không có quá nhiều biểu lộ, đôi mắt vừa to long lanh vừa bình lặng, người ta chỉ cần nhìn vào là biết nàng đang nghĩ gì, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa tin nàng thật lòng, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

"Tốt gì mà tốt, toàn làm tổ mẫu tức giận thôi."

Lý Dụ đã sớm tự giác tìm chỗ ngồi xuống, hắn bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Tổ mẫu nhà mình và Tô Nhược Tuyết, "A Dụ đâu có làm tổ mẩu giận, rõ ràng đều do tổ phụ sai mà."

Trợn mắt nói mò mặc kệ người trong cuộc có ở đây hay không, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, chính là thẳng thắng như vậy!

Lý lão hầu gia nổi trận lôi đình chỉ chỉ vào Lý Dụ muốn mắng cho hắn một trận, có điều khi nhìn đến cháu dâu đang ngoan ngoãn động lòng người ngồi bên cạnh, lời ra đến miệng đành nuốt trở về, "Lão tử ta nể mặt Tuyết Nhi, không thèm chấp nhất với đứa trẻ ranh như con."

Suýt chút nữa Tô Nhược Tuyết đã cười ra tiếng, ông cụ trước mặt đâu có đáng sợ như lời đồn đoán của người ngoài? Rõ ràng là một tổ phụ thương yêu con cháu.

"Cảm ơn tổ phụ." Tô Nhược Tuyết khẽ cười nhìn về phía Lý lão hầu gia.

Lý lão hầu gia cảm thấy trong lòng mình cực kỳ kích động, nhìn xem nhìn xem, ông đã nói rồi mà, muốn nhiều xú tiểu tử có gì hữu dụng, chỉ có cháu dâu nũng nịu là tốt nhất!

Vì thế, chỉ mới chớp mắt, khuôn mặt cứng rắn của Lý lão hầu gia nở ra nụ cười gượng gạo, biểu lộ đúng là rất khó miêu tả, giống như có chút mất tự nhiên, chỉ thấy miệng ông ngoắc thật to, mắt già yếu híp lại, giọng nói cũng khôi phục âm lượng như bình thường, "Ngoan."

Ngoại trừ Tô Nhược Tuyết, mọi người ngồi ở đây đều vị biểu lộ hiếm có của Lý lão hầu gia mà ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Lý Dụ, trái cổ hắn lên xuống mấy lượt, không nói được tiếng nào.

Ông cụ nhà hắn,,, Thật sự là mất mặt quá....

Mãi cho đến khi Lý lão hầu gia không chịu nổi nữa, ông cụ bất mãn trừng từng người một, sau đó mọi người mới khôi phục lại dáng vẻ như thường.

"Nhị tẩu tẩu, chẳng lẽ tẩu không sợ tổ phụ hả?"

Lúc dùng bữa, Lý Nhiên bỗng lên tiếng muốn ngồi gần nhị tẩu tẩu, trong nhà cậu nhóc là con út, cái miệng nhỏ vô cùng ngọt ngào, ngoại trừ Lý Dụ, cậu là người được Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa yêu thương nhất, Tô Nhược Tuyết vừa mới vào phủ, trưởng bối cũng muốn nàng nhanh chóng quen thuộc với đại gia đình này, lúc này Lý Nhiên mở miệng, ngoại trừ mẫu thân cậu là tam phu nhân phản đối một chút, còn Chiêu Nghi đại trưởng công chúa thì đồng ý ngay.

Từ khi còn nhỏ, Lý Nhiên đã rất thích nhị ca, như vậy nương tử của nhị ca cũng là người thân của cậu, là người nghe mình, đương nhiên trước mắt, đối với Tô Nhược Tuyết, Lý Nhiên còn hiếu kỳ nhiều hơn là thân thiết.

Tuy trông Lý Nhiên có vẻ yếu ớt, nhưng cậu rất lanh lợi, cậu biết nữ nhân trong nhà không phải rất thích tổ phụ, ngay cả mẫu thân cũng không chỉ một lần phàn nàn tổ phụ nói chuyện quá thô bỉ, trong nhà đại tẩu là quá đáng nhất, dù cho lúc tổ phụ không mắng chửi ai mà tẩu ấy cũng có thể bị dọa khóc. Bởi vậy trong suy nghĩ non nớt của cậu, trừ tổ mẫu ra tất cả các nữ nhân khác đều sợ tổ phụ, chỉ có điều hôm nay có thêm một nhị tẩu tẩu mới về không chỉ không sợ mà còn cười với tổ phụ, Lý Nhiên rất ngạc ngạc nhiên.

Phải biết rằng khi đối mặt với tổ phụ, trái tim cậu cũng đập thình thịch đó!

Tô Nhược Tuyết nhìn bé trai trước mặt, nàng học theo giọng cậu, khẽ lắc đầu, "Không sợ."

Khương phủ có tiểu biểu đệ Khương Khánh Ân, cũng trạc tuổi Lý Nhiên, chuyện biểu đệ thích làm nhất là bắt chước phụ thân và đại ca, dần dà Dao Nhi nha đầu liền phàn nàn không có gì thú vị, mà cậu bé trước mắt lại không giống thế, một đôi mắt to tròn cực kỳ lanh lợi nhiệt tình, nhìn thoáng qua không phải là một nhóc con an phận, nhưng trong mắt Tô Nhược Tuyết, cậu bé cũng thú vị như Khương Khánh Ân vậy.

"Tẩu không cảm thấy Tổ phụ rất hung dữ sao?" Không nhận được câu trả lời trong dự định, Lý Nhiên lại hỏi một câu.

Tô Nhược Tuyết dừng lại một chút, nàng suy nghĩ một phen rồi trịnh trọng đáp, "Không cảm thấy."

"Thật hả?"

Thật mà."

Lý Nhiên cảm thấy lời của nhị tẩu tẩu nói đều là thật, trầm mặc một hồi lâu cậu mới mở miệng tiếp, "Xem ra tổ phụ thật sự yêu thích các bé gái...."

Thế nhưng không đợi Tô Nhược Tuyết lên tiếng, một giọng nói bất mãn đã truyền tới, "A Nhiên, đây là nương tử của ta, đệ cách xa nàng một chút đi."

Coi hắn vừa mù vừa điếc hả? Dám quấn quýt thê tử hắn nói nhiều như vậy, dù cho là huynh đệ hắn cũng không thể nhẫn nhịn!

Tô Nhược Tuyết im lặng nhìn về phía Lý Dụ, ánh mắt không hài lòng rõ ràng.

Lý Dụ không cam lòng yếu thế nhìn lại, " Nàng cười với đệ ấy lâu như thế..."

Tô Nhược Tuyết cố nén cảm xúc che trán, nàng quay đầu cười cười ra vẻ xin lỗi Lý Nhiên, để tránh cho người nào đó không để ý nói lời quá đáng, nàng không mở miệng nói chuyện nữa.

Tuy nhiên, Lý Nhiên bên cạnh lại trả lời Lý Dụ, ra vẻ hiểu rõ gật đầu, "Đệ biết rồi nhị ca."

Nói xong, mắt cậu nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn không nói chuyện với Tô Nhược Tuyết nữa.

Tô Nhược Tuyết trợn mắt há mồm nhìn hai người, tục ngữ nói rất đúng, không phải người một nhà không cùng bước, vì thế, nàng cần gì ngạc nhiên nữa chứ?

Dưới sự mất kiên nhẫn của Lý Dụ, bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc, các trưởng bối thông cảm bọn họ đang tân hôn nên lên tiếng để bọn họ trở về tiểu viện của mình.

Tô Nhược Tuyết còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Dụ đã không ngừng ba hoa, "Tổ phụ tổ mẫu, nhị thúc nhị thẩm, tam thúc tam thẩm, A Dụ xin cáo từ trước." Dứt lời, hắn lôi kéo Tô Nhược Tuyết đi ra ngoài.

Tô Nhược Tuyết không có cách nào, nàng đành phải mặt dày mày dạn cáo từ mọi người, một lần nữa cảm thấy may mắn vì mặt mình vốn lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi