Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Trình Trì vẫn luôn ở lại nhà trọ, tuy rằng cậu rất được bà nội thích, nhưng bà nội cũng có điểm mấu chốt của mình.

Nếu như để cậu ở lại, khó tránh khỏi bị người khác bàn tán.
Chạng vạng hôm đó, khi Trình Trì ra khỏi nhà, một mình trở về nhà trọ.
Đi đến thôn đầu, cậu gặp dì Triệu ở cách vách và con gái, các bọn họ bưng theo cái chậu, vừa mới giặt áo quần ở bờ sông trở về.
"Ôi, này không phải bạn học của Nhụy Nhụy sao?" Triệu Hồng chủ động chào hỏi cậu.
Trình Trì nhàn nhạt gật đầu.
Con gái dì Triệu liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, trái tim không kiềm chế được đập rất nhanh.
Nam sinh đẹp trai lại trầm ổn như vậy, cô ta thật sự chưa từng gặp qua.
Quả nhiên lớn lên ở trấn nhỏ, thế giới bên ngoài thế giới càng rực rỡ, thì người bên ngoài cũng càng ưu tú.
Triệu Hồng nhìn bốn phía, sau đó bưng chậu giặt thần thần bí bí nói: "Bạn học, chắc là cháu còn chưa biết, Tiểu Nhụy có bệnh tim."
"Cho nên?"
"Loại này bệnh sống không lâu."
"Ồ." Trình Trì nhíu mày lại, ngay sau đó lại giãn ra, khóe mắt nhếch lên: "Cảm ơn đã nhắc nhở, cho nên tôi sẽ càng thích cậu ấy hơn."
Hai mẹ con Triệu Hồng ngây ngẩn cả người.
Trình Trì đã đi ngang qua bọn họ.
Nhìn theo bóng dáng cậu, Triệu Hồng nói thầm trong miệng: "Người này nghĩ gì thế? Có phải ngốc không?"
Nhưng mà trong lòng con gái Triệu Hồng lại sinh ra sự hâm mộ với Thời Nhụy, được một nam sinh ưu tú thâm tình thích như vậy, cuộc đời này cũng không còn gì hối tiếc nữa đúng không?
Sau khi Trình Trì trở về nhà trọ, không ngủ được, cuối cùng lại đi ra tản bộ dọc bờ sông nhỏ.
Bầu trời đêm đầy sao, côn trùng kêu vang bốn phía.
Cậu ngồi trên một tảng đá lớn, lấy điện thoại ra.
Tìm tòi rất nhiều tin tức về bệnh tim, những việc cần chú ý, những phương án trị liệu, làm phẫu thuật có nhiều nguy hiểm không, v.v, còn đọc một vài trường hợp phẫu thuật thành công hoặc thất bại.
Cho đến khi điện thoại hết pin tối đen, cậu mới cất điện thoại đi, lại lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn bầu trời đêm một lúc, mới chậm rãi đứng dậy trở về nhà trọ.


Vào đêm cuối tháng 7, trời có mưa lớn.
Sau cơn mưa trấn nhỏ phương nam, không khí cuốn theo mùi bùn đất cùng hương thơm hoa cỏ, trong lành và mát mẻ.
Mái nhà Thời Nhụy có vài chỗ mưa dột, nửa đêm hôm qua cô và bà nội đặt mấy cái chậu hứng chỗ mưa dột, một đêm đều là tiếng nước mưa đập vào trong chậu kêu leng keng.
Ngày hôm sau thời tiết rõ ràng, bà mượn thang của hàng xóm, định lên mái nhà để thay gạch bị hỏng.
Thời Nhụy nhìn cái thang kia được đặt ở mái hiên, rất nguy hiểm, vội vàng giữ chặt bà nội nói để cô lên, bà nội lại cười nói: "Yên tâm đi, bà nội thường xuyên làm những việc này, rất thuần thục, cháu đi lên bà nội ngược lại còn lo lắng."
Quả thật, đừng thấy bà nội lớn tuổi, nhưng tay chân còn rất nhanh nhẹn, hai ba cái liền theo liền leo thang lên nóc nhà.
Loại chuyện này trong nhà người khác bình thường đều là đàn ông làm, nhưng trong nhà này không có một người đàn ông nào giúp được bà, bà chỉ có thể tự mình làm, nhiều năm như vậy, luyện thành một người phụ nữ bản lĩnh.
Thật ra cả đời bà nội cũng không dễ dàng gì, ông nội mất sớm, để lại vợ và con thơ, vô cùng khó khăn, bà chịu rất nhiều đau khổ, dốc lòng dạy dỗ con trai, chỉ trông con trai lớn lên là mình có thể thở phào nhẹ nhõm, nào biết hôn nhân của bố không thuận lợi, hiện giờ lại không có năng lực tự lo liệu, gánh nặng vẫn nằm trên vai bà.
Cho nên Thời Nhụy có thể hiểu được vì sao bà nội lại hận Diêu Thanh như vậy, bà nội vẫn luôn cho rằng, nếu lúc trước Diêu Thanh không đi, vợ chồng hai người hòa thuận, cùng nhau chăm lo cho cái nhà này, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện sau này.
Lúc Trình Trì đến, bà nội vừa mới leo lên, Thời Nhụy đứng ngửa đầu ở trong sân, dặn dò bà nội cẩn thận.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một tuổi lớn như vậy mà leo lên mái nhà, sau khi hiểu được tình hình, cậu nói, "Bà ơi, bà xuống đi, để cháu lên cho."
"Anh?" Thời Nhụy tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu.
Một đại thiếu gia nhà giàu như cậu, làm được chuyện này sao?
Trình Trì nhếch miệng, đưa tay vén tóc cô: "Thế nào? Không tin anh sao?"
Bà nội không từ chối, liền leo thang xuống dưới.
"Tiểu Trì à, vậy làm phiền cháu."
"Không phiền ạ, bà nội, chuyện nhỏ này không tốn sức gì."
Trình Trì đi tới bên cái thang, ổn định thang, liền leo lên.
Những tấm ngói trên mái nhà bị rêu bao phủ, Thời Nhụy không thể không nhắc nhở cậu: "Cẩn thận trơn."
Trình Trì quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, ở trước mặt bà nội không làm lộ ra bộ mặt ngả ngớn, chỉ làm tư thế Ok với cô.
Cậu căn cứ phương hướng bà nội chỉ ra tìm được vị trí, sau đó dùng tay không tháo ngói ra, rêu xanh rất nhanh dính vào tay cậu, nhưng cậu không lộ ra biểu tình ghét bỏ, làm vô cùng nghiêm túc.
Thật ra cậu không có bệnh thiếu gia, Thời Nhụy nhớ rõ lúc huấn luyện quân sự, các thiếu gia tiểu thư khác đều ngại đồ ăn khó ăn, nhưng cậu thì không, năng lực thích ứng của cậu rất mạnh, rõ ràng dưới tình huống đó soi mói cũng vô dụng, điều cần thiết nhất là tự điều chỉnh.

Bà nội ở trong sân chỉ huy, mà Trình Trì giống như người máy đợi lệnh đi trái đi phải.
"Tiểu Trì đúng là đứa trẻ ngoan! Vừa hiểu chuyện, vừa siêng năng!" Bà nội nhìn Trình Trì trên nóc nhà, chân thành khen ngợi.
Thời Nhụy hiểu được, thì ra bà nội cố ý thử cậu, cho nên cậu vừa đề nghị để cậu lên, bà nội đồng ý ngay.
Nhưng nếu bà nội biết mối quan hệ của Trình Trì và Diêu Thanh, sẽ còn thích cậu như vậy sao?
Không đời nào!
Chỉ sợ lúc đó bà nội và bố sẽ điên mất, sẽ trực tiếp cầm chổi đuổi cậu ra cửa.
Hoàn thành nhiệm vụ, Trình Trì từ trên nóc nhà leo xuống, bà nội lập tức mấy nước cho cậu rửa tay, sau đó hai người ngồi nghỉ ngơi một lát ở trong sân.
Thời Nhụy lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu, Trình Trì bên kia rất nhanh truyền đến một tiếng ting, cô nhìn cậu lấy điện thoại ra.
—— cảm ơn anh!
Trình Trì nhìn cô một cái, Thời Nhụy cúi đầu, không nhìn cậu.
Cậu nhếch môi cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình gõ một lúc, gửi đi.
—— cảm ơn như thế nào? Sẽ không giống lần trước, một tiếng cảm ơn thành ý không đủ thì hai tiếng chứ? Không nên giận dỗi ân nhân như vậy đâu nha.
Bà nội ở một bên thêu lót giày, gần đây trong nhà máy đường không quá bận rộn, rảnh rỗi không có việc gì để làm, bà nội liền thêu đệm giày thủ công, cũng có thể bán kiếm một ít tiền.
Lén gửi tin nhắn dưới mí mắt bà nội, Thời Nhụy cảm thấy kích thích không hiểu được.
—— vậy anh muốn cảm ơn như thế nào?
—— đi ra ngoài chơi cùng anh.
Thật ra mấy ngày nay được bà nội cho phép, cô đi chơi cùng cậu rất nhiều, quang minh chính đại đi ra ngoài, không cần lén lút như lúc trước.
Những chỗ xung quanh chơi đã gần hết, cậu lại muốn đi nơi nào chơi nữa?
Nhưng mà nếu cậu yêu cầu như vậy, hơn nữa cũng không phải là yêu cầu quá đáng, đương nhiên là không có lý do từ chối.

Tạm biệt bà nội, bọn họ liền đi ra ngoài cùng nhau.
"Anh muốn đi chỗ nào chơi thế?" Sau khi ra cửa, cô hỏi cậu.

"Không biết."
Thời Nhụy: "......"
Trình Trì không kìm lòng được đưa tay ôm lấy vai cô: "Không biết phải đi đâu, dù sao cũng muốn ở cùng một chỗ với em, một giây cũng không muốn tách ra."
Thời Nhụy sợ hàng xóm nhìn thấy, vội vàng hất tay cậu ra, còn thấp giọng uy hiếp nói: "Còn như vậy không ra ngoài chơi cùng anh nữa."
Trình Trì cười nhấc tay đầu hàng: "Không dám."
Bọn họ lang thang không mục đích ngồi trên một chuyến xe buýt, đi tới huyện thành, sau đó đi tới đi lui, bị Trình Trì dẫn vào một quán bar.
Đây là phố quán bar nổi tiếng, rất nhiều thanh niên từ nơi khác cố ý đến đây tìm kiếm cơ hội hẹn hò.
Quán bar này cũng không hỗn loạn.
Ánh đèn ảm đạm, âm nhạc thư thái, rất có phong cách.
Bọn họ tìm cái ghế dài trong góc ngồi xuống, Trình Trì gọi cho mình một ly rượu Cocktail, còn Thời Nhụy một ly đồ uống.
Những người bị ràng buộc trong sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, đến một quán bar phong cách thanh lịch như vậy, tìm một góc ảm đạm khiêm tốn ngồi xuống, không ai biết ai, không cần phải gò bó, không cần phải kiềm chế, có thể tận hưởng buông bỏ chính mình, có một loại tự do và yên tĩnh bị cô lập.
Thật tốt!
Trình Trì thả lỏng dựa vào trên sofa, bắt lấy bàn tay nhỏ của cô đặt vào trong lòng bàn tay.
"Thật ra, hôm nay là sinh nhật anh."
"Cái gì?" Thời Nhụy hơi bất ngờ, "Vậy anh, sao anh không nói sớm? Em cũng phải chuẩn bị quà sinh nhật."
Trình Trì nhìn cô chăm chú, hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô thay một chiếc váy buộc eo màu xanh nhạt, làm nổi bất vóc dáng mảnh khảnh của cô, thả tóc xuống, đuôi tóc hơi quăn nhẹ, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm dịu dàng động lòng người.
Lúc này cô không mặc đồng phục học sinh ngoan ngoãn, mà là một thiếu nữ đang hẹn hò với bạn trai, giảm bớt một chút non nớt, nữ tính nhiều hơn một chút.
Trình Trì không kìm lòng được nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô: "Em là món quà của anh."
Thời Nhụy hơi ngượng ngùng, nhưng không rút tay về theo phản xạ có điều kiện như bình thường.

Bởi vì ở trong góc này, cô không cần căng thẳng và sợ hãi, cũng không cần kiềm chế.
Thật ra trong lòng cô luôn có một phần nho nhỏ, vẫn luôn ở khát vọng dựa gần anh hơn.
Trình Trì cảm giác được sự ngoan ngoãn của cô, lại thuận thế nhích đến gần hơn một chút, vươn tay cánh tay ra nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực, Thời Nhụy dựa vào trên vai cậu, chóp mũi tràn ngập hơi thở nam tính của anh, cùng một mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt.
Thời Nhụy đột nhiên nhớ tới, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt bà nội và bố, rất khắc chế.

Mùi thuốc lá trên người anh là vừa mới vào quán bar hút một điếu kia lưu lại.
Trên sân khấu, một nam ca sĩ với vô số bím tóc nhỏ, ăn mặc rất thời thượng ôm đàn ghi ta hát.

Giọng hát khàn khàn, lời bài hát bi thương, giai điệu nhẹ nhàng, giống như có một loại sức mạnh an ủi lòng người, làm cho trái tim bốc đồng hoàn toàn trầm tĩnh lại, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.
"Em đi ra ngoài một chút, lập tức trở về ngay." Thời Nhụy ngẩng đầu lên nói.
"Làm cái gì? Anh đi cùng em."
"Không cần, anh cứ ở đây chờ em là được."
Thời Nhụy sợ cậu sẽ đi theo, chạy đi rất nhanh.
Một lúc sau, quán bar lại có mấy cô gái đi vào, bọn họ nhanh chóng chú ý tới Trình Trì.
Tuổi tác cậu không lớn, nhưng người ngoài nhìn vào cậu, cho dù là từ diện mạo, dáng người, hay là khí chất, đều là một người đàn ông, mà không phải là cậu bé.

Ngồi trong ở góc tối, cũng không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn cùng sức hút nam tính toát ra toàn thân.
Mấy cô gái nhìn cậu cười trộm, chụm đầu ghé tai nhau một lúc, sau đó có hai trong mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp đó bưng ly rượu đi tới.
"Soái ca, đi một mình? Có thể mời tôi uống một ly không?"
Trình Trì chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc trước khoảng cách xa, ánh sáng lại tối, chỉ là mông lung cảm thấy cậu rất đẹp trai rất có sức hút.

Giờ phút này nhìn rõ khuôn mặt không thể bắt bẻ của cậu, cùng với sự lạnh lùng và trầm ổn toát ra từ trong ánh mắt của cậu, hai người càng thêm hứng thú.
Một cô gái khác lại cười: "Hay là, chúng ta mời vị soái ca này uống một ly, thưởng cho khuôn mặt đi?"
Thời Nhụy trở về, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô sửng sốt trong chớp mắt, dừng bước.
Cô đột nhiên nhớ tới đêm đó ở Danh Hào Quốc Tế, Trình Trì giống như một đứa trẻ, ấm ức nói có người muốn bánh kem của cậu, nhưng cái bánh kem đó chỉ thuộc về cậu.
Đột nhiên cô hiểu được cảm giác đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Có người đang mơ ngấp nghé bánh kem của em.
Trình Trì: Bánh kem tỏ vẻ rất khinh thường, trong lòng bánh kem chỉ có em.

_Hết chương 46_.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi