NƯƠNG TỬ MAU TỚI BẢO VỆ TA

"Hả?!" Tô Nhược Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chẳng qua là lên tiếng hỏi một câu theo phản xạ mà thôi. nhưng nhìn kỹ thì phát hiện, mặc dù nàng lên tiếng, song sự chú ý của nàng vẫn đặt trên người hai cục cưng đấy.

Lý Dụ bất đắc dĩ, trước tiên đành phải để nàng ngắm đủ rồi nói tiếp.

Tô Nhược Tuyết không ngừng bàn tay nhỏ bé của hai tiểu bánh bao ngắm nhìn thật kỹ, lúc phát hiện giữa ngón tay trỏ và ngón cái của ca ca có một nốt ruồi nhỏ, và đến khi nhìn đến giữa ngón trỏ vả ngón cái của đệ đệ cũng có một nốt ruồi tương tự, rốt cuộc nàng cũng thở ra một hơi ---- Hai chất trai nhà ngoại hiện giờ vẫn là hai chất trai nhà ngoại trong quá khứ.

Xác nhận xong, Tô Nhược Tuyết như trút được gánh nặng, ánh mắt khi ngẩng đầu nhìn Lý Dụ dường như phát sáng.

"Vui vẻ như vậy hả?" Nếu như nói ngay từ lần đầu tiên Lý Dụ còn chưa phát hiện ra Tô Nhược Tuyết có gì dị thường, song hiện giờ nàng có nhiều hành động liên tiếp thế này khiến hắn không thể không nghĩ ngợi, nhưng rõ ràng, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy nương tử nhà mình cực kỳ đáng yêu, nếu như không phải xung quanh toàn là người mà nàng lại quá mức thẹn thùng, hắn nhất định sẽ kéo nàng qua hôn một trận mới thôi.

Khoé môi Lý Dụ ẩn chứa ý cười, hắn cưng chiều nhìn bảo bối nhà mình cố giữ lấy bí mật mà nàng nghĩ chỉ mình nàng biết, và để cho nàng được tự nhiên vui vẻ, hắn sẽ làm ra vẻ như hoàn toàn không biết.

Mà đối với Tô Nhược Tuyết mà nói, có những chuyện ngay từ lúc bắt đầu nàng đã lựa chọn giấu giếm, vì thế đối với sự "Hiểu lầm" của Lý Dụ, nàng đành gật đầu, tươi tười bên khoé môi vô cùng sáng lạn, nàng cũng không giải thích quá nhiều. Không phải nàng không tin tưởng hắn, có lẽ do từ lúc đầu nàng vẫn lo sợ chuyện trọng sinh của mình khiến cho người khác quá mức khiếp sợ và xa lánh mình, có điều ông trời đã đứng về phía nàng, nàng hoàn toàn không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì nàng đã buông bỏ được tất cả, nàng ngầm xác định quý trọng hiện thực, thương yêu người trước mắt.

Có thể dịu dàng gì gì đó, hoàn toàn không phải phong cách của Lý nhị thiếu.

Mình biết nương tử của mình vì sao vui là được, hắn càng tình nguyện hơn nữa để nàng nghĩ mình "Hiểu lầm", Lý Dụ nhân lúc mọi người người đang tập trung sự chú ý lên người hai tiểu bánh bao, hắn bắt lấy cơ hội nhanh như chớp, kề sát vào tai Tô Nhược Tuyết, nhỏ giọng nói: "Nếu nương tử thích như thế, mỗi tối vi phu sẽ càng ra sức hơn, tất nhiên sẽ dốc toàn bộ sức lực để nương tử hoàn thành tâm nguyện đấy."

Tô Nhược Tuyết: "..." Xem ra dấu răng trên mặt người nào đó vẫn chưa đủ sâu nhỉ....

Tô Nhược U vừa sinh con không bao lâu, sức khoẻ vẫn còn suy nhược, cho nên mọi người chỉ đến hỏi thăm nàng một chút rồi tinh ý rời đi, nhường chỗ cho tỷ muội hai người trò chuyện.

"Đại tỷ, muội vừa gặp hai tiểu bánh bao rồi, vẻ ngoài trông có vẻ giống tỷ phu nhưng hình như tính tình lại giống tỷ, rất ngoan ngoãn." Tô Nhược Tuyết ngồi ở bên giường, lôi kéo tay đại tỷ, mặt mày vui mừng rất rõ ràng.

"Ừm, trùng hợp là các cục cưng rất ngoan, rất ít khóc quấy." Sắc mặt Tô Nhược U còn có chút tiều tuỵ, chẳng qua khi nhắc đến hai tiểu bảo bối nàng vừa sinh chưa tới một ngày, toàn thân bỗng toát ra một luồng hơi thở hết sức dịu dàng, khiến cho người nhìn cũng không tự giác có cảm giác ấm áp và cảm động.

Tỷ tỷ nhà mình từ đó đến giờ luôn bình tĩnh trầm ổn, làm người ta yên tâm, thế nhưng chính vì như thế, có một số chuyện vì không muốn để người nhà lo lắng, tỷ tỷ luôn giữ trong lòng, hiện giờ đại tỷ phu đang ở biên quan, cẩn thận nghĩ lại, từ khi đại tỷ phát hiện mình mang thai cho đến khi dùng hết sức lực sinh ra hai tiểu bánh bao, cả quá trình đều không có đại tỷ phu ở bên cạnh, mặc dù đại tỷ không nói nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn cảm nhận được trong lòng tỷ tỷ rất xót xa.

Thậm chí có khoảnh khắc, Tô Nhược Tuyết nhận ra từ đó cho đến giờ nàng đều không ý thức được một vấn đề --- Bởi vì nguyên nhân kiếp trước mà nàng biết rõ đại tỷ phu và Vương gia muội phu sẽ khải hoàng trở về, nhưng mà cả đại tỷ và tiểu muội thì không biết biết chuyện này.

Nghĩ đến trong lúc đại tỷ mang thai mà còn phải lo lắng cho an nguy của đại tỷ phu, Tô Nhược Tuyết rất gấp gáp và tự trách, bởi thế không do dự nữa, nàng bật thốt: "Đại tỷ, tỷ cứ yên tâm, đại tỷ phu nhất định sẽ khải hoàn trở về, đến lúc đó một nhà bốn người của tỷ sẽ được đoàn tụ."

"Vậy thì cảm ơn lời chúc may mắn của Tuyết Nhi nhé." Nghe thấy lời ấy, Tô Nhược U có chút kích động, thậm chí ánh mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Thật ra thì trước khi sinh lúc Tô Nhược U đi thỉnh an Bùi lão phu nhân, nàng vô tình đứng ngoài cửa nghe thấy cuộc nói chuyện của Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia về việc Bùi Hạo bi địch truy kích, không may mất tích, người nhà lo lắng nàng biết tin này sẽ xảy ra chuyện không hay cho nên quyết định giấu nàng, Tô Nhược U không muốn người nhà lo lắng thêm nên mới tương kế tựu kế nhịn đau giả vờ không biết.

Có điều mấy ngày nay, một mặt nàng sai người ra biên quan nghe ngóng tin tức mới nhất, một mặt âm thầm theo dõi động tĩnh của Tổ phụ và tổ mẫu, tuy nhiên cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào, lòng Tô Nhược U đã sớm như bị lửa đốt, nếu lúc đó không phải nghĩ đến các cục cưng trong bụng thì nàng đã muốn đích thân đi tìm tung tích Bùi Hạo rồi.

Song bây giờ thì tốt rồi, Tuyết Nhi đã nói như thế, cuối cùng tâm trạng Tô Nhược U cũng thả lỏng hơn một nữa, từ hai năm trước, nàng đã cảm giác được Nhị muội không giống như xưa, đối với những chuyện chưa xảy ra, mội muội có thể đoán được không chín thì mưới, cộng thêm phu quân đã hứa thì sẽ không nuốt lời, tất nhiên hắn sẽ bình an trở về bên cạnh nàng.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Tuyết nhìn thấy đại tỷ yếu ớt như thế, giờ khắc này trong lòng nàng càng thêm chua xót và tự trách, nàng giơ tay kéo đại tỷ vào lòng mình, Tô Nhược Tuyết liên tục trấn an, "Đại tỷ, tỷ yên tâm đi, vì tỷ và các con, đại tỷ phu nhất định không có chuyện gì..."

Tô Nhược U đã chịu đựng nhiều ngày, nàng không thể nói với người nhà nên nhất thời có chút không khống chế được, nhưng với tính tình của mình, chưa đầy một lát nàng đã lấy lại bình tĩnh.

Nhìn muội muội đang giúp mình lau nước mắt trước mặt, Tô Nhược U rất xấu hổ: "Tuyết Nhi, đại tỷ để muội chê cuời rồi.

"Đại tỷ!" Hai mắt Tô Nhược Tuyết trừng thật to, có phần bất mãn, "Tỷ mói như vậy muội sẽ tức giận đấy, chúng ta là tỷ muội ruột thịt nên không cần nói mấy lời này." Các nàng cùng từ trong bụng mẫu thân chui ra, dù là ai cũng không thể chia rẽ.

Bởi vì sản phụ và các tiểu bánh bao còn chưa được khoẻ mạnh nên sau khi dùng bữa trưa mọi người cũng không quấy rầy thêm nữa, mọi người đồng loạt cáo từ, thời điểm đi ra thì mọi người kể cả người mới lên chức ngoại tổ phụ là Tô phụ đều vui sướng hớn hở, chỉ có một mình Lý lão hầu gia là không nỡ nhất, nếu không phải thật sự không thích hợp thì vì hai tiểu bánh bao vừa sinh, ông cụ tuyệt đối sẽ không đi, lúc này có thể nói Lý lão hầu gia đi chậm nhất có thể, mọi người đều nhìn thấy nhưng lại không nói một lời, mà chỉ cảm thấy buồn cười thôi.

Hừ!" Nếu không phải đám tiểu tử thối các ngươi không hăng hái thì lão tử đi quan tâm chắt cố của Bùi lão đầu làm gì?" Lý Lão Hầu Gia hung hăng trừng đám tôn tử phía sau một lượt, ngay cả Vĩnh Định Hầu và Nhị lão gia, tam lão gia cũng không được buông tha.

Lý Dụ ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt trách móc của ông cụ nhà mình, hắn nhàn nhã nói: "Tổ phụ, các tiểu tử thối có gì tốt đâu, sau này tôn nhi sẽ sinh cho người một chắt gái thơm ngào ngạt, cho Bùi lão gia ganh tỵ đỏ mắt luôn."

"Được được được!" Vừa nhắc tới chắt gái thơm ngào ngạt, dáng vẻ thế nào còn chưa kịp tưởng tượng, khoé môi Lý Lão Hầu Gia đã kéo đến mang tai, còn về phần hai tiểu bánh bao mà vừa rồi ông cụ quấn quýt không rời đã sớm bị bỏ ra sau đầu, ông cụ xoay người nhìn về phía Lý Dụ, "Vậy con mau chóng nắm chặt thời gian cho lão tử!"

Trước một khắc, tất cả mọi người vừa bị mắng xối xả: "..." Quả thật lời thánh nhân nói rất đúng, nước mặn chấm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bọn họ im lặng cưỡi ngựa là được rồi."

Lý Dụ vừa về đến nhà không bao lâu, còn chưa kịp trao đổi với nương tử mình về chuyện "Chắt gái thơm ngào ngạt" thì đã phải vội vàng đi ra ngoài.

Nhớ tới tin tức vừa rồi, trong lòng Triệu Vô Minh cũng rất kích động, có điều y cũng bước nhanh theo thiếu gia nhà mình đi thẳng ra ngoài, khi đi đến nơi cần đến, nhìn thấy bảng hiệu treo bên ngoài, cuối cùng Triệu Vô Minh cũng có chút do dự, nghe nói nam nhân đã thành gia đi vào địa phương này, nếu nương tử ở nhà biết được nhất định sẽ không thoải mái.

Nhớ đến tính cách của thiếu phu nhân nhà mình, lại liên tưởng đến sự coi trọng của thiếu gia dành cho thiếu phu nhân.

Giả sử mọi chuyện đều có nguyên nhân thì chắc thiếu phu nhân nhà mình có thể thông cảm chứ nhỉ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi