Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cốc cốc cốc.
"Nhụy Nhụy, mẹ bưng thuốc lên cho con, con ngủ rồi sao?"
Ngoài mặt thì đang cẩn thận đắp túi chườm nước đá, thực tế trong lòng hai người bọn họ đã sớm mơ hồ, trong nháy mắt hai người đã bị giật mình.
"Người vào đi ạ."
Một lát sau, tiếng vặn tay nắm cửa vang lên, cửa phòng được mở ra.
Cơn gió mát lạnh thổi vào từ cửa sổ, rèm cửa màu hồng bị thổi tung lên, chuông gió treo trên cửa sổ kêu leng keng.
Trên bàn học bên cạnh cửa sổ, đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Hai đứa nhỏ ngồi song song ngồi ở bàn học, học tập vô cùng nghiêm túc.
Ừm, nghiêm túc đến nỗi bà bước vào cũng không nghe thấy.
"A Trì cũng ở đây à."
Trình Trì giống như mới phát hiện bà bước vào, câu buông sách trong tay ra, nghiêm túc trả lời nói: "Mấy ngày nay Nhụy Nhụy không đi học, cháu đến giúp cậu ấy bổ túc."
Khụ khụ!
Thời Nhụy bị sặc nước.
"Nhụy Nhụy bị cảm sao? Sao lại họ khan như thế? Hai ngày này thời tiết trở lạnh, phải đặc biệt chú ý, cần mẹ lấy thuốc cảm cho con không?" Diêu Thanh nhẹ nhàng đặt một ly thuốc Đông y ở trên bàn, quan tâm hỏi.
Thời Nhụy xấu hổ hít hít mũi: "Không cần, không phải bị cảm."
Diêu Thanh để ý thấy, trước mặt Thời Nhụy là bài tập tiếng Anh, mà trước mặt Trình Trì lại là sách vật lý.
Cho nên Trình Trì cầm sách vật lý để giảng tiếng Anh cho con bé?
Đúng lúc đó, hai đương sự nói dối cũng phát hiện lỗ hổng đặc biệt ngu ngốc của mình, ngay lập tức, sự xấu hổ kia lại được nâng lên một tầng cao mới.
Thông minh như Diêu Thanh chắc chắn là đã biết được chỉ là không nói toạc ra mà thôi, đem hộp thuốc đặt trước mặt Trình Trì, cười nói: "A Trì, dì cũng mang thuốc lên cho con, nhớ uống nhé."
Cũng may Diêu Thanh đặt thuốc xuống rồi liên rời đi, không ở lại lâu.

Hai người thở ra một hơi thật dài, sau đó xấu hổ mà liếc nhau.
Trình Trì gãi đầu, cũng hơi xấu hổ.
Nhưng mà cũng không làm cái gì, thoải mái là tốt nhất, làm gì phải chột dạ như kẻ trộm vậy chứ?
"Uống thuốc đi, để lâu sẽ lạnh." Trình Trì nói.

Thời Nhụy bưng ly thuốc kia lên, nhìn ly thuốc nước đen đậm kia liền nhíu mày.

Hai ngày nay mỗi ngày đều uống loại thuốc này, uống xong trong miệng đắng cả nửa ngày.
"Không muốn uống." Cô nói.
Đối với bệnh tình của mình, thật ra là cô suy nghĩ khá tiêu cực, phẫu thuật bác sĩ cũng không dám làm, mỗi ngày đều phải uống thuốc thì có tác dụng gì chứ? Cô hoàn toàn không cảm nhận được thuốc có tác dụng gì.
"Muốn tớ cho cậu uống?"
Một tay Trình Trì chống lên đầu quấn băng gạc, nhìn bộ dạng không rõ nguyên nhân của cô, trong ánh mắt có thêm vài phần ngả ngớn.
"Nếu cậu không muốn uống, tớ sẽ cho cậu uống, dùng miệng cho." Nói xong cậu làm bộ bưng ly thuốc lên.
"Không cần." Thời Nhụy lập tức giữ cái ly lại, mặt đỏ lên, lại không chút do dự, ừng ực uống hết, lột lúc sau cái ly đã thấy đáy.
Trình Trì vừa lòng cười: "Lúc này thật ngoan mà."
Thời Nhụy tức giận trừng nhìn cậu: "Cậu còn cười? Luôn luôn như vậy, có thể đứng đắn một chút không?"
"Tớ rất đứng đắn, cho uống thuốc thôi mà, cậu nghĩ đi đâu vậy?"
Cậu còn đang cười, cười như vậy thiếu đánh vậy.
Thời Nhụy không muốn để ý đến cậu, cầm lấy bút bắt đầu làm bài tập.
Trình Trì cầm lấy hộp thuốc trước mặt nhìn, rồi lại Thời Nhụy một cái, đột nhiên khóe môi nhếch lên, học theo bộ dáng vừa rồi của cô, mặt mày ủ rũ nói: "Haizz, tớ cũng không muốn uống thuốc."
Thời Nhụy đang viết lại dừng lại, bàn tay cầm bút siết chặt.
"Này, vừa rồi cậu không muốn uống thuốc tớ đã chủ động giúp cậu uống rồi, bây giờ đến tớ, cậu không thể yêu thương tớ một chút được sao?"
Giọng nói trêu chọc của cậu làm lỗ tai của Thời Nhụ đỏ lên, cô trừng mắt nhìn cậu: "Cậu thích uống thì uống, không thì tùy cậu."
"Ôi, tớ thật đáng thương mà." Trình Trì đặt hộp thuốc xống, nằm sấp trên bàn.
Thời Nhụy không để ý đến cậu, tiếp tục làm bài tập, cô vừa học đã có thể bình tĩnh lại, khi bắt đầu làm liền quên mất thời gian.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa sổ có một trận gió thổi đến, chuông gió treo trên cửa sổ lại rung lên rất mạnh, tiếng leng keng dồn dập mà thanh thúy kéo cô đang đắm chìm ở trong đống bài tập trở về.
Gió lạnh làm cô rùng mình một cái, cô rụt cổ lại, phát hiện Trình Trì vẫn còn nằm sấp một bên, thuốc cũng chưa uống, vì thế lấy khuỷu tay chọc chọc cậu.
"Này."
"Đau đầu." Cậu bất động nằm bò ra, phát ra giọng nói rầu rĩ.
Thời Nhụy bất đắc dĩ thở dài: "Đừng giả vờ, mau đứng lên trở về phòng cậu đi, tớ muốn đi ngủ."
Trình Trì chậm rãi ngẩng đầu lên, Thời Nhụy phát hiện mặt cậu rất đỏ, đôi mắt cũng đỏ, hoàn toàn không giống với trạng thái trước đó.

"Cậu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không?"
"Tớ đau đầu." Trình Trì lặp lại một lần nữa, bộ dạng còn mang theo một chút uất ức.
Thời Nhụy duỗi tay sờ trán cậu, nóng đến mức cô phải rụt tay lại: "Cậu phát sốt rồi?"
"Làm sao bây giờ? Tớ đi xuống nói cho chú Trình." Nói xong Thời Nhụy liền đứng dậy đi, Trình Trì giữ chặt cánh tay cô, "Không cần, không phải chuyện gì to tát, trong phòng khách có thuốc hạ sốt, cậu đi lấy giúp tớ rồi cầm lên đây đi."
"Thật sự không cần đi bệnh viện?" Thời Nhụy không yên tâm nhìn cậu.
"Không cần."
"Vậy được rồi, tớ đi lấy ngay lập tức."
Thời Nhụy chạy xuống lâu, dựa theo vị trí như lời Trình Trì nói tìm được thuốc hạ sốt, lại rót một ly nước mang lên cùng.
Trình Trì đã trở về phòng của mình, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.

Trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ đặt ở đầu giường, ánh đèn màu vàng chiếu vào người cậu.
"Thuốc đây rồi, nhanh uống thuốc trước đi."
Trình Trì mở mắt ra, chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhận lấy thuốc rồi rồi ngay lập tức nhắm hai mắt lại, đầu dựa vào phía sau, trên mặt ửng đỏ bất thường.
Trạng thái của cậu thật sự rất không ổn, chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như vậy của cậu, ngày đó cậu đánh nhau cả người đầy máu mà chẳng sợ, không giống như bây giờ.
Nhớ tới khi còn nhỏ mình bị phát sốt, bà nội liền dùng khăn nóng đắp lên trán cho mình, vì thế đi lấy một chậu nước ấm tới, vắt khăn lông xếp thành khối nhỏ chuẩn bị đặt trên trán cậu.
Nhưng mà, trên trán cậu lại quấn băng gạc.
Cô đột nhiên nghĩ đến: "Có thể là miệng vết thương của cậu bị nhiễm trùng, nên mới phát sốt phải không?"
Trình Trì chỉ cảm thấy ánh mắt nóng lên, ngay cả tầm mắt cũng mơ hồ, cậu khàn giọng nói: "Có thể, tớ cảm thấy vết thương hơi ngứa, nếu không cậu giúp tớ tháo gạc ra đi, bên kia có thuốc bôi thuốc bác sĩ đã kê đơn."
"Được." Thời Nhụy đặt khăn lông trong tay xuống, ngồi ở mép giường, tìm một vòng trên đầu cậu, tìm được băng dán quấn gạc, vô cùng cẩn thận xé ra.
"Tớ hơi lo lắng, làm như vậy có xảy ra vấn đề gì không? Rốt cuộc tớ cũng không phải bác sĩ, lỡ tớ làm cho nó tệ hơn thì làm sao bây giờ? Không cẩn thận để lại sẹo thì sao? Đến lúc đó cậu sẽ xấu đi mất."
Khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu để lại một vết sẹo, thì quá đáng tiếc.
Trình Trì nhìn cô vừa tháo vừa không ngừng chất vấn, nghe cô lải nhải.
Cô thật sự lo lắng cho cậu.
Ý thức được điều này, đột nhiên cậu cảm thấy thân thể khó chịu đều bị đè xuống, thậm chí còn hơi hưởng thụ khoảnh khắc này.
Trận ốm này, thật là giá trị!

Gỡ băng gạc xuống xong, Thời Nhụy quan sát miệng vết thương của cậu: "Hình như là có mủ, cứ như vậy bôi thuốc lên thực sự được sao?"
"Không thành vấn đề." Trình Trì nhếch môi nói.
Thời Nhụy lấy thuốc bôi đến, dùng tăm bông nhẹ nhàng lấy thuốc rồi tiến đến gần.

Mặc dù cô đã cẩn thận hết sức, nhưng khi tăm bông chạm vào miệng vết thương, cô vẫn nhìn thấy Trình Trì nhíu mày.
"Đau à?" Thời Nhụy lập tức điều chỉnh động tác nhẹ nhàng hơn.
Đồng thời, hơi thở ấm áp tràn đến trán cậu.
Cơ thể Trình Trì cứng đờ, ngước mắt lên, nhìn thấy Thời Nhụy đang bĩu môi, vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ.
Lúc này Thời Nhụy chỉ chú ý vào miệng vết thương của cậu, cảm thấy cậu vừa phát sốt vừa bị thương, vô cùng đáng thương, lúc này hoàn toàn xem cậu như một đứa trẻ, chỉ nghĩ cố gắng làm sao để cậu không thấy đau, dễ chịu hơn một chút.
"Khá hơn chưa?"
"Ừm."
Cổ họng Trình Trì căng ra, cậu chỉ vào bên trái trán mình: "Còn có chỗ này nữa."
Thời Nhụy ngồi ở bên phải cậu, muốn xử lý miệng vết thương bên trái, cần phải nhích gần một chút, như vậy hai người càng dựa vào gần hơn.
"Cậu nghiêng qua một chút." Thời Nhụy cầm tăm bông, cố gắng chạm vào miệng vết thương bên kia.
Mặt cô gần trong gang tấc, tỉ mỉ bôi thuốc cho cậu, mấy sợi tóc thỉnh thoảng quét qua mặt cậu.

Cô nhẹ nhàng thổi vết thương của cậu, hơi thở của cô mang theo mùi hương thơm ngát.
Trình Trì nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, hầu kết của cậu lăn nhẹ một cái.
"Nhích vào một chút nữa." Cậu dụ dỗ cô dựa vào, giọng nói khàn khàn.
"À." Thời Nhụy cố gắng nhìn qua bên kia, tìm kiếm miệng vết thương bên trái của cậu, vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không chú ý tới ý đồ xấu xa của cậu.
Trình Trì tầm mắt từ đầu đến cuối không dời đi khỏi đôi môi của cô, trong lòng bị một ý nghĩ kích động, dường như sắp bao phủ toàn bộ lý trí của cậu.
Cậu âm thầm siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế.
Cô gái nhỏ nhát gan, cậu sợ làm cô sợ hãi.

Nhưng đáy lòng có một người khác đang điên cuồng lôi kéo, thuyết phục cậu buông bỏ lý trí, làm theo ý nghĩ đó.
Muốn hôn cậu, cậu cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa, tất cả ý thức tỉnh táo của cậu đều bị thiêu rụi.
Lúc cậu không màng đến tất cả muốn cô, thì Thời Nhụy đã bôi xong thuốc, đứng lên.
Tất cả cảm xúc ái muội đều bị cắt đứt ngay lập tức.
"Sao mặt cậu càng đỏ hơn vậy?" Thời Nhụy đưa tay ra dò xét trán cậu, "Trời ơi, nóng quá, cứ tiếp tục như vậy thì không được, tớ phải đi nói cho chú Trình."
Trình Trì giữ cổ tay của cô lại: "Đã khuya rồi, tớ không sao, thuốc không thể có tác dụng nhanh như vậy."

Mặt Thời Nhụy hơi nóng lên, nhẹ nhàng thu tay về, suy nghĩ rồi nói: "Vậy quan sát một lúc đi, nếu một hai tiếng nữa còn không hạ sốt, phải đến bệnh viện."
"Ừm."
"Cậu phải ngoan đó."
Sự quan tâm của cô làm trong lòng Trình Trì ấm áp đến rối tinh rối mù.
Trình Trì nhếch môi, ừ một tiếng.
Vì trông chừng cậu, Thời Nhụy cầm sách ngồi trên thảm bên giường đọc.
Đầu óc Trình Trì thật sự nóng đến không tỉnh táo, không được một lúc đã ngủ thiếp đi, đến khi cậu tỉnh dậy, phát hiện Thời Nhụy cũng dựa vào mép giường ngủ rồi.
Hai chân cô cuộn lại, tư thế vô cùng vặn vẹo, như vậy chắc chắn rất khó chịu.
Tim Trình Trì siết chặt lại, đau lòng sờ đầu cô, gọi cô dậy.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái: "Sao tớ lại ngủ rồi?"
"Đi về phòng ngủ đi."
"Nhưng mà lỡ lát nữa cậu sốt cao hơn thì làm sao bây giờ? Tớ nghe nói sốt quá cao sẽ thành kẻ ngốc đó."
Thời Nhụy nói rất nghiêm túc, đột nhiên Trình Trì lại bật cười, mang theo một chút bất đắc dĩ "Cậu ở đây tớ mới bị phát sốt đến ngốc đó."
"Cái gì?" Thời Nhụy không nghe rõ, hoặc là không hiểu.
"Không có gì."
Thời Nhụy duỗi tay xem xét đầu của cậu: "Hình như không còn nóng như trước nữa, thuốc có tác dụng."
"Ừm, trở về ngủ đi."
"Vậy được rồi, nếu thật sự khó chịu thì không được chịu đựng, phải nói đó."
"Ừm."
Cuối cùng Thời Nhụy cũng đi về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trình Trì ngửa đầu, thở ra một hơi thật dài.
Cô vừa rời đi, nhưng trong không khí dường như còn lưu lại mùi hương thuộc về cô, tươi mát ngọt ngào.
Đây đúng là muốn tra tấn cậu mà.
Nhưng cuối cùng cũng sợ dọa cô! Cô nhát gan và nhạy cảm như vậy, ngộ nhỡ tức giận không để ý đến cậu thì làm sao bây giờ?
Từ khi nào, cậu đã lo lắng do dự một người như thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Lão đại, cậu hơi ngượng ngùng đó.
Trình Trì: Cậu hy vọng tớ như thế nào? Cậu muốn tớ thế nào tớ cũng đều nghe lời cậu.
_Hết chương 25_.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi