NUỐT HẾT

Tôi bày ra một bộ lợn chết không sợ nước sôi cùng Từ Lập Thủy giằng co, không khí trong nhà từ từ ngưng trọng, rốt cuộc tôi lạnh nhạt hoàn toàn chọc giận hắn, bác sĩ bị đuổi ra khỏi nhà, Từ Lập Thủy cảm thấy bác sĩ quá vô dụng, hung hăng ngang ngược mà tuyên bố chính mình mới biết được cái gì đối với tôi là tốt nhất, rồi sau đó mạnh mẽ phá cửa đem tờ xét nghiệm ADN ném tới trên mặt tôi.

"Chính mình xem đi!"

Mở ra bìa mặt, cuối cùng một hàng rành mạch viết rõ tôi cùng người được giám định có quan hệ huyết thống.

"Tại sao lại như vậy......"

Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm báo cáo trên tay, Từ Lập Thủy cười lạnh tới gần, "Bằng không đâu? Thiên lâm là đứa con em vì ta sinh ra, nhưng từ khi thằng bé sinh ra đến bây giờ, em có từng quan tâm nó? Chăm sóc nó chưa? Khi nó khóc lóc kêu mẹ, em có ôm nó sao? Ta nhưng thật ra đã nhìn thấu được, em cũng là người nhẫn tâm, chờ thằng bé trưởng thành, nếu biết mẹ ruột của mình ghét bỏ nó, em đoán nó có thể hận em không?! Ân?"

"Không phải như thế, anh không cần ba hoa chích choè, tôi cho rằng Thiên Lâm......"

"Cho rằng cái gì? Con ta ta đương nhiên rõ ràng, nó là từ trong bụng em mà ra, em có thể không biết?" Hắn ôm lấy đầu vai run rẩy của tôi đem tôi ôm vào trong lòng ngực, tôi lại ngơ ngẩn nhìn kết quả, đầu óc một mảnh hỗn loạn, "Thật đả thương người, liền mẹ ruột đều không cần chính mình, từ khi sinh ra vẫn luôn bị bỏ qua, bị trở thành không dã loại không mẹ, không ai muốn."

Con tôi, Thiên Lâm thật là con của tôi, trái tim vì áy náy rối rắm ở bên nhau, sinh đau, "Không cần nói cho bảo bảo, này, đây là cái hiểu lầm, tôi có thể giải thích, Thiên Lâm là con tôi đẻ, ở trong bụng tôi ngây người mười tháng, sao tôi có thể không yêu nó, cầu xin anh thương xót, cái gì đều đừng nói, có sai tôi sẽ sửa, chờ lát nữa, không, hiện tại tôi liền đi xem bảo bảo, tôi cho bảo bảo uống sữa, đổi tã, về sau không bao giờ rời đi thằng bé, có thể chứ? Làm ơn đại ca! Ngàn vạn đừng làm cho bảo bảo biết, tôi không muốn bảo bảo chán ghét tôi!"

Cuống quít ngẩng đầu, tôi thống khổ cầu xin đại ca không cần nói chân tướng cho bảo bảo, đối diện ánh mắt chăm chú của Từ Lập Thủy, ôn nhu lộ ra quỷ dị, hắn nói thực bình tĩnh, không có phập phồng gì, có chút khó xử mà nói, "Như vậy a, cũng được thôi, nhưng là em thật sự có thể bảo đảm không hề rời đi chúng ta sao? Em cũng biết, hiện tại thanh thiếu niên phạm tội rất cao, phần lớn đều là bởi vì thơ ấu bóng ma, bị cha mẹ vứt bỏ a, gia đình đơn thân bị đồng học bá lăng linh tinh, liền tính ta đáp ứng em giữ bí mật, nhưng vạn nhất em làm không được......"

Tôi vội vàng ôm chặt người trước mặt, sốt ruột hoảng hốt bảo đảm, "Làm được, làm được, chỉ cần anh không nói, vĩnh viễn đều là bí mật, đại ca, cầu xin anh lại cho tôi một cơ hội!"

Thấy tôi hối hận rõ ràng biểu hiện ở bên ngoài, Từ Lập Thủy nghiêm nghị nhìn tôi nửa khắc, không tiếng động mà xả ra một nụ cười, "Vậy em hôn ta một chút, ta giúp em giữ bí mật."

Quyết đoán phủng cằm hắn hôn hôn, Từ Lập Thủy hồi lâu không nhúc nhích, cánh tay đang ôm tôi lại chặt hơn, đầu hai chúng tôi cùng nhau dựa vào, khoảng cách gần như vậy, có thể thấy lông mi hắn vẫn đang rung động, tâm tôi như dùi trống, áy náy đến cực hạn, chờ đợi hắn tuyên án.

"Liền lúc này đây."

Được đến nhận lời tôi nhẹ nhàng thở ra, bắp chân tê mỏi, cả người đều lơ mơ, chảy một thân mồ hôi lạnh, như vừa đi qua quỷ môn quan một chuyến.

"Cảm ơn đại ca......"

"Được rồi, chúng ta hiện tại đi xem bảo bảo, đêm nay bắt đầu tới phòng ngủ của ta, cho Thiên Lâm một cái gia đình ấm áp."

Nghe vậy thân thể tôi cứng đờ, không tránh được ánh mắt của đại ca, "Không muốn? Không phải mới nãy đã bảo đảm phải cho Thiên Lâm có thơ ấu hạnh phúc sao? Như thế nào, muốn cho bảo bảo biết từ nhỏ cha mẹ liền ở riêng? Gia đình phá thành mảnh nhỏ?"

"Tôi nguyện ý......"

Vì bảo bảo làm cái gì đều nguyện ý, tôi là cái gia trưởng không xứng chức, năm lần bảy lượt muốn vứt bỏ con mình.

Đại ca buông tôi ra, sửa sang lại cổ tay áo cùng cà vạt hơi loạn, trong mắt có vài phần vừa lòng, ôm lấy eo tôi, không nhanh không chậm mà đi ra cửa, "Chờ ta trở lại ăn bữa tối."

Lẳng lặng gật gật đầu, cũng không biết từ bỏ chính mình, kết quả như vậy có phải chính mình muốn hay không, lại chân chân thật thật đem lòng tôi từ một cuộn chỉ rối giải cứu ra.

Đại ca đi rồi, lần đầu tiên tôi chủ động đi nhìn Thiên Lâm, thằng bé ngủ thực trầm, ăn mặc giống cái béo oa oa.

Tôi nhìn mũi nó, mắt nó, vô hạn hối hận đã từng vô tình đối đãi bảo bảo, trong mắt phiếm ra nước mắt, lại không dám ra tiếng, sợ đem bảo bảo đánh thức.

Tại một khắc này tôi cảm nhận được trách nhiệm, đứa nhỏ này mang đến cho tôi trách nhiệm cùng dũng khí, còn có vô tận tình yêu, đều trở thành động lực kiên trì cho tôi đi xuống.

Tôi không còn có năng lực rời đi hắn, rời đi cái nhà này.

Chờ Thiên Lâm tỉnh lại uống sữa xong tôi liền xuống tay đem đồ vật của mình dọn đến phòng ngủ của đại ca, náo loạn lâu như vậy, lại lần nữa về nguyên điểm.

Buổi tối đại ca trở về sớm, người một nhà khó được quây quần ở một chỗ ăn bữa cơm, tôi muốn nỗ lực cho Thiên Lâm một gia đình hạnh phúc, không cần giống như tôi sống ở thơ ấu lạnh băng, đây là tôi đối đứa nhỏ thua thiệt.

Sau lại một ngày nào đó, Thiên Lâm trưởng thành, tôi cùng đại ca có thêm một bảo bảo. Đại ca thỉnh người tới trong nhà, ngày đó chụp ảnh gia đình, Thiên Lâm ôm em trai đứng ở phía sau, tôi cùng đại ca ngồi cùng nhau, một nhà bốn người dựa vào rất gần.

Thiên Lâm chưa từng hỏi tôi, vì sao gia đình khác đều là ba và mẹ, mà nhà của chúng ta chỉ có ba ba cùng phụ thân, có lẽ là đại ca đã nói qua cho thằng bé, nó từ nhỏ liền hiểu chuyện, sẽ không khiến tôi thương tâm khó xử.

Duy nhất làm tôi không tha chính là, một lần thằng bé đi thư phòng, liền đối tôi xa cách, lần đầu tiên ra liền không hề quấn lấy tôi ôm một cái, lần thứ hai đưa ra muốn đi ký túc xá ở trường, thằng bé mới sơ trung, liền phải rời đi, tôi đau đến bái tâm cào phổi.

Đại ca an ủi mấy ngày đều không thấy tốt lên, đưa ra ảnh chụp gia đình, tôi biết nhất định là đại ca sau lưng cùng thằng bé nói gì đó, nhưng tôi lại có thể làm gì đây?

Ngày Thiên Lâm đi học tôi khổ sở rớt nước mắt, đại ca ôm tôi, an ủi tôi khóc thút thít, tôi hồng mắt, đưa Thiên Lâm lên xe, đại ca giãn ra thân thể, vừa lòng kết quả này.

Vừa vặn Thiên Tỉ cọ đến bên chân tôi, ê ê a a muốn ôm một cái.

Đứa nhỏ này sớm hay muộn cũng sẽ bị tiễn đi.

Lồng ngực một trận co rúm lại, khom lưng vừa muốn bế con lên, lại bị đại ca kêu người hầu ôm đi trước một bước.

Cách quần áo, hắn ở trên eo tôi xoa ái muội, tâm tình cực tốt, lôi kéo tôi hướng trên lầu đi.

Chúng tôi đã trải qua ba lần thất niên chi dương*, nhưng hắn như thực tủy biết vị, không chết không ngừng.

*thất niên chi dương: Chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng sống chung lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.

*3 x 7 = 21 năm ( ựa, lâu như vậy mới sinh hai đứa)

Bắn vào trong cơ thể nhân tinh dịch hỗn hợp đêm qua di lưu chất lỏng, đại ca cắn cổ cùng lỗ tai tôi, không ngừng cắm vào nhục huyệt đầy tinh dịch, "Cắm có thâm không, làm em sảng sao, bắn tới tận cùng bên trong, cảm giác được sao?"

Tôi run rẩy không thôi, nằm ở dưới thân hắn, hai chân hơi hơi mở ra lộ ra bộ vị ẩn nấp giữa hai chân bị đâm, véo, hôn một mảnh sưng đỏ, miệng thịt sưng to đã rót đầy tinh dịch, dương v*t nhắm ngay hai mảnh hoa môi bên ngoài cọ cọ, tàn nhẫn cắm xuống đỉnh đến tử cung, cắm tinh dịch không ngừng từ hoa huy*t chảy ra.

Từ tối hôm qua đến giờ hắn đã ở trong cơ thể tôi bắn ra không dưới năm lần, tinh dịch bên trong cũng đủ làm tôi lại mang thai lần nữa.

"A...... Đủ rồi...... Tôi chịu không nổi...... A a......" Mềm liệt thân thể thừa nhận nam nhân cường hữu lực xâm chiếm, cực hạn khoái cảm làm thân thể kịch liệt run rẩy......

Đem tôi nuốt hết.

editor: vâng, đã kết thúc, truyện không có phiên ngoại, mà có mình cũng không dám đọc OTZ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi