Bước vào tháng năm, thời tiết càng trở nên nóng bức, cục diện trong kinh thành cũng càng căng thẳng hơn.
Từ trước đến giờ Tô Nhược Tuyết không phải là người hoạt bát ham vui, biết rõ thế cục lúc này nên dĩ nhiên nàng sẽ không tùy hứng chạy loạn, có điều ngày hôm nay, tiệm vải xảy ra chút chuyện, Tô Nhược Tuyết đành phải tự mình ra giải quyết.
Khoảng thời gian gần đây tiệm vải liên tiếp xảy ra chuyện lớn nhỏ, tuy thời điểm này hơi căng thẳng nhưng giá bán lại rất tuyệt, mọi người đều cảm thấy xúc động và mong tình trạng như hiện nay cứ kéo dài mãi, ông chủ cũng không phải là người vì lợi nhuận mà bất chấp tất cả, chỉ là lần này tất cả mọi người đều cố gắng dồn hết tâm huyết nên chuyện làm ăn mua bán mới có thể thuận lợi đến vậy, tuy nhiên gần đây sắp tới giờ giao hàng thì bên phường thêu bỗng xảy ra chuyện, một tú nương giở trò bịp bợm thêu sai quy cách, theo lý thuyết mà nói nếu đổi lại là lúc bình thường thì chẳng có gì đáng nói, đơn giản chỉ là tốn thêm ít công thêu lại mà thôi, có điều thấy thời gian giao hàng đã cận kề, thêu lại thì chắc chắn sẽ không kịp, tú nương trong phường thêu trái lo phải nghĩ không dám tự quyết định, thế là đành phải mời Tô Nhược Tuyết tới.
Tô Nhược Tuyết cầm trên tay nhìn nhìn, phát hiện tú nương giở trò thêu sai ở góc váy, thủ đoạn chưa đến nỗi không cứu được cho nên nàng quyết định tự mình sửa lại, Tô Nhược Tuyết vốn là một người thích yên tĩnh, khi làm việc gì đó thì càng đặc biệt tập trung, trọn vẹn nửa canh giờ, từ cuối giờ tỵ đến đầu giờ mùi, ngoại trừ động tác trên tay diễn ra liên tục, Tô Nhược Tuyết không nói một lời, lòng dạ đều đặt hết lên việc thêu thùa trên tay.
"Thiếu phu nhân, người uống miếng nước đi." Tử Yên vừa thấy Tô Nhược Tuyết dừng động tác thêu lại, tiểu cô nương cũng không thèm để ý đến sản phẩm sau khi hoàn thành mà đi lấy nước cho Tô Nhược Tuyết uống.
Nếu như Tô Nhược Tuyết đã ra tay thì sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tô Nhược Tuyết mỉm cười nhận lấy, nhấp nhẹ hai ngụm rồi đứng dậy đi tìm chưởng quầy trong cửa tiệm, "Từ chưởng quỹ, ông xem đi."
Quả thật Từ chưởng quỹ có chút không chờ đợi được, không phải ông không tin vào khả năng của Tô Nhược Tuyết, mà là lúc này đây ông bị dồn ép sắp khô, ông vốn nghĩ muốn làm chút chuyện gì đó cho ông chủ, nhưng đến thời khắc quan trọng lại xảy ra chuyện thế này, cho nên ông cũng rất nóng lòng.
Từ chưởng quỹ tiếp nhận váy áo trên tay Tô Nhược Tuyết, kiểm tra kỹ càng từng chi tiết nhỏ nhất trên góc váy, sau khi tỉ mỉ xem xét, sự lo lắng lúc nãy trên mặt ông bị quét sạch, đầu lông mày đuôi mắt đều chứa đầy hưng phấn, "Kỹ nghệ của thiếu phu nhân quả là tinh xảo!"
Hóa ra Tô Nhược Tuyết không có sửa lại hoa văn thêu bị sai mà là trực tiếp thêu thêm một họa tiết khác ở chính diện, bây giờ ở góc váy và chính diện không có cùng hoa văn, ngược lại có chút lạ mắt, Từ chưởng quỹ càng ngắm càng không kiềm chế được cảm khái, hoa văn tinh tế trước mắt rất khó làm được, ít nhất năm tú nương trong phường thêu không có được tay nghề này, nhưng đặc biệt nhất chính là, chỉ cần nhìn vào là thấy được ba khác -- Khác thường, khác châm, khác sắc, cộng thêm thành phẩm còn thể hiện hai họa tiết bất đồng -- châm pháp bất đồng, sắc thái bất đồng.
Nó không chỉ đòi hỏi tú nương có tay nghề siêu cao, mà còn thử thách sự tỉ mỉ và phẩm chất của chính bản thân các nàng, nói trắng ra là loại kỹ nghệ thế này, càng làm càng cao, không chỉ có chăm chỉ chịu khó mà có thể luyện ra được, nó còn phải dựa vài ngộ tính cơ bản và thiên phú mới khiến một người đạt tới trình độ này. Mà không thể nghi ngờ, Tô Nhược Tuyết chính là một người nổi bật trong số này.
Tô Nhược Tuyết mỉm cười dịu dàng, cũng không ngạo mạn kể công, "Trong khoảng thời gian này mọi người đã cực khổ rồi, qua hết trận bận rộn này ta cho mọi người nghỉ ba ngày, dưỡng sức một chút.
"Lão nô thay mặt mọi người cảm ơn thiếu phu nhân." Từ chưởng quỹ tươi cười hớn hở, trong ba vị tiểu thư Tô gia, Tô nhị tiểu thư là người ít nói nhất nhưng lại rất có thành ý, lời nói ra khỏi miệng cũng không phải mấy lời khách sáo có lệ, chung đụng thời gian dài, Từ chưởng quỹ cũng không bày ra các quy tắc xã giao trước mặt nàng. Người Tô gia luôn săn sóc hạ nhân, cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới hết lòng làm việc cho Tô gia không ngại khó khăn, có một số chuyện, chỉ cần làm hết sức là sẽ không lỗ vốn.
Biết được thói quen của Tô Nhược Tuyết, lúc này trong hậu viện cũng đã chuẩn bị thức ăn cho nàng, Tô Nhược Tuyết ngồi thêu thời gian dài như thế chắc sẽ hao tổn sức lực, bởi vậy sau khi dùng cơm xong, thấy không có chuyện gì nữa nàng bèn đứng dậy cáo từ.
Lúc đó ngoài đường lớn cũng không có ai, Tô Nhược Tuyết ngồi trên xe ngựa, mặc dù trên xe ngựa được che chắn bốn phía, nhưng có thể do mặt trời bên ngoài quá lớn nên bên trong cũng rất nóng nực, chưa đầy một khắc nàng đã thiu thiu buồn ngủ, song không ngờ đang lúc nàng mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ hay chưa thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, tiếp theo có âm thanh cãi nhau ầm ĩ truyền tới.
Lông mày Tô Nhược Tuyết cau lại, cho cho tính tình nàng tốt thì lúc này cũng có chút để ý, chẳng qua lại chuyện này đã có phu xe đứng ra thương lượng, nàng không cần xúc động lao ra làm gì.
Phu xe Lý thúc làm việc ở Vĩnh Định Hầu phủ hơn nửa đời người, hồi còn trẻ công phu quyền cước tương đối không tệ, sau khi Tô Nhược Tuyết gả vào, Lý dụ mới sắp xếp ông trở thành phu xe cho nàng, âm thầm bảo vệ an toàn cho nàng.
Vô cớ bị chặn đường, tâm tình Lý thúc cũng không tốt lắm, nhất là còn chưa tiến lại gần đã biết phía trước xả ra chuyện gì, dưới chân thiên tử, ngoại trừ đám nhị thế tổ suốt ngày không lo ăn không lo uống, ỷ vào người nhà quyền thế gây chuyện khắp nơi thì còn có thể là ai? Chỉ là không biết hôm nay tiểu tử nhà nào không may mắn bị bọn chúng vây đánh.
Trước đây nếu gặp phải chuyện này, Lý thúc cũng không nghĩ tới phải ra tay giúp đỡ, tuy ông chỉ là người hầu, nhưng người hầu có xuất thân của người hầu, đánh chó phải nể mặt chủ nhân, là người hầu của nhị thiếu gia, Lý thúc cũng không ít lần đụng mặt với đám nhị thế tổ này, song hôm nay không giống vậy, lúc này thiếu phu nhân đang ngồi trong xe ngựa, dù là nửa phần sai sót cũng không thể xảy ra, bằng không trận lôi đình của nhị thiếu gia nhiều đến nổi đủ để ông uống một hồ.
"Người phía trước, không nhìn thấy xe ngựa của Vĩnh Định Hầu phủ chúng ta sao? Mau tránh đường cho chúng ta đi qua." Lý thúc bình tĩnh ngồi trên vị trí đánh xe, nhìn một đám người trước mắt, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
Ai ngờ ông vừa nói xong những lời này, đám người phía trước thế mà phát ra tiếng cười vang ngày càng lớn.
"Thì ra là xe ngựa Vĩnh Định hầu phủ à!"
"Tam thiếu gia, ngươi nhìn xem, đây là vị phu nhân nào của quý phủ nhỉ?"
...
Lý Lâm bị đám người kia vây ở giữa, khóe môi còn rướm máu, y phục dính đầy bụi đất, nhưng dù vậy, so với mặt mày bầm dập của gã sai vặt Lý Lộ phía sau thì cũng coi như chỉnh tề, đối mặt với sự giễu cợt của người xung quanh, sắc mặt y vẫn bình tĩnh, thế nhưng hận ý lại ngập tràn trong ánh mắt.
Bọn chúng có thể sĩ nhục y nhưng không thể động đến gốc gác của y.
Lúc này Lý thúc cũng nhìn thấy Lý Lâm, ông thầm kêu một tiếng không xong, sắc mặt cũng đầy do dự, thân thế của vị tam thiếu gia này cả phủ đều biết, bình thường đừng nói đến đại phòng bên này mà ngay cả toàn phủ trên dưới đều phớt lờ y, lần này Tam thiếu gia bị người ta sỉ nhục, với tư cách là là người hầu, dù gì cũng là người của Hầu phủ, nếu như ông mặc kệ thì chẳng phải càng khiến người ta chê cười hay sao? Còn nếu giúp đỡ....
Ông sợ nhị thiếu gia sẽ lột da ông mất.
"Sao thế Lý thúc?" Lúc này Tô Nhược Tuyết đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đám người kia lại nói chuyện không hề kiêng nể, Tô Nhược Tuyết nghe cũng hiểu được bảy tám phần, hơi vén rèm xe lên, Tô Nhược Tuyết nhìn thấy một chủ một tớ đang chật vật trong đám người.
Gã sai vặt không chịu khuất phục bảo vệ chủ tử của mình, bởi vì không thể bảo vệ thiếu gia mà tự trách, trong thoáng chốc, Tô Nhược Tuyết như thấy được mình kiếp trước...
Lý thúc thở dài một hơi, "Là tam thiếu gia ạ."
Tô Nhược Tuyết mở to hai mắt, đầu lông mày cũng hiện ra mấy phần do dự. Vị tam thiếu gia Lý Lâm này từ khi gả vào phủ nàng cũng nghe nói qua, di nương của y tham lam, lấy oán báo ơn dẫn đến gúc mắc mấy mươi năm giữa cha mẹ chồng, còn y có vô tội không? Chuyện này Tô Nhược Tuyết cũng không rõ, có điều trong lòng của nàng hiểu rất rõ một chuyện --- Phu quân của nàng mới là người vô tội! Hắn vốn phải có được tình yêu thương của mẫu thân, có được sự che chở của phụ thân, hưởng hạnh phúc trọn vẹn của một gia đình, thế nhưng hắn còn chưa sinh ra, mọi thứ đã hóa thành hư ảo. Mà mẹ chồng nàng, thậm chí còn cha chồng, sao lại vứt bỏ hắn chứ?
Lý trí nói cho nàng biết, với thân phận và quan hệ giữa bọn họ bây giờ, chuyện tốt nhất nàng nên làm là giả vờ không nhìn thấy, thẳng thừng từ chối mọi sự tiếp xúc.
Thế nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, ngay cả Tô Nhược Tuyết cũng bị lời nói không giống suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, "Lý thúc, cứu người đi."
Rốt cuộc người trước mắt cũng là người trong cùng một phủ, nếu như đã nhìn thấy Tô Nhược Tuyết không thể nào làm như không thấy mà xoay người rời đi, nếu như vậy trong lòng nàng sẽ không được tự nhiên, có điều lên tiếng bảo cứu người, Tô Nhược Tuyết cũng hiểu càng không được tự nhiên, nhưng mà lời cũng đã nói rồi, nàng cũng không có gì phải hối hận.
"Nhị thiếu phu nhân..." Sắc mặt Lý thúc có chút khó xử, muốn nói lại thôi.
Tô Nhược Tuyết yên vị trong thùng xe, nàng nhắm mắt lại một lần nữa, "Lý thúc cứ cứu người, những chuyện khác, ta sẽ xử lý."
Liên tục thêu nửa canh giờ, cường độ tập trung tinh thần rất cao, hiện giờ nàng rất mệt mỏi. Nghĩ lại một chút, nàng nhớ tới bên ngoài không dưới mười người, mặc dù võ công Lý thúc không tệ nhưng tục ngữ nói đúng, song quyền không địch lại bốn chưởng, ngày hôm nay nàng đến cửa tiệm, xét thấy tính tình Tử Oanh quá hoạt bát nên nàng không dẫn tiểu cô nương theo mà chỉ dẫn Tử Yên chính chắn bình tĩnh đi theo, những lúc thế này không giúp đỡ được gì.
Tô Nhược Tuyết liên tục suy nghĩ, nàng quyết định bước xuống khỏi xe ngựa, Lý thúc là người phu quân sắp xếp cho nàng, nàng không thể để ông ấy vì nàng... Tùy hứng mà bị thương được.
Lọt vào mắt là cảnh tượng Lý thúc và mấy người kia quấn đấu, Lý thúc dùng roi ngựa dài ba thước đứng đó chặn kẻ tấn công, có chút hung ác, nhất thời đám người hiếu chiến hung hăng kia cũng không chiếm được lợi thế, Tô Nhược Tuyết yên lòng, nàng từng bước đến gần nhìn bốn nam tử mặc cẩm bào đang đứng xem, đôi môi mộng hé mở, "Ai lên trước?"
Ánh mắt mấy người nọ vốn đang tập trung nhìn đám người kia đánh nhau với Lý thúc, đến khi giai nhân bước từ trên xe ngựa xuống, trong mắt bọn họ không còn chuyện khác nữa.
Mấy người bọn họ có mỹ nhân gì mà chưa gặp, xinh đẹp có, ngọt ngào có, yếu đuối có, thậm chí là cao cao tại thượng cũng có. Số lượng bon họ đã gặp phải nói là đếm không hết, nhưng vị trước mắt này, khoan nói đến dung mạo đẹp kinh người, từ đầu đến cuối trên người nàng, vẻ thu hút bọn họ nhất chính là sự lạnh lùng.
Băng sơn mỹ nhân như thế mà lời vừa thốt ra khỏi miệng lại đánh tan ý niệm thánh khiết trong lòng bọn họ triệt để, trực tiếp thô bạo như vậy, nhất thời bọn họ ngây ngẩn cả người, không ai trả lời.
Thấy bọn họ không phản ứng, sắc mặt Tô Nhược Tuyết vẫn như thường, "Đã vậy thì ta dẫn người đi."
Như vậy, lần đầu Tô Nhược Tuyết đưa mắt nhìn sang một chủ một tớ có chút chật vật trong đám người, trong ánh mắt không có đồng tình, không có quan tâm, không có tức giận mà vẫn lạnh nhạt như cũ, phảng phất giống như nàng ra tay cứu hai người chỉ là ngẫu nhiên, xét lại cũng không có tình cảm nào khác thường, sự thật chính là như thế.
"Có thể tự mình đi không?" Nhìn thấy tình cảnh hiện tại của hai người, đầu lông mày Tô Nhược Tuyết nhíu lại lần nữa, tình hình Lý Lâm coi như tốt, nhưng gã sai vặt của y thì có vẻ nghiêm trọng.
Lý Lâm cố hết sức nâng Lý Lộ dậy, sắc mặt cũng có chút không hiểu, có điều y cũng giữ vững trả lời, "Cảm ơn, chúng ta không sao."
Đã như vậy, Tô Nhược Tuyết cũng không dài dòng nữa, nàng xoay người đi trước, sau lưng Lý Lâm dìu Lý Lộ đi từng bước một, mặc dù có chút lảo đảo nhưng miễn cưỡng cũng xem như có thể tự đi được.
Lúc này bốn người kia đã hoàn toàn tỉnh táo, nếu cứ để mấy người kia rời đi như thế, vậy thì chẳng phải trận huyên náo ngày hôm nay biến thành bản thân bị chê cười hay sao? Vội vàng bao vây, bọn họ muốn chặn ba người dáng vẻ khác nhau này lại.
Nhất là Tô Nhược Tuyết, tuy hình tượng băng sơn mỹ nhân có chút tan vỡ, nhưng mà một mỹ nhân nhân vậy lại cực kỳ hiếm gặp, cho dù gả làm thê tử người ta thì thế nào? Do chính nàng rảnh rỗi xem vào cuộc vui của bọn họ trước, vậy thì đừng trách bọn họ thu chút tiền lời.
Chủ ý của bọn họ rất khá, có điều đến lúc thực hiện thì chưa kịp chạm tới mỹ nhân người đã bị đánh bay đi rồi.
Sau mốt lát, Tô Nhược Tuyết bình tĩnh thu lại nhuyễn tiên tơ bạc còn dính máu, nàng tiếp tục đi về phía trước, lần này thì không còn một chướng ngại vật nào cản lại bước chân nàng nữa.
Sau khi đi đến chỗ xe ngựa đang đậu, Lý thúc cũng kịp lúc chạy tới, Tô Nhược Tuyết đưa chiếc roi trong tay cho Tử Yên đang đứng bên cạnh rồi mới lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, "Lý thúc, tìm cho họ một chiếc xe ngựa." Nói xong nàng lập tức nhấc chân lên xe, từ đầu đến cuối không liếc nhìn sau lưng một cái.
Tử Yên ngoan ngoãn nhận roi, lấy ra khăn tay nhỏ lau chùi, tiểu cô nương không nóng lòng đi vào xe ngựa với Tô Nhược Tuyết, điểm phép tắc cơ bản này nàng vẫn hiểu được, đợi sau khi Lý thúc đánh một chiếc xe ngựa khác tới, Tử Yên mới hành lễ với Lý Lâm rồi bước lên xe.
"Tam thiếu gia, người lên trước đi, lão nô sẽ đỡ Lý Lộ lên." Lý thúc đi đến đỡ Lý Lộ đang bị thương nặng, để Lý Lâm bước vào xe ngựa trước, dù sao nói như thế nào, vị này cũng là chủ tử của Hầu phủ.
Lý Lâm khẽ lắc đầu tỏ vẻ biết ơn, "Lần này làm phiền Lý thúc đã ra tay giúp đỡ, ta tự đỡ Lý Lộ lên xe ngựa được."
Lý thúc muốn giúp đỡ đến cùng nhưng thấy y kiên trì, ông đành phải nghe theo.
Sau khi dìu Lý Lộ lên xe, Lý Lâm mới lên tiếng lần nữa, "Lý thúc, bây giờ ta không sao rồi, các người đi trước đi, hôm nay... Cảm ơn nhiều."
"Lão nô không dám nhận đâu ạ." Lý thúc cũng biết ý nghĩa trong lời nói của tam thiếu gia, chỉ là dựa vào quan hệ của hai người, nhị thiếu phu nhân có thể làm đến bước này thì đã tốt bụng lắm rồi, nhiều hơn nữa, giữa hai người bọn họ sợ rằng không thích hợp.
Đến khi xe ngựa chở Tô Nhược Tuyết đi về phía trước, đến khi mất dạng ở một ngã rẽ, Lý Lâm mới thu hồi tầm mắt của mình, nhấc chân bước vào xe ngựa, sắc mặt Lý Lâm trầm xuống, "Đến y quán gần nhất."
Nói đến chuyện hôm nay, hắn vốn là gặp tai bay vạ gió không may, hiện giờ danh tiếng của Lý Dụ trên quan trường như y gió lớn, thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát, tất nhiên đắc tội không ít người, trong cái kinh thành này, không thiếu nhất chính là quan hệ họ hàng nhập nhằn, những người kia không dám tìm Lý Dụ gây chuyện, thậm chí không dám trêu chọc các vị công tử khác trong Hầu phủ, còn hắn, thân phận lúng túng, ngược lại trở thành đối tượng cho bọn chúng giận chó đánh mèo.
Nếu như nói không tức giận thì đó là thánh nhân, song hôm nay, Lý Lâm không biết trong lòng mình rốt cuộc có cảm xúc gì nữa, người kia, bóng dáng kia, cảm giác trong lòng mình, có lẽ cả đời y không thể nào quên được.
Tuy nhiên, những chuyện này đối với y mà nói chỉ là vô vọng mà thôi, nhìn gã sai vặt đang bất tỉnh bên cạnh, đáy mắt Lý Lâm càng thêm muộn phiền, chính y xuất thân dơ bẩn nhưng cuối cùng vẫn là con cháu Hầu phủ, loại máu chảy trên người không phải cũng giống như Lý Dụ hay sao? Trước đây y không hề tranh giành, nhường nhịn khắp nơi, khiến cho người bên cạnh mình bị tai bay vạ giò, ngày hôm nay đánh người của y, sau này chắc chắn y sẽ trả lại từng người một.