NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM

Tiết trời cuối tháng 11 vô cùng lạnh, nhưng căn bản suốt quãng đường trèo đèo lội suối từ sớm tinh mơ cho đến thời điểm hiện tại mặt trời đã lên cao quá sào, mồ hôi lưng áo tôi đã vã ra như tắm. Tôi xốc lại giỏ thuốc trên lưng, thầm oán thán ông lão đang lúi húi hái lá thuốc trước mặt. Chắc do ánh mắt của tôi có muôn phần sát khí thế nên chẳng thèm quay đầu, Lục Tiếu Hoa cũng sẵng giọng mắng: “Tiểu tử thối, ngươi còn không lo làm cho xong việc?”

Con khỉ khô! Tôi đường đường là một người hiện đại, việc chữa bệnh đã có thuốc kháng sinh dạng viên nén, thuốc trị ho dạng siro ngọt như kẹo, thậm chí thích thì làm mũi vắc – xin… Thế quái nào phải làm trò mèo này?

Nghĩ thế, tôi ngồi phệt mông xuống tảng đá bên cạnh con suối nhỏ, lầm bầm bất mãn: “Con đến thăm nội mà nội bóc lột sức lao động như vậy à?”

Kể từ ngày tôi giúp Lục gia phá vụ án của tam thiếu gia, giữa chúng tôi lại càng có thêm cảm tình. Sau khi về Kinh, thi thoảng tôi cùng Lê Hinh cũng nhận được những món quà quê như cốm, giò nạc… và vài thang thuốc bổ từ Lục Tiếu Hoa. Cũng vì thế khi đem thư gửi cho ông lão, tôi đã chuyển luôn sang xưng con gọi nội. Điều này lúc đầu khiến cho Lục Tiếu Hoa có chút khó xử vì vốn dĩ thân phận địa vị hiện tại chúng tôi chênh lệch quá lớn, nhưng vì tôi vẫn ngoan cố bướng bỉnh, thế nên rốt cuộc ông lão cũng quen thuộc mà coi tôi như cháu mình.

Cảm giác đúng như ông nội đang ở đây…

“Tiếu Trình, ngươi sắp trở thành quận mã gia, sao một chút phép tắc quy củ cũng không có thế?” Lục Tiếu Hoa thẳng sống lưng, lại trừng mắt nhìn tôi, vuốt vuốt chòm râu dài, “Nhìn cái tướng ngồi của ngươi đi, chẳng ra thể thống gì.”

Tôi ngắt một cọng cỏ dại dưới chân, không ngại bỏ vào miệng ngậm rồi nằm ườn ra tảng đá, vắt chân chữ ngũ mà nhìn ngắm đất trời: “Vốn dĩ con là nữ tử, mấy cái đạo lý kia không nhất thiết phải nói.”

Lục Tiếu Hoa nghẹn họng, chỉ trừng mắt với tôi một cái rồi lại lúi húi tuốt lá. Tôi nhoẻn miệng cười, cảm thấy dáng bộ này cũng y chang lúc nội tôi giận dỗi. Thế là tôi chu môi, nguýt một tràng sáo dài: “Ai nga, nội sắp có cháu dâu rồi, lại chẳng không thích quá… Ái ui ~~~”

Lời còn chưa dứt, cái cành cây khô quắt queo đã bay vèo tới đầu tôi mà hạ cánh. Tôi bật dậy như lò xo, lấy tay xoa xoa trán, lòng không khỏi ấm ức. “Nội, sao nội chơi ác vậy? Già đầu rồi còn bạo lực.”

Hơi nước từ con suối tỏa lên mát lạnh, chốc lát đã đem những giọt mồ hôi trên trán tôi khô cong. Lục Tiếu Hoa tiến lại ngồi xuống tảng đá cạnh tôi, tay tháo chiếc nón trên đầu xuống phe phẩy, trầm ngâm lên tiếng: “Tiếu Trình, ngươi có tính đến lúc Vương gia hay Hoàng thượng biết chuyện chưa? Tội này…”

Vốn tội này là tru di cửu tộc phải không, nhưng tôi chỉ một thân một mình thôi mà.

“Nội à, làm sao con làm liên lụy Lục gia được?” Nói thì thế nhưng trong lòng tôi vẫn có chút trống trải đến khó chịu. Tôi thở hắt một hơi, lại nằm dài ra tảng đá: “Con là côi nhi.”

Lục Tiếu Hoa thình lình quay ngoắt người nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy sự giận dữ ánh lên trên đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ: “Hồ nháo! Ngươi biết tội này là tội chết phỏng? Nếu không phải chém đầu thì cũng ngũ mã phanh thây. Ngươi đối với sống chết của bản thân lại coi rẻ mạt như vậy hay sao? Ngươi có biết rằng…” Nói tới đây, giọng ông lão lạc hẳn đi, “Ngươi có biết rằng ta lo lắng cho ngươi như thế nào…”

Khóe môi tôi tự giác cong lên một đường, nhìn mái đầu phủ bạc cùng dáng người thẳng tăm tắp bên cạnh mà trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Tôi ngồi dậy, vỗ vỗ vào bờ vai của Lục Tiếu Hoa, miệng cười toét toe: “Đợi tới lúc quận chúa không cần con nữa hẵng tính.”

“Tiểu tử thối!” Ông lão trừng mắt, lại sẵng giọng mắng, “Quận chúa thực lòng yêu thương ngươi, vậy mà ngươi còn dám nói ra lời càn rỡ như vậy?”

Còn chưa để tôi trả lời, Lục Tiếu Hoa đã thở dài: “Vốn dĩ nữ nhân đã khó có thể chấp nhận nổi loại tình cảm đoạn tụ này, huống hồ là nam nhân, lại còn là bậc làm Vương, làm Đế nữa. Tiếu Trình, việc này vốn dĩ ngay từ đầu đã sai rồi, sao hai người các ngươi vẫn cố chấp như vậy?”

Tình cảm vốn không sai, sai ở chỗ gặp nhau không đúng thời điểm. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cái ngày này – cùng một nữ tử yêu thương, thậm chí còn tiến tới hôn nhân đại sự. Ngay từ đầu tôi biết mình đã rẽ trái để đi một con đường khác, nếu tôi có thể ép mình dừng lại thì chắc gì đã gặp được nàng?

Rẽ lối nào cũng sẽ gặp yêu thương. Nếu đã là lựa chọn của bản thân, thì chẳng thà đừng tính việc đúng, sai… mà hãy nhìn về con đường phía trước – đợi ai, cùng ai, thương ai…

“Chẳng phải vẫn có một nam nhân tinh thần giác ngộ cách mạng rất cao hay sao?” Tôi mỉm cười, lại vỗ vỗ vào vai Lục Tiếu Hoa rồi ngẩng đầu nhìn vân trắng dải trên nền trời xanh thẳm, “Nội còn hơn ối người hiện đại đó.”

Lục Tiếu Hoa nhìn tôi nhíu mày. Tôi không chắc ông lão có thể hiểu được mấy phần, nhưng nói ra những lời như thế này, trong lòng tôi bỗng dưng cũng nhẹ nhõm đi.

Dẫu sao ông lão cũng là tổ tiên của tôi, cảm giác được người nhà lắng nghe và ủng hộ vẫn hạnh phúc hơn nhiều so với việc tự mình tìm kiếm niềm an ủi cho riêng bản thân.

“Không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”

Ráng chiều buông xuống.

Đường chân trời đã rải một vệt màu đỏ, trong cái lạnh ngày đông, thứ ánh nắng hoàng hôn cuối ngày như trườn nhẹ lên da tôi cảm giác ấm áp vô cùng. Hai người chúng tôi xách giỏ đã đầy lá thuốc, cùng quay ngược trở lại con đường mình đã đi, nhưng lần này chúng tôi đi đường thẳng xuống núi, không vòng vèo để như lúc sáng để tìm thảo dược nữa.

Khi chúng tôi về đến Lục gia, sắc trời đã tối dần, phủ lên ngôi nhà một màu tĩnh lặng nhưng bình yên. Từng chiếc đèn lồng được thắp sáng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của nến sáp, điểm những chấm hồng nhỏ bao quanh ngôi nhà.

Nếu không biết nơi này từng xảy ra án mạng, chắc chắn ai đi qua cũng sẽ ngơ ngẩn ngắm nhìn vì nét cổ kính đẹp đến từng góc cạnh trong màn đêm đẫm sương khói.

Lê Hinh đang đứng bên xe ngựa, gò má hơi ửng hồng vì lạnh. Nàng khẽ xoa xoa vai, mi mắt khẽ cụp xuống, một thân y phục trắng như tuyết lại càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc.

Tôi lại như đứa ngốc, đứng ngẩn ngơ mà nhìn ngắm nàng, giỏ thuốc trên tay cũng buông thõng từ lúc nào, chạm xuống nền đất vang nhẹ lên tiếng ‘Cộp’. Có lẽ phát giác ra tiếng động, nàng quay lưng lại. Vừa nhìn thấy tôi, khoảnh khắc ấy từ đôi mắt trong veo của Lê Hinh dường như phát ra tia nắng ấm áp, phủ lên trái tim tôi một lớp mật ngọt không tên.

“Tiếu Trình, ngươi về rồi.” Khóe môi nàng cong lên, bờ vai cũng chẳng run run dưới cái lạnh giá như ban nãy. “Ngươi đi thực lâu.”

Giọng điệu đem theo một chút giận dỗi, một chút mong chờ… Tôi mỉm cười gật đầu: “Hinh Nhi, ta đã về.”

Tôi không tin vào truyện cổ tích, cũng không mù quáng mà đam mê mấy thứ ngôn tình. Nhưng lúc này đây, tôi tin vào tình yêu của chúng tôi, tin vào nàng, tin vào trái tim của mình. Dù treo trên đầu tôi vẫn là án tử thường trực, bất cứ lúc nào cũng có thể dội xuống, nhưng chỉ cần có nàng ở bên, tôi vĩnh viễn không khuất phục.

Bà xã, anh về rồi!

Lê Hinh cười như ngốc hài tử, nàng chạy đến bên tôi, lao vào lòng tôi. Cỗ hương thơm quen thuộc lại thoảng qua cánh mũi, tôi vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh, xoa xoa gò má lạnh buốt của nàng. Dường như lúc này, nàng chẳng phải là quận chúa, tôi cũng không phải là một người từ tương lại bị đẩy xuyên qua cánh cửa thời gian, chỉ có nàng và tôi – hai nữ tử nhưng chung một mái nhà.

“Hinh Nhi, chỉ cần có ngươi, nơi nào cũng là nhà.” Tôi thì thầm vào tai Lê Hinh, cũng không phát giác từ lúc nào hai người chúng tôi đã công khai thân mật như vậy nữa.

“Tiếu Trình, ngươi mới rời ta một ngày, ta đã không chịu nổi rồi.” Trong lòng tôi, nàng nũng nịu như một chú mèo con, “Nếu một ngày ngươi rời xa ta…”

Không để nàng nói hết câu, tôi đã đưa ngón tay miết nhẹ vào đôi môi căng mọng của nàng: “Sẽ không có ngày đó.”

Tôi siết chặt eo nàng, chẳng màng ánh mắt ngây ngốc mà nàng đang chiếu lên tôi, tôi từ từ cúi đầu, nhằm đôi môi căng mọng thơm mát phía trước mà tiến tới.

“E hèm!” ---------- Giọng nam nhân hắng nhẹ, cả người tôi cứng đơ. Lê Hinh trong lòng tôi cũng giật mình, e thẹn buông tôi ra.

Bố khỉ, nãy giờ quên mất tiêu Lục Tiếu Hoa hẵng còn đi cùng tôi.

“Ta thấy xe ngựa, lẽ nào mới tới đã vội đi?” Lục Tiếu Hoa thong thả tiến đến bậc thềm, gọi một tiếng để gia nô ra đem giỏ thuốc vào giúp mình, sau đó mới vuốt vuốt chòm râu, “Hẵng ở lại vài hôm đã.”

Người này da mặt thật dày! Nãy giờ chứng kiến chúng tôi ngọt ngào, cũng chẳng ngại lên tiếng phá đám vào thời điểm quan trọng nhất. Nghĩ thế, tôi đâm ra bực bội, nhíu mày nhìn Lục Tiếu Hoa: “Nội đúng là nhân vật phản diện.”

“Hả?!”

“…”

Lúc này không chỉ Lục Tiếu Hoa nghi hoặc nhìn tôi, mà đến cả Lê Hinh cũng nheo đuôi mắt khó hiểu. Tôi thì thầm vào tai nàng: “Ở thế kỷ 21, chúng ta gọi những người chuyên phá đám, mặt dày, làm việc xấu… là nhân vật phản diện.”

Lời giải thích đầy hậm hực của tôi khiến Lê Hinh không nhịn được mà phì cười. Nàng vỗ nhẹ vào vai tôi, chọc ghẹo: “Ngươi nói tổ tiên của mình như vậy đó hả?”

Lục Tiếu Hoa với ông nội tôi cứ như y chang một người, từ gương mặt, dáng người đến tính cách, chẳng có chỗ nào khác biệt cả. Thế nên tôi không có chút nào thấy xa cách được, luôn tỏ thái độ với Lục Tiếu Hoa giống hệt lúc ở nhà, mỗi khi nội tôi chen ngang chuyện, phá đám công việc của tôi.

Không đợi tôi trả lời, Lê Hinh đã hướng tới Lục Tiếu Hoa, khẽ cúi người hành lễ: “Đợt này tới thăm lại phải khởi hành gấp vì Hoàng hậu vời gặp, thất lễ với Lục lão gia rồi.”

Gì?! Hoàng hậu sao? Lại nữa hả? -------- Tôi trợn trừng mắt, quay sang nhìn Lê Hinh. Sao giờ nàng mới nói với tôi chứ.

Lục Tiếu Hoa chẳng mảy may để ý thái độ của tôi, liền gật gù: “Quận chúa nói phải, nếu là ý chỉ của Hoàng Hậu, vẫn nên là hồi Kinh.”

“Hẵng khoan!” Tôi hô lên một tiếng, khóe môi giật giật, “Là ý của Hoàng hậu, hay là…”

Không, tôi không muốn đi a~~~

Lê Hinh thản nhiên nhìn tôi, nàng lạnh nhạt lên tiếng: “Dù thế nào cũng không thể không đi.”

Nhìn sắc mặt tôi không tốt, chắc Lục Tiếu Hoa cũng nghi hoặc vài phần. Ông lão chậm rãi hỏi: “Tiếu Trình, ngươi có chuyện gì phỏng?”

Lần nữa Lê Hinh lại cướp lời tôi: “Do Tiếu Trình nhận được nhiều sủng ái quá mà thôi, phải không?” Nói rồi nàng quay lưng bước đến bên xe ngựa, “Chúng ta vẫn nên khởi hành ngay trong đêm thì hơn.”

Tâm trạng tôi sau câu nói của nàng thì tụt dốc không phanh, cả thế giới dường như đang sụp đổ. Tôi uể oải hành lễ với Lục Tiếu Hoa, cố gắng lấy một ít thương cảm trong đôi mắt của cụ tổ, sau đó cùng Lê Hinh ngồi vào trong xe ngựa.

Lần này hai chúng tôi khởi hành đều dứt khoát không đem theo Từ Vệ và Mạch Ly, thế nên phu xe hiện giờ là một ông lão sành sỏi đầy kinh nghiệm điều khiển ngựa. Xe cũng thuộc loại tốt, đường đi không bị xóc nảy ruột như những lần trước Từ Vệ giục ngựa, Lê Hinh ngồi vô cùng thoải mái. Nàng nhắm đôi mắt dưỡng thần.

Mặt mày tôi nhăn như cái mông khỉ, vô cùng hậm hực nhìn ra ngoài rèm cửa. Bầu trời phủ đầy vân đen, chỉ chừa lại nửa vầng trăng khuyết, tỏa ánh sáng nhè nhẹ cùng ngọn đèn dầu bên cạnh ông lão phu xe. Nơi này là tuyến đường chính duy nhất dẫn đến các vùng lân cận ngoài thành, quan binh thường xuyên qua lại, đi tuần và dựng trạm gác, thế nên đi đêm cũng chẳng sợ gặp sơn tặc hay thổ phỉ.

Màn đêm xuống giăng theo lớp sương lạnh, tôi buông rèm để tránh làm Lê Hinh bị lạnh. Bên trong cỗ xe chìm vào bóng tôi, chỉ hơi le lói ánh đèn phía trước mặt. Tiếng lộc cộc của bánh xe nện trên mặt đường cùng với tiếng thở nhè nhẹ bên tai, tôi thầm đoán nàng đã mệt và ngủ thiếp đi.

Tôi tránh động mạnh, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng về phía nàng. Nào ngờ vừa mới nâng cánh tay đã bị ai đó nắm lấy. Tôi giật mình, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Qua ánh trăng mờ mờ, đôi mắt Lê Hinh vẫn mở to nhìn tôi. Nàng thì thầm: “Ta lạnh.”

Tâm trạng bực bội nãy giờ bỗng chốc tan biến, trái tim tôi mềm nhũn, liền nhích lại ôm nàng vào lòng.

Bàn tay Lê Hinh lạnh buốt, tôi nhíu mày, lại thêm siết chặt người trong lòng: “Hinh Nhi, ngươi lạnh lắm không? Thực xin lỗi, nãy giờ là do ta mở cửa sổ.”

Nàng lắc đầu, khẽ mỉm cười, ngón tay di chuyển lên vạt áo tôi: “Đứa ngốc này, ngươi lúc nào cũng xin lỗi.” Rồi nàng dựa đầu vào ngực tôi, nũng nịu, “Ta cũng không muốn ngươi đi.”

Tôi thở dài, lại vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng: “Ta không còn cách nào. Ta xin lỗi, vẫn vì ta mà ngươi phải lo lắng nhiều.”

“Tiếu Trình, ta muốn thật nhanh gả cho ngươi.” Yên lặng một lát, nàng mới nói tiếp. “Ta sợ mất ngươi.”

“Không đâu, sẽ chẳng bao giờ.”

Tôi cố gắng trấn an Lê Hinh, cho dù biết chính mình cũng đang bất lực. Vài tháng trở lại đây, thỉnh thoảng Hoàng hậu nương nương lại cho thái giám vời chúng tôi vào trong cung. Bên ngoài mặt thì tích cực đưa ra lời khuyên nhủ cho tôi và Lê Hinh trước ngày thành hôn cận kề, nhưng một mặt khác lại luôn tìm cách đẩy tôi về phía công chúa.

Chính là, bà ấy luôn tìm cách để công chúa ở lại với riêng tôi.

Ngày đó tôi ngây ngô, nhìn Lê Hinh cùng Hoàng hậu mỗi lúc một khuất bóng trong hoa viên để đi dạo trò chuyện, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều rằng bà ấy luôn để lại mình tôi. Và lần nào, Lê Hiểu Nguyệt – cô con gái cưng của vua Lê Minh Tông cũng xuất hiện khi tôi đang ngẩn ngơ đi lại trên hành lang lát đá xanh ngọc bích.

Lần đầu gặp, cô nàng bướng bỉnh đánh đồ trà hoa cúc lên người tôi, lại ngay trước mặt Hoàng hậu và Lê Hinh. Chuyện đó do sơ ý, tôi không chấp nhặt, nhưng Lê Hiểu Nguyệt lại cứ chĩa mũi dùi về phía tôi, thản nhiên dùng miệng lưỡi chặn họng tôi liên tục mỗi lần Hoàng hậu mở lời hỏi.

Cho đến lúc tôi không nhịn được nữa, lông mày giật giật liên hồi, liền bắt chước y chang dáng bộ của vua Lê Minh Tông, chấm một giọt trà, khua khoắng nét chữ lên mặt bàn. Một chữ ‘Tình’ xấu đến mức ma chê quỷ hờn hiện ra.

Lê Hiểu Nguyệt nhìn tôi khinh thường.

“Dám hỏi công chúa đã có ý trung nhân chưa?” Tôi làm bộ không quan tâm đến ánh mắt nàng ta, nhưng trong bụng đã tức anh ách.

Thấy công chúa không định trả lời, Hoàng hậu dàn hòa liền lên tiếng mỉm cười: “Hiểu Nguyệt cùng Lê Hinh bằng tuổi, nhưng hiện tại nha đầu này vẫn chưa có nam nhân nào vừa ý.”

Tôi ‘Ồ’ một tiếng, sau đó lại khoắng thêm một chữ ‘Nguyệt’ sau chữ ‘Tình’.

Lê Hinh nhíu mày, nàng không hiểu dụng ý của tôi. Lại thấy khóe môi tôi cong cong, nàng khẽ nhấc chân, đá nhẹ cho tôi một cái dưới gầm bàn. Ý của nàng chính là nhắc nhở tôi đừng giở trò chọc ghẹo không nghiêm túc.

Bây giờ ngẫm lại, tôi ước mình cứ ngậm miệng, đừng giở trò phản công cô nàng Lê Hiểu Nguyệt thì tốt biết mấy.

Nhưng thời điểm đó tôi vẫn ngu ngơ giả đò không quan tâm, vẫn hướng công chúa mà mỉm cười: “Mười bảy, trăng sáng rồi, lại bị che khuất bởi chữ ‘Tình’. Chà, chữ ‘Tình’ này nặng quá, lại như ương bướng chặn lối vào chữ ‘Nguyệt’, bởi vậy nam nhân chẳng thể có cửa.” Sau đó tôi nhanh tay xóa vết nước trên bàn, vẫn giữ thái độ hòa nhã, “Công chúa chưa vừa ý được ai, có lẽ vẫn nên gạt cái ương ngạnh che khuất ánh trăng kia. Trăng đẹp vậy, ắt sẽ có người ôm lấy.”

Tôi chẳng được cái tài gì, có võ mồm là được thửa hưởng từ bậc cao nhân thiên hạ siêu cấp chém gió. Thế nên câu vừa rồi của tôi vừa mang ý mỉa mai tính khí cô nàng công chúa thất thường ương bướng, nhưng lại vừa tán dương sắc đẹp của nàng ta. Chẳng bao lâu sau đã thấy gò má Lê Hiểu Nguyệt ửng đỏ, giận dỗi lay lay cánh tay Hoàng hậu: “Mẫu hậu, quận mã chọc con.”

Lê Hinh lườm tôi một cái trong khi tôi thè lưỡi làm mặt xấu với nàng. Kiểu vừa đấm vừa xoa của tôi chẳng khiến người nghe giận, mà chỉ thấy buồn cười nhiều hơn. Thế nên Hoàng hậu mỉm cười, gõ nhẹ vào trán công chúa: “Con đó, thấy người ta hiền lành là bắt nạt rồi. Nhưng đâu có phải ai cũng để con khó dễ được đâu.”

Công chúa chỉ liếc tôi một cái, từ lúc đó không còn ngang bướng chặn họng tôi nữa.

Nhưng thái độ của nàng ta đối với tôi bắt đầu dần thay đổi.

Ban đầu là thôi không còn hạch họe tôi nữa, đương nhiên điểm này là một điều tích cực. Nhưng dần dần có nhiều cái cực kỳ không thỏa đáng!

Ví dụ nếu tôi lững thững đi trên hành lang, Lê Hiểu Nguyệt cũng sẽ lại gần bắt chuyện, thi thoảng sẽ cúi mặt và xấu hổ. Dần dần khi không có Lê Hinh, nàng đòi tôi dạy ngâm thơ, cho dù tôi đối với việc học hành chẳng ra làm sao, chữ viết thậm chí còn như gà bới. Có lúc đòi tôi dạy cho chơi cờ, nàng ta cũng sẽ ngồi sát sạt bên tôi, đôi lúc còn xảy ra những đụng chạm dường như vô tình.

Cứ vài hôm, tôi sẽ được Hoàng hậu vời vào cung một lần. Thậm chí có những ngày bà ấy không hề xuất hiện, mà chỉ có công chúa.

Lần đó khi chớm đông, công chúa ngã bệnh, thế nhưng đại phu tới thì không muốn gặp. Tôi còn nhớ khi tôi vừa cầm cái đùi gà lên cắn một miếng, Từ Vệ đã đạp cửa bếp xông vào hô lên rằng có thái giám trong cung tới gặp. Tôi thở dài, lại cùng Lê Hinh khẩn trương vào cung.

Hoàng hậu nhìn tôi đầy sốt ruột: “Tiếu Trình, công chúa không chịu ăn uống, đều xua đuổi đám đại phu. Bổn cung thực hết cách.”

Khi đó tôi ngờ ngợ, đưa mắt nhìn Lê Hinh. Rõ ràng nàng cũng đồng thuận như tôi, không hiểu vì sao điều này Hoàng hậu lại nói với tôi mà không phải người khác. Dù gì tôi cũng đâu thực sự là một thầy thuốc?

Tôi toan mở miệng đáp lời, Hoàng hậu đã chặn ngang: “Công chúa muốn nhường ngươi xem mạch cho nàng.”

Sắc mặt Lê Hinh rõ ràng tái đi, nhưng nàng vẫn nhỏ nhẹ lên tiếng: “Hoàng cô cô, sức khỏe của Hoàng muội không thể đem ra đùa được. Tiếu Trình vốn y thuật lúng túng, ngộ nhỡ…”

“Hinh Nhi, ta biết con lo lắng cho Hiểu Nguyệt, nhưng con hiểu mà, con bé từ nhỏ đã được phụ Hoàng nuông chiều, nên nó thực rất tùy hứng.”

Nghe Hoàng hậu nói vậy, lòng tôi càng bất an. Thế nhưng ngoài miệng vẫn phải đáp lấy lệ: “Vậy cứ để ta thử một lần.”

Lê Hinh lặng yên, nàng cụp mi mắt. Trong lòng tôi không vui chút nào, vì sao cái cô công chúa đấy cứ bắt bẻ tôi mãi thế? Tôi thở dài, bước qua những vị đại phu đang cúi đầu run rẩy, thầm than khổ sở một câu. Sau đó mới tiến đến trước cửa phòng Lê Hiểu Nguyệt, hắng giọng: “Công chúa, ta là Tiếu…”

“Vào đi!”

“…”

Thậm chí còn chưa nói hết câu, nàng ta đã để tôi thoải mái tiến vào. Bất giác, tôi quay lưng nhìn Lê Hinh. Ánh mắt nàng phẳng lặng như mặt hồ, nhưng cảm giác dưới mặt hồ bình yên đó lại có gì đó muốn dậy sóng, nhấn chìm mọi cảm xúc đang lững lờ trôi. Tôi khẽ gật đầu với nàng, chẳng hiểu sao mình làm như vậy.

Nàng mỉm cười, khẩu hình ở miệng như giục tôi bước vào phòng công chúa.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều về thứ cảm giác bất an thoáng qua, lúc đó chỉ lẳng lặng đến bên giường công chúa. Nơi nàng ta đang nghiêng mình nằm sau tấm màn lụa mỏng, chính là chiếc giường siêu cấp xa hoa, hoành tráng. Nếu cho bốn, năm người nhảy lên lăn lộn, chắc chắn cũng chẳng sập nổi.

“Sao ngươi còn đứng đó?” Ngữ khí Lê Hiểu Nguyệt có chút bực tức.

Qua tấm rèm mỏng, tôi còn thoáng thấy bộ y phục mỏng tang trên người nàng ta đang mặc. Bất giác tôi cúi mặt, thở dài ngồi xuống chiếc ghế bên giường, ân cần nói: “Công chúa, thất lễ rồi. Có thể cho ta mượn tay?”

Lê Hiểu Nguyệt lập tức đưa bàn tay ra ngoài tấm rèm, nàng ta chẳng chút khách khí: “Vì sao ngươi chậm trễ vậy? Ngươi có biết là ta cảm thấy không khỏe hay không?”

Tôi nhíu mày, lại càng thêm khó hiểu: “Vậy vì sao công chúa không chịu để đại phu chuẩn mạch?” Vừa lẩm bẩm, tôi vừa đặt tay lên mạch đập của Hiểu Nguyệt.

Xem nào, mỗi hơi thở có năm đến sáu lượt, vậy là mạch sác. Tôi trầm ngâm hỏi: “Công chúa cảm thấy thế nào?”

Lặng một lúc, nàng ta mới đáp: “Họng khô, mệt mỏi, ăn không thấy ngon miệng.”

Mạch sác là biểu hiện của sự nóng trong, tâm phiền muộn, dễ nổi cáu. Tôi thở dài, chậm rãi rời tay Lê Hiểu Nguyệt: “Công chúa nên ăn nhiều đồ thanh đạm, đừng cất giấu nhiều chuyện muộn phiền, rất dễ sinh nhiệt khí…”

Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói xong, Lê Hiểu Nguyệt đã bất ngờ siết chặt lấy bàn tay tôi, nàng cũng vén tấm rèm lụa, gương mặt đỏ ửng nhìn tôi đầy phẫn nộ: “Là do ai mà ta phiền muộn chứ?”

Tôi vì hành động của nàng ta mà cứng đờ người, vài giây sau mới kéo kéo được khóe miệng: “Ý của ngươi là sao? Ta không hiểu nổi.” Lại nhìn quần áo xộc xệch trên người Lê Hiểu Nguyệt, rồi tới bàn tay mình đang bị siết chặt, tôi khó xử nói: “Công chúa, ngươi như thế này người ta nhìn thấy thật chẳng hay ho gì.”

“Ta không quan tâm!”

Nói rồi còn chẳng cho tôi thời gian phản ứng, Lê Hiểu Nguyệt kéo tôi ngã nhào xuống giường. Tôi hốt hoảng, lồm cồm bò dậy lại bị nàng ta ghìm lấy cánh tay.

“Công chúa, tha cho ta đi.” Tôi chống tay ngồi dậy, bực bội nhìn nàng. “Ta cùng ngươi không thù không oán, sao hết lần này tới lần khác ngươi khó dễ ta vậy?”

Dưới ngọn đèn lồng lập lòe sáng, gương mặt nàng ta vô cùng kiều diễm. Khóe mắt cong cong, đôi môi hờ hững, nàng ta áp sát lấy cơ thể tôi: “Lục Tiếu Trình, ta không chỉ muốn khó dễ ngươi. Mà ta còn muốn ám ngươi cả đời này.” Cánh tay nàng ta vẫn siết chặt tay tôi: “Ngươi hỏi ta vì sao ta không ưng ý nam nhân nào? Hừ, vì ta đang đợi ngươi.”

Vạt áo tôi bị nàng ta kéo cho xộc xệch, tôi nhíu mày, hậm hực giằng tay ra khỏi nàng: “Ngươi đợi ta để làm khổ ta hả? Vậy ngươi thực xuất sắc.”

“Đợi ngươi để yêu ngươi.”

Lê Hiểu Nguyệt thẳng thắn nhìn tôi, thậm chí ánh mắt còn chẳng có một tia coi thường. Tôi bất động trên giường, hơi thở nặng nhọc chẳng che giấu nổi thần kinh đang căng như dây đàn. Tôi cười méo xệch, lắp ba lắp bắp: “Công chúa, ngươi thật biết nói đùa.” Nói rồi, tôi nhanh chóng trèo xuống giường, đứng thẳng lưng và vô thức chỉnh lại vạt áo.

“Nếu ngày đó phụ Hoàng không ban hôn, nếu ngày đó ngươi gặp ta trước Hinh tỷ, ngươi có muốn cùng ta hay không?”

Đằng sau vang lên giọng nói thản nhiên, cảm giác ánh mắt Lê Hiểu Nguyệt vẫn dán chặt vào lưng tôi. Tôi chớp mắt, thở dài: “Thực xin lỗi, ngoài Hinh Nhi, ta không thể bên cạnh một ai khác nữa.”

Tôi không tin những gì Lê Hiểu Nguyệt nói, vì vốn dĩ nàng ta trước giờ luôn gây khó dễ cho tôi. Nhưng khi vừa bước chân đến cửa, nàng ta lần nữa lạnh lùng lên tiếng: “Lục Tiếu Trình, ta không dễ cho qua đâu.”

Mặc dù nghe rõ mồn một, nhưng tôi không đáp, chỉ lặng lẽ khép cánh cửa. Tôi không hiểu ý nàng ta, thực sự cũng chẳng muốn hiểu.

Đối với tôi, sự việc lần đó xảy ra cũng chỉ là sự bỡn cợt của công chúa. Tôi cũng chẳng thừa hơi mà đem nói với Lê Hinh. Thế nhưng nàng dường như có linh cảm riêng mà mỗi người phụ nữ đều có thể cảm nhận được. Ngay trong đêm đó khi hồi phủ, nàng đã lặng lẽ hỏi tôi: “Tiếu Trình, có phải Hiểu Nguyệt yêu thích ngươi?”

Đương nhiên, tôi lắc đầu phủ nhận. Tôi không hề muốn làm nàng lo lắng. “Công chúa không ưa ta.”

Sau câu nói đó, chúng tôi rơi vào khoảng trầm mặc riêng của mỗi người…

Giống như lúc này đây, trong không gian tù mù chật trội của xe ngựa, chúng tôi lặng lẽ siết chặt lấy nhau, chẳng ai nói với ai lời nào.

Những hồi ức vừa thoáng qua trong đầu lần nữa khiến cho lòng tôi phiền muộn không thôi, bất giác phát ra tiếng thở dài khe khẽ. Có lẽ vì thế mà Lê Hinh trong lòng tôi liền lên tiếng, phá tan bầu không gian yên ắng: “Tiếu Trình, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi chỉ yêu thương mình ta, phải không?”

Tôi không suy nghĩ, chắc nịnh gật đầu, mặc cho nàng có thấy được hay không. Tôi hôn lên trán nàng, rồi trượt xuống đôi lông mi cong cong. Nàng chớp chớp mắt, cọ nhẹ mũi vào cằm tôi.

“Ta vĩnh viễn chỉ có mình ngươi.” Tôi thì thầm bên tai nàng, rồi nhoẻn miệng cười, “Ngươi không phải lo lắng, dẫu sao ta cũng là nữ nhi. Thân phận ta thế nào, chỉ cần công chúa phát giác…”

Chưa nói xong, đôi môi đã bị ai kia chặn lại. Cảm giác ẩm ướt mềm mại đem lại khiến cho cả người tôi tê dại, lưu luyến không muốn rời xa ý vị ngọt ngào kia. Lê Hinh cắn nhẹ vào môi tôi, nàng thì thào: “Không cho phép ngươi làm vậy. Ngươi như vậy là không thương ta.”

Tôi siết chặt bàn tay nàng, ôn nhu hôn lên từng ngón. “Hinh Nhi, ngươi có từng nghĩ tới thời điểm, Vương gia cùng Hoàng thượng phát giác thân phận của ta không?”

Lê Hinh trầm ngâm không lên tiếng. Trong không gian tù mù, tôi cảm nhận được ánh mắt của nàng đang chiếu lên gương mặt mình. Nếu như tôi chỉ lặng yên chờ đợi thì nàng dùng đủ loại cảm xúc trong đôi mắt để giữ chặt lấy tâm can trĩu nặng của tôi.

“Ta không muốn mất ngươi.” Giọng Lê Hinh run rẩy, không biết có phải vì lạnh hay không mà đôi bàn tay nàng cũng buốt giá. “Tiếu Trình, ta phải làm sao đây?”

Lòng tôi nặng như nghìn tấn sắt thép đè, tôi ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh, cố gắng bình tĩnh vuốt ve đôi má đã ẩm ướt của Lê Hinh. Nàng lại vì tôi mà làm mình phải rơi lệ.

“Sẽ không, Hinh Nhi.”

Câu nói này, là tôi trấn an cảm xúc của nàng hay đang tự thầm hứa với lòng mình, chính tôi cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết là, dù sau này có thế nào, tôi vĩnh viễn yêu thương mình nàng.

Tôi phải sống, nhất định phải sống!

Khi về đến Vương phủ đã là hơn một ngày sau.

Vì khởi hành gấp rút, lại liên tục ngồi xe không dừng lại nghỉ, cho nên khoảng thời gian đi lại cũng được bó hẹp. Tôi vốn khỏe như trâu nhưng trong người còn thấy mệt mỏi, huống gì thân thể hư nhược như Lê Hinh. Thế nên chúng tôi không vội vào cung bái kiến Hoàng hậu, mà ở lại Vương phủ nghỉ ngơi.

Quá giờ ngọ một chút, Lê Hinh trở mình tỉnh giấc. Tôi đang cùng Từ Vệ và Mạch Ly ngồi xổm trước bậc thềm sương phòng nàng, cả ba như mất hồn mà cùng đưa mắt nhìn cành tre khẳng khiu. Chắc do dáng bộ ba người chúng tôi buồn cười quá, Lê Hinh nhẹ nhàng lên tiếng: “Bệnh ngẩn ngơ rốt cuộc cũng có thể lây lan phỏng? Tiếu Trình, ngươi lây cho cả hai người bọn họ rồi.”

Tôi nâng vạt áo, phủi mông mà như ngốc hài tử chạy tới bên nàng. Mạch Ly cùng Từ Vệ thấy quận chúa thức giấc cũng vội vàng đứng lên hành lễ.

“Hinh Nhi, nàng từ nhà Lục lão đầu mang theo những thang thuốc gì?” Tôi gãi gãi đầu, trong lòng thầm tính toán một phen.

Lần này có thể nào tôi cũng sẽ tùy hứng, không chịu vào cung nữa. Nếu cô nàng công chúa ngang bướng kia không dễ dàng buông tha tôi, thì tôi cũng chẳng ngu mà ngồi đó để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm.

Lê Hinh tò mò nhìn tôi, nàng chậm rãi đáp: “Một chút thuốc bổ, vài thảo dược giảm đau…”

Tôi hô lên một tiếng suиɠ sướиɠ, sau đó vung tay, sang sảng cái giọng: “Hai ngươi lui ra, sắc cho ta một thang dược giảm đau.”

Bọn Mạch Ly ngẩn người nhìn tôi, vài giây sau mới có lại phản ứng: “Sao lại giảm đau? Quận mã gia làm sao hả?”

Lê Hinh cũng đầy lo lắng hỏi tôi: “Ngươi thấy mệt nhọc trong người sao? Hay trước cứ nghỉ ngơi, ta sẽ làm món gì đó cho ngươi tẩm bổ.” Nói rồi toan nâng vạt áo rời đi, nhưng đã bị tôi ngăn lại: “Không sao, đừng lo lắng. Ta đau ngay bây giờ đây.”

“Hả?!”

Cả ba người kia đều tròn xoe mắt nhìn tôi. Mà lúc này tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, tung mình nhảy lên không trung, bay qua cả bậc thềm, thả mình ngã nhào xuống mặt sân.

Cảm giác đau ê ẩm chân tay lan tỏa, trong miệng sộc lên vị tanh của máu. Kỳ cục, tôi đã tính toán để mặt không cắm xuống đất, vì sao một bên má của tôi vẫn cảm thấy sưng như tổ đỉa vậy?

“Tiếu Trình!” Lê Hinh sợ hãi thét lên, nàng vội vàng chạy bước thấp bước cao đến bên tôi. “Ngươi… ngươi sao lại làm vậy? Người đâu, mau tới giúp.”

Tôi gắng gượng ngóc cái đầu dậy, cố nhìn thật rõ thân ảnh trước mặt mình. Bà nội nó, sao lại nhiều Lê Hinh đến thế này? ---- Trên đầu tôi tưởng chừng như có một ngàn ông sao đang quay quay vòng vòng.

“Tiếu Trình, mắt ngươi sao vậy?” Tôi nghe giọng Lê Hinh run run, căn bản chắc do mắt tôi đang lác lộn lên đây mà. Thật muốn nói với nàng rằng tôi không việc gì, chỉ thấy hơi choáng một chút thôi. “Đừng làm ta sợ, Tiếu Trình trả lời ta đi mà.”

Chống đối ý chỉ của Hoàng hậu, tức là chẳng nể mặt Vua, tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu tôi mà bị - gì – đó, thì sự việc nó sẽ hoàn toàn khác.

Chẳng hạn như lúc này đây, bà nó, đau quá!

Một trận kình phong quét đến bên cạnh, tôi biết chắc Từ Vệ đã qua giây phút ngẩn ngơ, vừa bay tới cạnh tôi. Giọng hắn rống lên thảm thiết: “Quận mã gia, trời ơi, ngài đang yên đang lành vì sao lại thành ra xấu hoắc như thế này?”

Thực muốn đánh tới cho hắn một quyền.

“Huynh còn nói nhiều nữa à, mau đỡ quận mã gia vào phòng.” Giọng của Mạch Ly vang lên, the thé như gà bị chọc tiết.

Cơ thể tôi bị nhấc lên nhẹ tênh, Từ Vệ nhanh chóng mang tôi trở về phòng. Hương thơm ngòn ngọt của Lê Hinh vẫn thoảng bên cánh mũi, nàng chưa khắc nào rời xa tôi, vẫn cứ nắm chặt bàn tay tôi đầy run rẩy.

Bàn tay nàng ướt nhoẹt mồ hôi nhưng lại lạnh giá, tôi đau lòng không thôi. Thiết nghĩ mình chơi ngu, nhưng quên mất giờ bên cạnh còn có nàng, tôi không nghĩ tới đã làm nàng lo lắng đến vậy.

Cảm giác được nằm xuống giường thật thích, tôi gắng ngóc cổ dậy tìm kiếm hình bóng của Lê Hinh. Nàng âu lo siết chặt tay tôi, đôi mắt rơm rớm lệ. “Tiếu Trình, ngươi thấy thế nào rồi?”

Tôi hướng nàng, cười một cái méo xệch, quai hàm tôi cũng muốn rớt ra khỏi miệng luôn. “Hinh Nhi, ta đau quá. Lát nữa ngươi vào cung, nhớ nói với Hoàng hậu nương nương rằng ta cảm thấy trong người không khỏe, không thể yết kiến, thành thực nhận lỗi.”

Nói vậy nhưng hình như tôi chẳng có tý thành ý nào cả.

Đầu lại gục xuống gối, trước mắt tối sầm đi. Quả này tôi đụng đất hơi thâm thật rồi! --- Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, tôi đã bất tỉnh nhân sự.

Giấc mộng lần này đối với tôi vô cùng đẹp.

Rõ ràng tôi biết đó là mộng, nhưng không thể kìm lòng mình mà khóe môi nhếch nhếch.

Trong mơ, tôi vẫn là Lục Tiếu Trình, có vợ đẹp là Lê Hinh, còn cùng nàng tắm chung bồn, tranh thủ ăn đậu hũ của nàng. Ôi ôi, dạo này tôi nuông chiều bản thân đến biếи ŧɦái mất rồi.

Nhưng căn bản những đường cong mềm mại hoàn hảo của nàng như hút mất hồn tôi, cảm giác miệng tôi đã nhỏ dãi thành một dòng sông rồi. Tôi chép chép miệng, thật muốn sờ thử một phen a ~~~

Thực biếи ŧɦái mà!

“Tiếu Trình…” Giọng nói thực quen, văng vẳng bên tai như muốn kéo tôi thức tỉnh.

Tôi cau mày, khẽ trở mình một chút. Cơn đau từ bả vai truyền xuống cùng bên mặt sưng vù như phá bĩnh tôi khỏi giấc ngủ. Tôi khó chịu, cố chấp kéo chăn, nhắm tịt mắt.

Được vài giây ngắn ngủi tĩnh lặng, cả tấm chăn của tôi bị ai đó vô duyện giật hẳn ra. Khí lạnh đột ngột bao trùm khiến da tôi nổi gai ốc, cuộn tròn ương bướng lại góc giường. Thế nhưng bàn tay lạnh toát nào đó đã đặt lên cổ tôi, sau đó từ từ siết.

“Ngươi có chịu tỉnh dậy hay không?”

Gϊếŧ người a ~~~

Tôi mở bừng mắt, muốn bật dậy nhanh chóng nhưng khổ nỗi bên vai lại đau ê ẩm, thành ra chỉ ngóc được cổ lên rồi lại ngã xuống giường. Nhìn nữ nhân ngồi cạnh mình, mặt tôi muốn nổi đầy vân đen. Bực tức hất tay nàng ta ra, tôi khó chịu gắt lên: “Công chúa, ngươi dù sao cũng nên giữ phép tắc. Ta là quận mã, ngươi vốn không nên ở trong phòng ta.”

Lê Hiểu Nguyệt nhếch miệng, nàng ta thong thả đáp: “Còn sức nổi quạu, xem ra bệnh ngươi cũng không nặng lắm.”

Tôi hoàn toàn nghẹn họng. Toàn bộ những chuyện xảy ra tua lại một lượt trong đầu, như cuộn phim đang âm ỉ cháy. Tôi thở dài, xoa xoa bên má sưng vù của mình, lại liếc nhìn Lê Hiểu Nguyệt một cái.

Thế nào mà vẫn bị nàng ta dò đến tận hang vậy?

Tôi bỏ qua cơ đau nhức bên vai mà ngồi dậy, lại ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng, chắc chắn Lê Hinh đã cẩn thận tự mình đắp cho tôi. “Sao công chúa lại ở đây?” Tôi định không hỏi, nhưng vừa nghĩ tới Lê Hinh, trong lòng lại thoáng bất an.

“Vì sao ta không được ở đây?” Lê Hiểu Nguyệt nhún vai, tà áo đỏ rực như màu cánh phượng khẽ phất khi một làn gió đông thoảng qua, “Quận mã không khỏe, ta phụng theo ý của Hoàng hậu tới thăm ngươi, chẳng lẽ không thể?”

Lại đem Hoàng hậu ra làm bia đỡ. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Coi như Lục Tiếu Trình tôi hôm nay số không tốt!

Tôi trèo xuống khỏi giường, phớt lờ Lê Hiểu Nguyệt. Từ đầu chí cuối nàng ta luôn nhìn tôi chằm chằm, cảm giác bức bách vô cùng. Tôi nhíu mày, ngồi xuống bên bàn tự rót cho mình chén trà. Hẵng còn ấm, chắc Từ Vệ vừa tiêm. “Đừng nhìn ta như vậy nữa. Công chúa mau hồi cung, ta mau chóng sẽ phục hồi.”

Đúng vậy, mau đi đi a, ta khỏe nhanh hơn đó!

Nàng ta tựa như chẳng quan tâm đến thái độ lạt nhạt của tôi, thong thả ngồi xuống bên cạnh tôi. “Ta nghe mẫu hậu nói rằng ngươi mười chín, hai mươi rồi, sao ngủ vẫn chảy nước miếng như ngốc hài tử vậy?”

“Nếu ngươi thấy người ngủ như vậy vẫn nên giữ phép lịch sự đi, vì họ đang mộng đẹp.”

“Ồ, ta thật muốn biết về giấc mộng của ngươi.”

Lê Hiểu Nguyệt chống cằm, chớp chớp hàng mi dày nhìn tôi đầy mê hoặc. Tôi nhấp ngụm trà nhỏ, bên má vẫn còn nhưng nhức đau, “Không phận sự, miễn xen vào.” Nói rồi, tôi đứng dậy toan ra khỏi phòng tìm Lê Hinh.

Không biết nàng đang làm gì mà lại để mình tôi với công chúa.

Thế nhưng cánh tay đã bị người kia kéo lấy, nũng nịu lay lay: “Quận mã, ngươi thấy ta đến mà để mặc ta rồi đi sao? Ngươi đi đâu là ta theo đó đấy.”

Tôi bật cười, định rút cánh tay mình nhưng nàng ta cứ như gọng kìm, kẹp chặt lấy tôi. “Đời người có bốn chuyện đại sự, ăn, uống, đại tiện, tiểu tiện. Dám hỏi công chúa muốn theo ta cái gì?”

Lê Hiểu Nguyệt nhíu mày nhìn tôi, nàng ta ‘hừ’ một tiếng rồi buông lỏng tay tôi ra, nhưng dứt khoát chẳng tha cho tôi: “Ta đã nhọc công tới thăm rồi, ít nhất ngươi cũng phải dẫn ta đi dạo chứ.”

Ai mượn ngươi tới đâu! ----- Nghĩ là thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn thản nhiên: “Hôm nay quả thực ta không khỏe. Công chúa đã tới, ta đi bảo Hinh Nhi chuẩn bị cơm tối thịnh soạn một chút.”

“Không cần.” Nàng ta khoát tay, thong thả đứng dậy. “Hinh tỷ hẵng còn trong cung, có lẽ sẽ trở lại muộn. Ta nghe nói ngươi làm kẹo lạc ngon lắm hả? Làm cho ta đi.”

Dứt lời, Lê Hiểu Nguyệt kéo tay tôi, đẩy cửa phòng bước ra. Trời đã sẩm tối, làn gió đông khẽ thổi khiến tôi rùng mình. Lê Hinh hẵng còn trong cung sao? Giờ này rồi sao Hoàng hậu còn chưa chịu để nàng về phủ?

“Công chúa, hôm nay Hoàng hậu có việc gấp gì cần truyền ta và Hinh Nhi?”

“Mẫu hậu nhớ tỷ tỷ, muốn bầu bạn một chút.”

Tôi gượng gạo kéo kéo khóe môi, âm thầm bài trừ cái lý do này. Dường như Hoàng hậu lúc nào cũng chừa lại một khoảng thời gian để cô công chúa này hành hạ tôi.

“Công chúa, ta hẵng còn đau, không thể xuống bếp.” Tôi dừng bước, xoa xoa tay lên bả vai mình.

Từ vai truyền xuống một trận đau ê ẩm, tôi khẽ nhíu mày. Đúng là lần này chơi ngu thật!

“Ngươi vì lý gì mà lại ngã đến nông nỗi này?” Lê Hiểu Nguyệt bực bội ngó tôi. Dưới ánh đèn lồng rọi xuống, gương mặt nàng ta lại càng thêm chút sắc sảo. Đưa tay lên má tôi, xoa nhẹ một cái, nàng ta càu nhàu, “Thần thám gì chứ, vẫn chỉ là đứa ngốc thôi. Hừ.”

Tôi nghiêng đầu né tránh, lại bị Lê Hiểu Nguyệt trừng mắt. Nàng ta rõ ràng có khí chất con Vua, vừa ngông cuồng lại vừa nghiêm khắc, nhìn thế nào cũng chỉ thấy bướng bỉnh, chẳng có điểm ôn nhu như Lê Hinh của tôi.

“Lục Tiếu Trình, ngươi còn nhớ lời ta nói không?” Lê Hiểu Nguyệt thôi không cằn nhằn tôi nữa, nàng ta nghiêm túc nhìn tôi.

“Ta sớm chẳng còn lưu lại gì trong đầu.”

Một thoáng giận dữ ánh lên trong đôi mắt nàng ta. Lê Hiểu Nguyệt nhếch mép cười: “Vậy để ta nhắc lại cho ngươi nhớ nhé.”

Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, tôi quay lưng, tránh ánh mắt như hổ đói của nàng ta chiếu lên người mình. Cất giọng thờ ơ, tôi bước đi mà chẳng thèm đợi: “Công chúa, không còn sớm, ngươi nên hồi cung đi.”

“Lục Tiếu Trình!” Nàng ta lạnh lùng cất tiếng, trong tiếng gió không hiểu sao tôi còn nghe ra chút bi thương. “Tốt nhất ngươi đừng quên, dù Lê Hinh là quận chúa, được phụ Hoàng cưng chiều, nhưng ta vẫn là con gái của Người. Ta so với Lê Hinh chẳng thua kém, thậm chí còn hơn tỷ ấy. Tình cảm ta đối với người, như thế nào ngươi còn chưa nhận ra?”

Nàng ta giờ lấy cả Thánh thượng ra uy hiếp tôi, còn ép tôi đến nhường nào nữa?

Tôi tức giận xoay người, lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt nàng. Cách nhau chỉ vài bước chân nhưng cũng đủ để cả hai cảm nhận đối phương chẳng có ý gì muốn nhượng bộ.

“Công chúa, ta biết đối với ngươi ta chỉ là một kẻ thường dân đáng khinh, nhưng ta vẫn có lòng tự trọng của ta. Ngươi đem ta làm trò đùa, ta không màng tới, ta vốn biết thân phận mình là như thế nào. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác khó dễ ta, thực ra ngươi muốn gì ở ta? Ta không đối với Hinh Nhi vì tiền bạc và địa vị của nàng ấy, ngươi có thể ki dễ ta, nhưng đừng coi tình cảm của ta chỉ là thứ cỏ rác.” Không hiểu vì lý do gì mà những lời này tôi nói ra còn thấy sống mũi cay cay, đôi mắt đã khô rát. “Cái mạng này ta chỉ có một, nhưng nếu có rơi đầu trái tim vẫn chỉ dành cho Lê Hinh.”

Nói rồi tôi lập tức rời đi, không màng tới ánh mắt mở to nhìn tôi đầy kinh ngạc kia.

Đây là gì? Phẫn nộ chăng, loại cảm giác bị người ta chà đạp lên lòng tự trọng? Dù là gì đi nữa, tình cảm của tôi đối với Lê Hinh, sao người ta lại coi là vì vật chất được?

Có lẽ không ít người đã nghĩ vậy.

Tôi đi ngang qua hành lang trên mặt ao. Trời đông tĩnh lặng như mặt nước đen ngòm, phản chiếu nửa vầng trăng chẳng rõ nét. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tôi mặc kệ chẳng để ý.

“Tiếu Trình, ngươi giận ta?” Lê Hiểu Nguyệt rõ ràng vẫn chậm rãi bước sau lưng tôi, nhưng nàng ta không có ý đi cùng.

Tôi dừng chân, thở dài một tiếng, cũng chẳng đáp lời nữa.

Chắc lúc chập tối đã có cơn mưa, hành lang trơn trượt những vệt nước dài. Tôi nhìn xuống vũng nước dưới chân, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn lồng, gương mặt tôi phản chiếu hình ảnh chẳng khác nào một nam nhân.

Tôi vốn dĩ là nữ tử, có phải chính vì bộ dáng này mới khiến tôi thêm nhiều rắc rối vậy không?

Còn đang bận lòng với những suy nghĩ vẩn vơ, bên tai đã vang lên tiếng hô nho nhỏ: “Á!!!”

Dù chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy cái bóng áo đỏ bỗng dưng ngã nhào về phía trước, tôi giật mình kinh hãi, vội vàng đưa tay giữ lấy Lê Hiểu Nguyệt.

Tay tôi kéo tà áo bên vai nàng ta, sau đó vừa vặn ngã vào lòng tôi. Thật may mà tôi đã được tôi luyện phản ứng qua từng ngày sống bên cạnh ông nội, thế nên mới tóm được Lê Hiểu Nguyệt.

Nàng ta ở trong lòng tôi ngước mắt, nhoẻn miệng cười: “Nhanh thật.”

“Nhanh cái khỉ, công chúa, ngươi làm trò gì đấy?”

“Do hành lang lát gạch đá, đã thế còn trơn trượt. Bước chân ngươi lại nhanh, ta muốn theo kịp thì chịu ngã.”

“…”

Đây là thứ lý thuyết có một – không – hai, lần đầu tôi nghe đấy!

Tôi toan buông nàng ta ra, thì lại phát hiện có điểm không đúng…

Vai áo Lê Hiểu Nguyệt gần như bị tôi kéo trễ hẳn xuống, lồ lộ xiêm y mỏng manh bên trong. Xương quai xanh cùng nước da trắng dưới ánh đèn lồng lại càng thêm hồng hào, mê hoặc.

Đuôi mắt tôi giần giật, toan buông nàng ta ra ngay lập tức thì đằng sau đã như có một trận gió lạnh quét tới, giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên: “Tiếu Trình?”

Tôi cứng đờ người, vân đen cơ hồ phủ kín mặt. Mà lúc này Lê Hiểu Nguyệt cũng buông tôi ra, thẹn thùng chỉnh lại tà áo rồi mỉm cười: “Hinh tỷ, tỷ đã về?”

Hôm nay là ngày gì vậy ông trời? ----- Tôi quay ngoắt lại, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đầy u ám của Lê Hinh, cuống quýt nói: “Công chúa vừa trượt ngã, ta kịp thời đỡ được.”

Lê Hinh chẳng thèm để ý tôi, nàng hướng Lê Hiểu Nguyệt mà cười: “Thất lễ rồi, để muội muội cười chê.”

Vì sao tôi càng lúc càng cảm thấy không ổn vậy?!

“Tỷ tỷ đừng khách sáo.” Lê Hiểu Nguyệt yêu kiều nâng vạt áo, bước đến bên Lê Hinh. “Quận mã gia chu đáo như vậy, Hinh tỷ thực có phúc.” Nói rồi nàng ta hơi nghiêng người nhìn tôi rồi hành lễ: “Cũng không còn sớm, ta phải hồi cung. Hinh tỷ nhớ giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc quận mã. Cáo từ.”

“Không tiễn!” Tôi bực mình quay mặt đi.

Nàng ta tỏ ra chẳng chấp nhặt thái độ của tôi, lại hành lễ lần nữa với Lê Hinh rồi rời đi. Không gian yên lặng chỉ còn lại mình hai người chúng tôi.

Tôi bối rối nhìn Lê Hinh, tiến gần lại bên nàng: “Hinh Nhi, ban nãy, ta không cố ý…”

Đưa tay định chạm vào những hạt nước mưa còn vương trên tóc nàng, nhưng nàng đã lạnh lùng gạt đi: “Đừng chạm vào ta.”

Tôi ngẩn người nhìn nét giận dữ trên gương mặt nghiêng nghiêng lãnh đạm, bỗng dưng khí lực như bị hút sạch. Nàng quay lưng bước đi, mặc kệ tôi vẫn đứng ngẩn người trên hành lang lạnh lẽo.

Những lúc như thế này, người mặt dày sẽ lên ngôi!

Tôi thở dài, cởi phăng tấm áo đang khoác trên người, vung tay một cái ném thẳng xuống ao. Nghe động, Lê Hinh giật mình, nàng kinh ngạc nhìn bộ y phục xanh lục đang lững lờ trôi trên mặt nước. Tuy không lên tiếng, nhưng tôi biết Lê Hinh trong lòng đã vô cùng chấn động. Nàng bình tĩnh nhìn tôi, nhưng trong đáy mắt đã dâng lên đầy xót xa.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng liếc nhìn bờ vai run run của tôi, sau đó cố gắng bình tĩnh hỏi.

Tôi lạnh muốn run lên như cầy sấy, bèn vừa khịt mũi, vừa xoa xoa bả vai: “Ta sai rồi, thực xin lỗi.”

Thoáng vài giây, nàng cứng đờ người, sau đó thở dài tiến về phía tôi: “Ngươi có ngốc hay không? Sao tự dưng lại đem áo của mình vứt xuống hồ?” Nói rồi, nàng đưa tay xoa nhẹ lên vai tôi, “Ngươi lạnh buốt rồi đây này.”

Trái tim Hinh Nhi của tôi luôn yếu mềm như vậy mà, bỗng dưng tôi thấy mình thật sở khanh. Tôi nắm lấy tay nàng, nàng giận dỗi muốn rút lại, nhưng tôi càng cố chấp hơn. Cuối cùng nàng cũng để yên, cho tôi ôm lấy nàng vào trong lòng.

“Cái áo đó đã đụng vào nữ nhân khác rồi, ta đem vứt đi để ngươi không phải lo lắng.” Khóe môi tôi bất giác cong lên, “Trong lòng ta chỉ có mỗi ngươi thôi.”

Lê Hinh trong lòng tôi thở dài, sau đó nàng nhéo vào eo tôi: “Ngươi đó, nếu sau này vô ý chạm phải ai, ngươi cũng vứt áo đi như vậy sao?”

“Đúng rồi, Hinh Nhi, là do vô ý!”

Hai chữ ‘vô ý’ tôi cố gắng nhấn mạnh khiến Lê Hinh bật cười khanh khách. Nàng chun mũi, giọng nàng nũng nịu: “Ta chỉ là vừa rồi thấy cảnh tượng đó, trong lòng không vui.”

Tôi mỉm cười. Hinh Nhi của tôi lại ghen rồi a ~~~

“Hinh Nhi, những lúc ngươi thế này thật đáng yêu.” Tôi cúi xuống hôn lên trán nàng, “Làm ta lại không kiềm được mà nghĩ tới giấc mơ lúc trưa nay.”

Lê Hinh đầy tò mò, nàng nhíu mày hỏi: “Giấc mơ? Ngươi mơ cái gì vậy?”

Nàng dò hỏi lại khiến tôi đỏ mặt. Đường cong mơ hồ nhưng đầy hoàn hảo, gò má e ấp hồng hào… Những hình ảnh xấu hổ ấy lại lần nữa tràn ngập tâm trí tôi.

“Tiếu Trình, ngươi lại ngẩn người rồi.”

“A, ta chưa có ăn cơm!”

“Vì sao ngươi lại đỏ mặt? Mau nói cho ta biết rốt cục ngươi đang nghĩ gì?”

“Hinh Nhi, ta còn đau lắm, ta phải nghỉ ngơi thôi.”

“Lục Tiếu Trình!”

Dưới hàng đèn lồng lấp lánh cùng những ngọn gió đông lạnh buốt da, chúng tôi hai người vẫn sóng bước bên nhau, mười ngón tay đan lại thật chặt.

Chỉ cần nàng vẫn ở đây, mọi chuyện sau này tôi đều không thấy sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi