Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Buổi biểu diễn báo cáo học kỳ mới là sự kiện lớn của trường trung học phụ thuộc, lãnh đạo của Cục giáo dục và chính quyền thành phố đều tới, các nhà báo ở hiện trường khom lưng chạy, tìm đủ mọi loại góc độ tốt nhất để ghi hình.
Khi cuộc diễu hành khúc quân hành vang lên, một nhóm người mặc quân phục màu xanh lục theo thứ tự tiến vào.
Phụ huynh chen chúc ở bên ngoài hàng rào trường đều duỗi dài cổ, đua nhau tìm kiếm bóng dáng của con mình trong đám người rậm rạp kia.
"Tôi đến xem con trai tôi, hàng thứ bảy lớp một, đứa cao nhất kia."
"Con gái tôi ở hàng thứ hai,ôi, mới phơi nắng bảy ngày đà đen cả rồi."
Lớp một, lớp hai, lớp ba......
Khi nhìn thấy lớp tám trường trung học phụ thuộc xuất hiện, Thời Nhụy theo bản năng nắm chặt lan can.
Dẫn đầu lớp tám là Dụ Vi và Khương Mẫn, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi với tư thế ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, tự tin dâng trào và anh dũng.
Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, đội hình hình vuông của lớp tám bước vào với sức mạnh vô cũng to lớn.
Bảy ngày huấn luyện, các tiểu xác thật có rất nhiều thay đổi, mới vừa đi thực sự rất lười nhác, hiện giờ các bạn học bước đi chỉnh tề, khẩu hiệu vang dội.

Nhưng chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, dường như đã được tái sinh.
Buổi biểu diễn báo cáo tiến hành đến cao trào, các bậc phụ huynh càng ngày càng phấn kích, dùng sức ép chặt về phía trước, muốn nhìn rõ hơn một chút.

Thời Nhụy liên tục lùi lại phía sau, cuối cùng trực tiếp bị đẩy ra ngoài, tầm mắt đều bị các bóng dáng của các bậc phụ huynh cản trở.
Có một số phụ huynh chú ý tới cô, cô gái nhỏ lớn lên quá ngoan ngoãn, ngoan đến làm người khác nhịn không được xem nhiều hơn hai lần, chỉ là trên người cô lại mặc một bộ xanh trắng đan xen của bệnh nhân, đôi mắt rất đẹp, nhưng không có nhiều năng lượng, có vẻ như bị bệnh khá nặng.
Thời Nhụy cúi đầu, khe khẽ thở dài.
Lúc này cái gì cô cũng không thấy, nhưng vẫn có thể nghe thấy bên trong truyền ra khẩu hiệu ngẩng cao, mang đến cho mọi người sự nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng lẽ ra người cùng Dụ Vi dẫn dắt lớp tám vào phải là cô.
Cho nên, không thể không thừa nhận, trên đời này thật sự không phải chuyện gì cũng đều có thể cần cù bù thông minh.
Ngày đó ở ký túc xá, cô vô cớ bị vu khống ăn trộm đồng hồ.


Biết rõ đây là bôi nhọ, cô đã ép buộc chính mình bình tĩnh.

Nhưng thật ra, lòng tràn đã không thể khống chế được phẫn nộ và ủy khuất đã khiến cô sụp đổ.

Đột nhiên cô cảm thấy hô hấp khó khăn cho đến khi ngất xỉu, cô vẫn nhớ rõ người tên Tô Trà Đã bế cô đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện, Tôn Bình và bác sĩ ở cửa nhỏ giọng nói chuyện.

Tuy rằng bác sĩ cố tình đè thấp âm thanh, nhưng lúc ấy phòng bệnh quá yên tĩnh, cô hô hấp bình thường, nghe được bác sĩ nói một vài chữ "Bệnh tim", "Không thể vận động mạnh", "Giữ cảm xúc luôn ổn định".
Rất nhiều bạn học đều hâm mộ coi có thể kết thúc huấn luyện quân sự trước tiên, nhưng bọn họ nào biết rằng, cô càng hâm mộ bọn họ có thể tùy ý đổ mồ hôi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông quá đột ngột, nhưng các bậc phụ huynh xung quanh đều chú ý đến buổi biểu diễn báo cáo, chỉ có một số người nghe thấy tiếng chuông quay lại xem, nhìn thấy cô lấy di động ra.
Điện thoại là bà nội gọi tới.
"Nhụy Nhụy, huấn luyện quân sự có mệt không? Bà vừa xem dự báo thời tiết, hai ngày này nhiệt độ ở chỗ cháu cao, cháu nhớ để ý, đừng để bị cảm nắng."
Dù có phải chịu bao nhiêu ác ý đi chăng nữa, thì ít nhất cũng có bà và bố quan tâm đến cô.
Cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
"Bà nội, cháu rất khoẻ, huấn luyện quân sự đã kết thúc, đang ở buổi biểu diễn báo cáo, bà nghe đi." Cổ họng Thời Nhụy thắt lại, nhưng cô cố tình làm cho giọng của mình nghe rất dễ chịu.

Cô giơ điện thoại di động lên để bà mình nghe, Bài ca quân đội ngân vang ở trong trường học.
"Ôi, náo nhiệt lắm đúng không? Thật tốt, trường học ở thành phố lớn có khác." Bà cười rộ lên ở trong điện thoại.
"Vâng, náo nhiệt lắm ạ." Thời Nhụy chớp chớp đôi mắt chua chát nói.
Cô ấy đã che giấu sự thật về căn bệnh của mình.
Bà nội đã lớn tuổi, không lại làm bà vì cô mà lo lắng.

Cô nhất định sẽ tốt hơn, tương lai thi đậu đại học nổi tiếng, tìm một công việc tốt, mua được căn nhà lớn, đón bà nội và bố cùng đến đây đoàn tụ.
Cô nhất định sẽ làm được.


Từ lần Thời Nhụy bị bệnh này, mấy cái bạn cùng phòng liền đem cô trở thành đối tượng bảo vệ.

Đồng Giai Giai giúp cô lấy cơm, Dương Hiểu Quân giúp coi lấy nước sôi, Đàm Thiến vì muốn cô vui vẻ mà làm đủ các loại chuyện cười khác nhau.
Cho nên Thời Nhụy lại cảm thấy mình thật là may mắn, bên cạnh vẫn còn có rất nhiều người bạn vừa tốt bụng vừa đáng yêu.
Các bạn học huấn luyện quân sự trở về được một tuần thì Thời Nhuỵ mới đi học lại, cô bước vào phòng học, nguyên bản ầm ĩ các bạn học nháy mắt liền an tĩnh xuống dưới.
Dụ Vi ngồi phía sau nhìn cô một cái, cô vô cùng bình tĩnh tránh ánh mắt của cô t, mở sách tiếng Anh ra bắt đầu đọc thầm từ đơn.

Trên cổ tay cô ta đeo chiếc đồng hồ màu vàng nghe nói trị giá vài vạn.

Chiếc đồng hồ xinh đẹp đến mức chói mắt, đập vào lòng Thời Nhụy rất đau, miệng vết thương còn chưa kịp khép lại đã bị xé rách ra.
Khương Mẫn đang cùng hai nữ sinh khác chơi đùa, khi nhìn đến Thời Nhụy thì nụ cười tươi trong nháy mắt cứng lại, trên mặt cô ta không còn sự sắc bén như thường lệ, sau vài giây đối diện liền vội vàng dời tầm mắt, có vài phần chột dạ.
"Thời Nhụy, cậu ngồi ở đây, vẫn ngồi bên cạnh tớ." Đồng Giai Giai kéo cô ngồi xuống.
Vị trí chỗ ngồi của các bạn học đã thay đổi, nhưng chỗ ngồi của cô vẫn như cũ ngồi cũng bàn với Đồng Giai Giai, chỗ ngồi này là Đồng Giai Giai đã tranh thủ giành cho cô.

Dụ Vi không còn ngồi ở sau lưng bọn cô nữa, cô ta ngồi cùng Khương Mẫn, chỗ ngồi của Dương Liễu cũng cách bọn họ nửa phòng học.
Bọn cô sẽ còn học cùng nhau trong ba năm nữa, Thời Nhụy hy vọng tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông.

Cô không nghĩ mình sẽ trêu chọc bất kì ai chỉ muốn học tập thật tốt.
Lúc này không khí trong phòng học trở nên vô cùng quỷ dị.
Rất nhiều bạn học đều nghe chuyện chiếc đồng hồ ngày hôm đó, có rất nhiều người lén lút thảo luận về nó, đều cảm thấy Thời Nhụy thoạt nhìn không giống người như vậy, nhưng cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tất cả mọi người đều muốn biết chân tướng của chuyện đó là cái gì.
Thời gian giải lao giữa mỗi tiết học là mười phút, Khương Mẫn nhìn sang Thời Nhụy ngồi ở bên kia vài lần, cô ra bây giờ như đứng đống lửa, đứng trên đống than, suy nghĩ vô cùng rối rắm.

Đột nhiên, cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, Trình Trì ôm bóng rổ đi vào, không vốn đang rất quỷ dị bây giờ liền rơi vào ngưng trệ.
Trình Trì thấy Thời Nhuỵ ngồi ở hàng phía trước, sau đó, cậu nắm quả bóng rổ trong tay, chậm rãi đưa mắt nhìn sang phía đối diện lớp học.
Khương Mẫn đột nhiên từ đằng sau đứng lên, làm cho các bạn học ngồi xung quanh giật mình.
Cuối cùng côta đi ra khỏi chỗ ngồi, bước đi khó khăn đến trước mặt Thời Nhụy.
"Thời Nhụy, tớ xin lỗi, đồng hồ là, là tớ cố ý đặt ở trong túi của cậu, tớ sai rồi, mong cậu có thể tha thứ cho tớ."
Giờ này khắc này, toàn bộ bạn học đều nhìn cô ta, đây có lẽ là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời của cô ta.
Thời Nhụy không nhúc nhích, có vô số đôi mắt đang nhìn vào cô, chờ xem phản ứng của cô, cho đến khi Đồng Giai Giai khều khều cánh tay cô, rốt cuộc cô mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó cô đứng lên, nhìn thẳng vào Khương Mẫn đang nói lời xin lỗi.
Cô ta không nói cô cũng biết chuyện này là bọn họ tự bày trò, nhưng thật ra cô không thể tin được, một người như cô ta sẽ chủ động xin lỗi cô, tự thừa nhận tội lỗi của mình trước mặt các bạn học trong lớp.
Từ ánh mắt cô có thể nhận ra được, thật ra cô không cam tâm tình nguyện đi xin lỗi cô.
"Tớ nhận lời xin lỗi của cậu." Thời Nhụy dừng một chút, nhìn cô ta, gương mặt cô lạnh lẽo, "Nhưng tớ sẽ không tha thứ cho cậu.

Cậu đã làm rất nhiều chuyện, không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại tất cả."
Khương Mẫn cảm thấy mình giống như bị tát một cái thật mạnh, mặt cô ta vô cùng đau.
Lời Thời Nhụy vừa nói các bạn học đều nghe thấy, ở trong lòng bọn họ đều âm thầm tán thưởng cô.
Khương Mẫn là người dựa vào gia thế bản thân, tham phú phụ bần (1), không bao giờ để người khác vào mắt, mọi người đều không thích cô ta.

Không nghĩ tới Thời Nhụy bình thường là một cô gái có vẻ yếu đuối, nhưng khi cô tức giận lại xinh đẹp đến như vậy!
(1)Tham phú phụ bần: Ở đây, "phú" có nghĩa là giàu có, phú quý, còn "bần" là nghèo hèn, bần cùng.

Câu này nghĩa là ham thích cái giàu và ruồng bỏ cái nghèo.
"Thật thú vị." Nguyên Lượng gác một cánh tay lên vai Trình Trì, cười nói.
Trình Trì nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu nhưng lại kiêu ngạo kia, khẽ cắn môi.
Nhìn cô thực sự yếu đuối, đặc biệt là sau khi bị bệnh, sắc mặt cũng kém, giống như bị mất đi một phần sức sống, nhưng vừa rồi khi cô đứng ở trước mặt Khương Mẫn nói ra những lời đó, cô lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Lúc giáo viên Tiếng Anh bước vào, Khương Mẫn mới vội vội vàng vàng mà trở về chỗ ngồi của mình, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục, ngồi suy nghĩ hỗn độn cả một tiết, hoàn toàn không nghe được cái gì, sai khi tan cô ta kéo Dụ Vi đi vào nhà vệ sinh.
"Cậu nhìn xem, Thời Nhuỵ vừa rồi làm như vậy với tớ, còn tát cho tớ một cái thật mạnh vào mặt."
Một tiết học trôi qua, Khương Mẫn vẫn chưa nuốt hết cơn tức giận của mình.
Thực ra Dụ Vi cũng rất ngạc nhiên, Thời Nhụy rõ ràng nhìn bình thường như vậy, nhưng trên người cô luôn mang theo kiểu khí chất khiến người khác không thể khinh thường.

"Cậu xin lỗi rồi là được, cậu ấy tha thứ hay không là chuyện của cậu ấy.

Cậu thích cái túi mới ra kia của Chanel, tớ đã giúp cậu mua rồi, sau khi tan học đến nhà tớ lấy."
Khương Mẫn vừa nghe xong, đột nhiên cảm thấy khói mù trong lòng tan biến đi rất nhiều.
Tuy rằng điều kiện của nhà Khương Mẫn khá tốt, nhưng thật ra cô ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi không có văn hoá, từ trong xương cốt vẫn là kẻ rẻ tiền, không có nhiều tiền như vậy để cho cô ta tiêu xài phung phí, đương nhiên không thể so sánh với Dụ Vi, một thiên kim tiểu thư nhà giàu chân chính.
Ngày thường cô ta rất hâm mộ các nữ sinh khác thường xuyên mua quần áo hàng hiệu, dùng mỹ phẩm đắt tiền, cho nên cô ta thích bám lấy những kẻ có tiền.

Dụ Vi nắm được điểm yếu này của cô ta, cũng đã lợi dụng triệt để nó.
Đúng là Khương Mẫn làm chuyện đó, nhưng cô ta là người nghĩ ra âm mưu này.

Cô ta không thể để Trình Trì biết được chuyện này, bởi vì cô ta không muốn bị cậu chán ghét.
Khương Mẫn hừ một tiếng: "Thật không hiểu vì sao Trình Trì và Tô Trà phải một hai giúp đỡ cậu ta, Thời Nhụy là người mới chuyển đến, đúng ra mà nói trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ, Trình Trì thích cậu ta?"
Lời này vừa nói ra, cô ta cẩn thận liếc mắt nhìn Dụ Vi một cái.
Dụ Vi không nói gì, cô ta đang nhớ tới tấm ảnh chụp nửa người kia rơi ra từ túi của Thời Nhụy.
Không phải là ngày đầu tiên cô ta quen biết Trình Trì, thích cậu lâu như vậy, cậu tựa như một khối núi băng vĩnh viễn không bao giờ tan, có lúc cô ta nghĩ rằng, thật ra, trái tim của cậu đã đóng chặt lại, không ai có thể đi vào được.
Dường như kiểu người này sẽ không dễ dàng thích một người như vậy, nhưng nếu thật sự thích, chỉ sợ rằng sẽ thật sự nghiêm túc.

"Này, ông thật sự muốn giúp đỡ nha đầu kia như vậy?"
Trong phòng học, Nguyên Lượng cũng hỏi vấn đề như vậy, không đợi Trình Trì trả lời, cậu ta giống như đã có được đáp án nói: "Chỉ mới tiếp xúc vài lần, đúng là tình yêu đến tựa như gió lốc."
Trình Trì nhìn chằm chằm đống sách tiếng Anh ở trên bàn, ngón tay thon dài chuyển đặt bút viết, không nói gì.
Nguyên Lượng dựa vào ghế, nhìn bóng đang của cô gáiđi phía trước, đột nhiên kêu lên: "Trách không được ông nói quen mắt, bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy, cậu ấy lớn lên có hơi giống nữ minh tinh kia, tên gì nhỉ? À đúng rồi, là diễn viên đóng trong bộ phim truyền hình nổi tiếng đó, gọi là gì?"
Bang một tiếng, bút trong tay Trình Trì rơi xuống trên bàn, cậu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: " Cậu ấy chính là cậu ấy, không phải giống ai cả."
Nguyên Lượng quay đầu liếc cậu một cái: "Không phải ông cũng nói cậu ấy nhìn quen mắt sao?"
Anh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, Trình Trì nhớ tới mùa hè ba năm trước kia.
Thật ra cậu cũng có chút mù quáng, cũng không biết vì cái gì, ngay từ lần đầu tiên gặp được cô thì đã không thể quên được.
_Hết chương 11_.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi