NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

Có một số việc đã sớm bày ra trước mắt hắn, có điều do người đó là nàng, thời gian lâu dài, hắn cũng không phí công suy nghĩ làm gì, thế nhưng hôm này nhìn thấy sắc mặt của Khương Khánh Trạch, người nọ gần như hóa điên vì nàng, có một số chuyện, trong lòng hắn phải biết rõ mới được.

Tô Nhược Tuyết đang ngủ mơ mơ màng màng, đối với câu hỏi quanh quẩn bên tai nàng không hề để ý, vô thức trả lời một câu: "Ta cũng không biết chính xác...."

"Ồ, tại sao thế?" Lý Dụ hôn lên mi mắt vì buồn ngủ mà nhắm tịt của nàng, giọng nói giống như nghẹn lại trong cổ họng, trầm thấp khàn khàn, rất có ma lực dụ dỗ.

Thế là, mặc dù cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, Tô Nhược Tuyết càng vùi mặt thật sâu vào lòng hắn, nhưng vẫn mở miệng trả lời lại, "Thay đổi, có rất nhiều chuyện đã thay đổi..."

Từ đó, Lý Dụ không hỏi nhiều thêm nữa, bàn tay to vòng ra sau lưng nàng khẽ vỗ nhè nhè dụ dỗ, có điều hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước như có điều suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, phát hiện mình trần như nhộng nằm trong lòng hắn một lần nữa, Tô Nhược Tuyết hận không thể mê man luôn, nàng tự nhủ với mình hết thảy chỉ là trong mơ, nhưng sự thật vẫn luôn tàn khốc như thế.

Trong đầu liên tục tự trấn tĩnh, Tô Nhược Tuyết nhanh chóng rời giường, đến khi dòng nước ấm áp phả vào mặt, trong đầu Tô Nhược Tuyết mơ hồ hiện ra một vài hình ảnh, buổi tối hôm qua hình như hắn hỏi mình vấn đề gì đó.

Tuy nhiên, đáng xấu hổ là, hắn hỏi cái gì thì nàng hoàn toàn nhớ không ra, tiếng vọng từ đáy lòng báo cho nàng biết hẳn là chuyện rất quan trọng, có điều bất luận nàng cố gắng nhớ lại thế nào thì cũng không nhớ ra rốt cuộc hai người bọn họ đã nói những gì.

"Sao thế?"

Trong lòng không còn nương tử thơm mềm ấm áp, Lý Dụ ngủ thêm một lát rồi mơ màng thức dậy, thấy trong lòng mình đang ôm một cái gối lớn, hắn vừa nghẹn họng vừa buồn cười, nương tử nhà hắn sao có thể mỗi ngày đều đáng yêu như vậy chứ?

Xuống giường, quơ tay tùy ý lấy y phục trên đầu giường mặc vào, lúc ra đến bên ngoài, lọt vào mắt hắn là hình ảnh nương tử nhà mình đang mặt ủ mày ê, Lý Dụ nhấc chân bước nhanh tới.

Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đánh giá cố gắng tìm tòi một nét thay đổi nhỏ nhất trên mặt hắn, song lại chẳng tìm được gì cả, mà thôi, Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, thản nhiên mở miệng, "Buổi tối hôm qua có phải chàng đã hỏi ta cái gì đó không?"

Ánh mắt Lý Dụ dừng lại một chút, càng làm cho Tô Nhược Tuyết cảm thấy có vấn đề, "Không cho phép giấu ta."

Lý Dụ nhíu mày cười cười, "Nàng thật sự muốn ta nói hử?"

Tô Nhược Tuyết kiên định gật đầu.

Lý Dụ sáp lại gần ngoắc ngoắc ngón tay, Tô Nhược Tuyết không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đưa lỗ tai qua.

Sau một lát, Lý nhị thiếu đắc ý liều lĩnh bị nương tử nhà mình thẹn quá hóa giận điểm huyệt đạo, không thể động đậy được.

"Tuyết Nhi, nàng xấu xa, là nàng hỏi ta mới nói mà." Cả người Lý Dụ cứng ngắc đứng im tại chỗ rất oan uổng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Tuyết đỏ bừng. Cũng không thèm nhìn hắn thêm cái nào nữa, mới sáng sớm mà khẩu vị đã nặng như thế, vậy thì để hắn đứng yên một chỗ thanh tỉnh đầu óc lại đi.

Còn có, nàng sẽ không trả lời vấn đề ngu ngốc kia đâu, "sung sướng" kia hoàn toàn chỉ là hắn nói xạo thôi.

Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết không quay đầu lại, Lý Dụ cười híp mắt sau đó ánh mắt từ từ nghiêm túc lại, có một số chuyện để hắn xử lý là được, nàng chỉ cần sống vui vui vẻ vẻ thôi.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Lý Dụ bị "Lưu đày" bất đắc dĩ đi tới thư phòng.

"Chỉ nói vậy thôi, người nọ chết hay chưa?" Lý Dụ mặc một bộ áo bào xanh ngọc thêu vân long ngao du ngồi ở trên ghế, vẻ mặt dịu dàng, khóe môi mỉm cười, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh tóc gáy.

Hôm qua, sau khi hắn rời khỏi nhà thủy tạ, tiếp theo uống thêm mấy tuần rượu mới thấy người hầu hoang mang bối rối chạy tới bẩm báo biểu công tử rơi xuống nước, lúc ấy Tô Phụ đã uống say choáng váng mặt mày, Lý Dụ sai người dìu ông về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đi xem vị biểu huynh kia rơi xuống nước như thế nào, có điều khi hắn trở ra thì Khương Khánh Trạch đã bị người hầu đưa về phủ, còn liên tục tỏ vẻ công tử nhà mình không sao, đương nhiên lúc đó Lý Dụ cam tâm tình nguyện làm con lừa đứng bên sườn núi, dù sao hắn có gặng hỏi thì cũng đâu moi được thêm chuyện gì?

Sắc mặt Triệu Vô Minh bình thường, bình tĩnh đáp: "Không chết, chỉ là..." Y ngẩng đầu, ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp: "Nghe nói người nọ bị thương rất nặng, vì thế Khương phu nhân giận dữ muốn tìm ra hung thủ, tuy nhiên người nọ lại tự nhận là mình uống rượu say trượt chân té xuống hồ."

Lý Dụ cười khẽ một tiếng, "Ồ!!!" Vẫn còn khí phách chán, xem tình hình chắc cũng không đáng lo, có điều dù gì người ta cũng là thân thích, Triệu Vô Minh, ngày mai phái người đưa chút lễ vật đến Khương phủ, thăm hỏi biểu huynh của ta một chút."

Triệu Vô Minh bĩu môi, lý luận đáng giận, sức chiến đấu của thiếu gia nhà mình là hạng nhất đấy! Nhưng mà so với chuyện bản thân gặp nạn, cá nhân y vẫn quen với việc vĩnh viễn đứng bên cạnh thiếu gia nhà mình nhìn người khác gặp nạn hơn.

Nói chuyện Khương Khánh Trạch tự mình tìm chết xong, tâm lý Lý Dụ bắt đầu chuyển đến việc chính sự, hiện tại biên quan liên tiếp truyền về tin chiến thắng, người người trên triều đình cẩn thận chặt chẽ, người người an phận nín thở, sợ phải rước họa vào thân, nhớ tới hồi âm Bùi Hạo âm thầm truyền về cho mình, ánh sáng trong mắt Lý Dụ bỗng tối tăm muộn phiền hơn vài lần, còn Phụ Chính vương gia rốt cuộc vẫn mềm lòng, bằng không thì làm sao có thể dung túng hai mẫu tử kia làm mưa làm gió đến tận bây giờ, cho dù thân thích chảy chung dòng máu thì thế nào? Nếu thân thích mà đâm hắn một dao hắn cũng không do dự nửa phần.

Tuy nhiên, xem nội dung trong thư xong, khóe môi Lý Dụ hơi nhếch lên, chuyện người nọ sai lầm nhất chính là đã động vào em vợ, chỉ cần động vào đầu ngón tay thôi là đã đủ tiêu diệt hi vọng sống sót cuối cùng của người nọ rồi, cho đến giờ, cái chết đã gần kề.

Ném bức thư trong tay vào chậu than dưới chân, "Triệu Vô Minh, dặn dò xuống dưới thu lưới được rồi."

Hai mắt Triệu Vô Minh sáng ngời, tiếp theo y cúi đầu hành lễ rồi nhận lệnh đi làm việc.

Ngày thứ năm sau thành thân, Lý Dụ phải trở về nha môn, đối với chuyện đột nhiên không nhìn thấy cái người lúc nào cũng hận không thể dính bên người mình, thời gian đầu Tô Nhược Tuyết vẫn chưa quen, bình thường trong lúc lơ đãng nàng hay ngẩn người nghĩ lung tung, cảm giác trong lòng mình rất cô đơn, cuối cùng nha đầu Tử Oanh bên cạnh nói một câu khiến nàng bừng tỉnh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại trở nên bám người như thế, Tô Nhược Tuyết cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, có điều cũng may là nàng không phải loại người sa vào tình cảm là không biết suy nghĩ, mấy lần liên tiếp âm thầm khuyên bảo bản thân, Tô Nhược Tuyết bèn cố gắng dời tâm tư mình vào chuyện khác.

Cũng may khác với Tô gia nhân khẩu thưa thớt, Vĩnh Định Hầu phủ không thiếu nhất chính là người, nhất là tổ phụ tổ mẫu yêu thương nàng, đối với chuyện này Tô Nhược Tuyết lại cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, từ nhỏ nàng đã không có tổ phụ tổ mẫu, thời gian lâu dài từ cảm kích Lý Lão Hầu Gia và Chiêu Nghi đại trưởng công chúa biến thành cảnh quấn quýt như trẻ con quấn phụ mẫu, tuy có những lúc nàng biết tổ phụ mượn nàng để chọc tức phu quân nhưng đối với ánh mắt yêu thương của ông cụ nàng vẫn mềm lòng, cuối cùng đành để Lý Dụ chịu ấm ức.

Có điều, nhớ lại những hình ảnh khó xử đêm qua, Tô Nhược Tuyết cảm thấy, hình như người nọ rất cam tâm tình nguyện chịu đựng "Ấm ức" này, bởi vì sau đó hắn sẽ đòi về gấp trăm lần....

Bên cạnh đó, việc đại tẩu e thẹn động lòng người Chu Tử San thích gần gũi với nàng, Tô Nhược Tuyết cũng rất vui mừng. Trời sinh tính nàng không thích nói nhiều, Chu Tử San lại như bé thỏ con đáng yêu cực kỳ mẫn cảm, thường ngày nàng ấy cũng không dám lên tiếng nói chuyện với người khác, có thể nàng ấy tin tưởng Tô Nhược Tuyết theo bản năng, thời gian dần qua ở trước mặt Tô Nhược Tuyết Chu Tử San cũng bắt đầu hoạt bát hơn, líu ríu giống như họa mi cất cao giọng trên cành cây, nói ra cũng không phải tính tình nàng ấy thay đổi hoàn toàn, chẳng qua là hiện tại thả lỏng hơn lúc trước rất nhiều, còn thường ngày ở trước mặt người khác nàng ấy vẫn hồi hộp như cũ, để không phải phạm sai lầm thì dứt khoát nói ít một chút, song ở trước mặt Tô Nhược Tuyết thì không giống thế, ít nhất nàng ấy cảm giác được trong ánh mắt khi Tô Nhược Tuyết nhìn mình không có khinh bỉ không chịu nổi, ánh mắt ấm áp đó tựa như đang động viên nàng ấy, động viên nàng ấy.

Tóm lại, chị em dâu hai người một người thích nghe một người muốn nói, coi như hợp nhau, bởi vậy, liên tục một khoảng thời gian, từ chị em dâu hai người bọn họ đã trở thành bạn khuê mật, làm cho thỉnh thoảng Lý Dụ ăn một ít dấm chua, trước mặt Tô Nhược Tuyết hắn không dám thể hiện cái gì, nhưng hắn lại âm thầm nhắc khéo đại ca nhà mình không chỉ một lần, để huynh ấy mau về quản thê tử của mình cho tốt.

Đối với chuyện này Lý Nguyên tỏ vẻ: Một đại trượng nhu như đệ mà lại nhúng tay vào chuyện của nương tử mình à?

Lý Dụ: "..."

Hơn nữa, huynh đệ Lý gia đối xử với vị nhị tẩu tẩu này hết sức phép tắc, khi đến võ đường luyện võ gặp được nàng là nhất định phải thỉnh giáo một phen, Lý Nhiên càng sùng bái Nhị tẩu tẩu cực kỳ khủng khiếp, nếu không phải mỗi ngày phải đến thư viện đọc sách, cậu chàng nhất định ôm chặt Nhị tẩu tẩu không buông tay! Tô Nhược Tuyết không có huynh đệ, cho nên nàng rất cảm kích huynh đệ Lý gia tỏ thái độ thân thiết với mình, khi huynh đệ Lý gia thỉnh giáo, nàng cũng nhận lời hết không từ chối một ai.

Phía trên có tổ phụ tổ mẫu yêu thương, phía dưới lại có huynh trưởng tiểu thúc thân thiết, cộng thêm người bạn tâm giao đại tẩu, bất tri bất giác Tô Nhược Tuyết đã hòa nhập vào gia đình này lúc nào không hay, mỗi ngày trôi qua cực kỳ phong phú và bình yên, nhìn người trước mắt vừa ngủ không được bao lâu, ngón tay Tô Nhược Tuyết không khỏi vuốt ve theo sườn mặt hắn.

Hình như từ sau khi gả cho hắn, mọi chuyện mà trước đây nàng băn khoăn không hề xảy ra, còn chiếm được những thứ mà ngày xưa ngay cả nằm mơ nàng cũng không dám.

Ngón tay dừng lại nơi quầng thâm dưới mắt hắn, bất giác Tô Nhược Tuyết dừng lại một chút, mặc dù ngày nào hắn cũng về nhưng thời gian trở về thì càng ngày càng chậm, ngày hôm nay thậm chí đến giờ dần hắn mới trở về, tuy đã tắm qua rồi mới đi ngủ, song Tô Nhược Tuyết vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người hắn.

Tô Nhược Tuyết không muốn tìm hiểu xem hắn đã giết bao nhiêu người mới lưu lại mùi vị nặng nề như thế, nàng đã gả cho hắn thì sẽ luôn ở bên cạnh hắn, xưa nay vì bảo vệ gia tộc không suy sụp, không người nào là không giẫm lên từng chồng xương trắng, trải qua một đời, nàng đã không còn là Tô Nhược Tuyết ngu ngốc ngày xưa nữa, vì hạnh phúc của những người mình yêu thương thì bàn tay nàng có nhuộm máu cũng chẳng sao.

"Đừng để bản thân mình bị thương." Đây là điểm giới hạn của nàng, cũng là yêu cầu duy nhất của nàng đối với hắn, nếu không, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ làm những gì, song tóm lại, nàng có thể lường trước những chuyện mình muốn, những điều đó chắc chắn không chỉ làm hắn vui vẻ mà thôi.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ánh mắt điên cuồng của hắn trong lần nàng bị thương trước kia, mặc dù nàng lâm vào hôn mê ngay sau đó nhưng một màn ấy nàng vẫn nhớ mãi không thể nào quên.

Tên Trương Thịnh kia mất tích lâu như vậy, lúc tìm được gã trở về thì thần trí đã không còn tỉnh táo, thậm chí da trên người còn bị người ta cắt hơn phân nữa, trông rất đáng sợ, kẻ "Bắt cóc" tra tấn gã thành như thế nhưng lại không cho gã chết, nếu là trước đây, mặc dù Tô Nhược Tuyết võ công cao cường thì khi nhớ tới lưng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, tuy nhiên giờ khắc này trong lòng nàng chỉ có sự ngọt ngào đang nhè nhẹ bay lên cao.

Quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì sáng! Ở cùng người này, bây giờ khẩu vị của nàng đã trở nên nặng như vậy rồi, có điều dù là như thế trong lòng nàng vẫn ngập tràn vui mừng, hắn không phải người tốt lành gì, nàng là thê tử của hắn nên đương nhiên phu xướng thì phụ tùy thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi