Hạm Đạm Nguyên trong Tam Nguyên Lâu.
Lý Dụ cầm bộ dụng cụ pha trà, không nhanh không chậm pha chế, như nước chảy mây trôi, mọi cử chỉ đều có chút đẹp mắt hợp lòng người, nhưng hiển nhiên đối với người trước mặt thì không phải như thế.
Sáng sớm hôm nay Lý Dụ đã phái người mời y đến đây, nói là có chuyện muốn bàn, giữa y và hắn, ngoại trừ mối hận đoạt thê thì chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả, thế nhưng y đã đến, nếu như hắn đã dám mới thì cớ gì y không dám tới chứ? Hơn nữa, lần này hắn mời y tới đây không biết có phải vì sự kiện kia không...
"Không biết Tả Đô Ngự Sử mời hạ quan đến đây là có chuyện gì?" Khương Khánh Trạch không có thời gian ở đây phí hơi với hắn, vả lại ở cũng một chỗ với người này càng lâu thì y càng phiền, cho nên nói thẳng ra vẫn tốt hơn.
Khóe môi Lý Dụ cong lên thành một nụ cười nhẹ, rốt cuộc cũng dời tầm mắt lên người ngồi đối diện.
Quả thật hắn không ngờ, một tên tiểu bạch kiểm nhìn qua có vẻ bất lực nhưng lại có thể làm đến mức này, trước đây hắn đã quá xem thường y rồi.
"Hiện giờ tiền đồ biểu ca rộng mở, ánh mắt rất tốt nha!"
Ánh mắt vốn đã sâu thẳm của Khương Khánh Trạch càng phát ra âm u, hai chữ "Biểu ca" kia nặng tựa ngàn cân, từng chữ từng chữ nặng nề nện thẳng vào lòng y. Hơn nữa đầu đề câu chuyện tuy có ý tán thưởng nhưng ngữ khí lại mỉa mai rõ ràng, mặc dù Khương Khánh Trạch đã sớm dự liệu hắn mời mình đến đây là có mục đích, nhưng sau khi nghe xong cũng tránh không được nổi giận, ai làm nhục y cũng được, y đều có thể nhẫn nhịn, chỉ duy nhất người trước mắt này là không được, y không kiềm chế nổi!
"Lời của Tả Đô Ngự Sử nói là có ý gì? Hạ quan vẫn chưa hiểu rõ lắm!"
"Ồ!" Nghe thế, Lý Dụ cười cười, khóe môi cong lên càng rõ ràng hơn. Lúc này hắn đã châm trà ngon, thản nhiên bưng lên miệng nhấp một hớp, sắc mặt giương giương tự đắc, không hề có ý định giải đáp thắc mắc của người trước mặt.
Thấy thái độ của hắn, rốt cuộc Khương Khánh Trạch không ngồi yên được nữa, "Nếu không có chuyện gì khác, hạ quan xin đi trước, bên Hàn Lâm Viện còn rất nhiều chuyện chờ hạ quan xử lý, hạ quan cáo từ trước."
"Như vậy à, vậy thì Bình Như cũng không giữ người nữa." Lý Dụ cũng không đứng lên, hắn vẫn ung dung ngồi một chỗ thưởng thức trà như cũ, nghiễm nhiên là thái độ tạm biệt không tiễn, lúc này Khương Khánh Trạch bực mình không chịu nổi, y phất tay áo quay người đi không ngoảnh lại.
Triệu Vô Minh nhìn theo bóng lưng từng bước đi mất của người kia, y thở dài một hơi, thật sự không hiểu nổi mục đích của thiếu gia nhà mình khi mời vị kia đến là gì nữa.
"Đương nhiên là để chọc cho thiếu gia ta vui vẻ chứ làm gì." Làm như nghe được tiếng lòng của Triệu Vô minh, Lý Dụ vừa thưởng thức trà ngon vừa cảm thấy thú vị đáp.
Trong kinh thành những thế gia quyền quý vô cùng khó làm, tương tự làm được thì cũng cực kỳ gian nan, bời vì nguyên nhân chủ yếu là nếu bọn họ liên kết lại với nhau bằng quan hệ thông gia, một khi vinh quang thì vinh quang cùng nhau, còn khi nhục nhã thì cũng nhục nhã cùng nhau, đạo lý này đã cấm rễ trong lòng đệ tử thế gia, bởi thế vì lợi ích chung của gia tộc mà phần lớn các thế gia này đều cùng chung một giuộc. Nghiễm thân vương tà tâm không dứt nhân cơ hội Đại Hạ và Man Quốc xảy ra chiến tranh mà mưu toan mưu triều soái vị, mà trợ lực lớn nhất của gã chính là chỗ dựa vững chắc Tuyên Quốc Công phủ, gần đây hắn lay hoay chân không chạm đất chính là bận thu thập bằng chứng phạm tội của nhóm thần tử mưu phản trong triều.
Khương phụ là quan viên đang trên đà phát triển của triều đình, xuất thân bần hàn, đến khi đề tên trên bảng vàng vẫn giữ vững sự trong sạch chính nghĩa của mình, cũng rất được đương kim thánh thượng và Phụ chính vương gia tin tưởng, nhưng thê tử Vương thị của ông lại xuất thân từ Vũ Dương hầu phủ, mà hiện nay phu nhân của Vũ Dương Hầu phủ lại chính là đích cô nãi nãi của Tuyên Quốc Công phủ, nếu không phải Vương thị chỉ là thứ xuất thì lần này, Khương phủ khó tránh khỏi liên quan, thế nhưng chắc chắn không phải không chịu chút ảnh hưởng nào.
Hơn nữa theo tin tức mấy ngày nay Lý Dụ có được, lần này Nghiễm thân vương mưu phản, Vương thị kia cũng có chút hành động không sạch sẽ. Song hắn còn chưa kịp điều tra kỹ càng thì Thất biểu cữu Mẫn Hoành Duệ đã phái người đến báo tin, hai ngày trước Khương Khánh Trạch đã chủ động đến quy hàng, thậm chí còn giao nộp không ít chứng cứ phạm tội của Vũ Dương Hầu phủ và Tuyên Quốc Công phủ, lấy thân phận của y, chiêu này tuy nói không đến mức rút củi dưới đáy nồi của Nghiễm thân vương, song tác dụng quả thực không nhỏ, giúp cho bọn họ giảm bớt không ít công sức.
Lúc này, dĩ nhiên trên triều đình đang diễn ra một trận thay đổi lớn, Phụ tử Khương gia đang kẹt vào thế khó xử, cộng thêm chuyện này dính dáng quá nhiều buộc bọn họ phải lựa chọn, cho nên bọn họ không thể lùi bước, bất luận lấy thân phận nào trong hai người thì hiện tại cần phải có một người đứng ra làm gương, dựa vào chuyện Đương Kim thánh thượng có ý muốn nâng đỡ người mới và không truy cứu chuyện cũ, hôm nay Khương Khánh Trạch có thể thức thời đến thế, hơn nữa với quan hệ giữa bọn họ và Tô gia, Lý Dụ càng không thể làm gì y.
Song không nhúc nhích được không có nghĩa là hắn bất động nha! Trong lúc rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn tìm cớ kích thích y một chút, nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển rời đi của y, hắn cảm thấy rất vui vẻ, cuộc sống mà, nhìn người khác phiền lòng khó chịu thì mình mới thoải mái được!
Khóe môi Triệu Vô Minh giật giật, đại não của thiếu gia nhà mình không phải người phàm như y có thể lý giải được, y chỉ cần luôn đứng về phía thiếu gia, lâu lâu chế giễu phụ họa một chút là được rồi.
Nhân vật mục tiêu đã rời đi, Lý Dụ cũng chẳng còn tâm trạng để uống trà nữa, nhân lúc này, không bằng đi quấn quýt nương tử nhà mình đi! Dù sao gần đây tâm tư mọi người trong phủ đều đặt hết lên Bích Đê Viện của Đại ca, đúng lúc không có ai tranh giành nương tử với hắn nữa, quả thật không còn gì có thể tốt đẹp hơn!
"Triệu Vô Minh, sai người tới dọn dẹp chỗ này đi, chúng ta hồi phủ."
Tay nghề may vá của Tô Nhược Tuyết rất tốt, trước đó vài ngày đại tỷ Tô Nhược U vừa hạ sinh hai cục cưng, qua không bao lâu nữa tiểu muội Tô Nhược Nhị cũng sẽ chuyển dạ, hơn nữa hôm nay đại tẩu Chu Tử San có mối quan hệ rất tốt với nàng cũng mang thai, mấy chuyện liên tiếp như vậy, Tô Nhược Tuyết suy nghĩ một chút, nên làm một ít y phục cho các cục cưng mới được.
Trẻ con nha, lớn rất nhanh, cần rất nhiều y phục, dù có nhiều hơn nữa thì cũng đều bị chê ít, mặc dù trong các gia đình phú quý đều có tú nương chuyên may y phục, nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn muốn tự tay làm mấy cái, quan trọng nhất là tấm lòng mà.
Đợi đến lúc Lý Dụ trở về Ngọc Sênh Cư, đập vào mắt hắn là hình ảnh nương tử nhà mình đang ngồi bên cạnh cửa sổ, trong tay liên tục may vá, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trên mặt nàng, loang lổ hấp dẫn, yên lặng mà tốt đẹp.
Giơ tay ra ngăn lại tiểu nha hoàn đang định lên tiếng thỉnh an, Lý Dụ đứng khoanh tay trong hành lang, lẳng lặng nhìn, ánh mắt chuyên chú, sắc mặt dịu dàng.
Y phục của trẻ con không cần thêu thùa tinh xảo, chỉ đơn giản đánh nút thắt bên hong, không may vá quá nhiều tránh làm bị thương da thịt mềm mại của chúng, loại chuyện này đối với Tô Nhược Tuyết mà nói chẳng có gì khó khăn cả, chỉ là nàng yêu thương các cháu nhỏ, từng đường kim mũi chỉ nàng đều suy tính rất lâu, chỉ sợ mình may lệch một chút thì các cục cưng mặc không được thoải mái.
Có điều cúi đầu hồi lâu nên có hơi không dễ chịu, đến khi may xong một cái Tô Nhược Tuyết mới ngẩng đầu lên xoay cổ một chút, ánh mắt lơ đãng quét ra bên ngoài một vòng, lúc rơi lên người đang đứng khoanh tay trên hành lang bên phải, nàng mới định thần.
Khóe môi Tô Nhược Tuyết vô thức cong lên thành một nụ cười sáng lạn, đôi mắt hoa đào giống hệt ánh mặt trời bên ngoài, cực kỳ rực rỡ, ánh mắt lấp lánh, xinh đẹp hơn hoa, "Chàng đã về rồi."
Bị phát hiện, Lý Dụ đành tươi cười đi tới, sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên hắn làm là ôm ngươi vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, "Nàng đang làm gì thế?"
Trong phòng ngoài phòng đều có người, hai gò má Tô Nhược Tuyết đỏ bừng vội vàng đẩy hắn ra, vội vàng nói: "Ở nhà không có chuyện gì làm nên ta may cho Đại Bảo và Nhị Bảo một ít y phục." Tháng tư vừa qua, Tô đại tiểu thư Tô Nhược U sinh ra một đôi huynh đệ, nhũ danh đặt là Đại Bảo và Nhị Bảo, tuy Bùi phủ là gia đình thi thư, nhưng đối với chuyện đặt nhũ danh này cũng không quá chú ý.
Lý Dụ lập tức nhìn thấy một chồng y phục nhỏ ở bên cạnh Tô Nhược Tuyết, màu lam, màu tím, đỏ sậm, trắng thuần, xanh nhạt.... Màu sắc không đồng nhất, lớn nhỏ cũng bất đồng, nhướng nhướng mày, Lý Dụ cầm một chiếc áo nhỏ màu lam lên, chất vải bông mềm mại, cầm vào tay rất thoải mái, "Nhiều như thế, chúng nó có thể mặc hết không?"
Nhà nào cũng có tú nương riêng, Lý Dụ không đến mức cho rằng tất cả y phục của Đại Bảo và Nhị Bảo đều do Tô Nhược Tuyết làm, hơn nữa trẻ con lớn rất nhanh, y phục nhỏ không nên chuẩn bị quá nhiều.
Nghe thế, nụ cười trên môi Tô Nhược Tuyết càng sâu, "Còn có cục cưng sắp chào đời trong bụng tiểu muội và đại tẩu, ta đây vừa là mẫu vừa là tiểu thẩm, không thể bất công được."
Tô Nhược Tuyết như vậy quả thật rất đẹp, tự dưng Lý Dụ cảm thấy một cỗ ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, hai mắt híp lại, mắt phượng liếc nàng, "Của ta đâu?"
Người này... Tô Nhược Tuyết kiềm chế không được lườm lườm hắn, ánh mắt lập tức chuyển sang cẩm bào màu xanh thẳm trên người hắn, từ sau khi hai người bọn họ định hôn cho đến khi tiến vào cuộc sống phu thêm, ngoại trừ hỉ phục của hai người nàng còn đặc biệt chuẩn bị thêm bốn bộ, bây giờ toàn thân cao thấp trên người hắn, từ ngoại bào đến tất chân, có thứ nào không phải do nàng làm? Rõ ràng là không biết xấu hổ ăn dấm chua của các cục cưng, không sợ người ta chê cười sao?!
Lý Dụ trợn mắt, không chút nào cảm thấy nửa điểm xấu hổ, hắn hùng hồn nói: "Nàng là nương tử của ta, nếu muốn làm y phục cho người khác thì chỉ có thể làm cho con chúng ta thôi."
Nhắc đến con cái, đôi mắt trong veo như hồ thu của Tô Nhược Tuyết càng thêm lấp lánh, vừa sáng ngời vừa chờ mong, nghĩ đến chuyện có một đứa con, lớn lên giống nàng hoặc là giống hắn, mềm mềm, xinh xắn, đáng yêu, mở miệng ra là gọi "Mẫu thân" Tô Nhược Tuyết cảm thấy cả trái tim mình gần như hóa thành nước ấm, kìm lòng không được, hai tay Tô Nhược Tuyết vòng qua eo Lý Dụ, đầu vùi vào lồng ngực hắn, giọng nói trầm trầm truyền ra, "Được thôi, ta sẽ làm thật nhiều y phục xinh đẹp cho con chúng ta."
Thấy sắc mặt của nàng, Lý Dụ khó tránh khỏi cũng có chút động lòng. Kỳ thật trong tận đáy lòng, hắn không muốn nàng mang thai quá sớm, bọn họ vừa mới thành thân chưa được bao lâu, thời gian này hắn lại bề bộn nhiều việc, hắn còn chưa chân thật hưởng thụ đủ thế giới riêng của hai người, thật lòng hắn không muốn có bất kỳ một chuyện gì hay là kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống phu thê giữa hai người. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hắn không có ý định cũng không thích hợp để có con quá sớm.
Song đối diện với vẻ mặt tươi cười tràn ngập chờ mong của nàng, từng điểm từng điểm không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng thích thì không có gì là không thể.
Chẳng qua là, "Nếu nói như vậy, sau này vi phu phải càng nỗ lực mới được."
Gương mặt trắng như tuyết của Tô Nhược Tuyết nhất thời đỏ lên, trong lòng âm thầm gào thét, hắn không cần phải nỗ lực đâu, thật đấy!