Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Mùa xuân năm sau, cặp vợ chồng trẻ trở về quê thăm Thời Hoài và Triệu Dung.
Con người đến một độ tuổi nhất định sẽ nhớ tình bạn cũ,mặc dù nhà ở quê không tốt, hơn nữa đôi khi cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn với hàng xóm, nhưng sau khi sống trong nhiều năm với nhau, cũng có tình cảm.
Bọn họ ở thành phố B không quen, muốn trở về, Thời Nhụy cũng tôn trọng ý kiến của bọn họ.
Hàng xóm đều biết bọn họ là vì chữa bệnh cho Thời Nhị mới rời đi, mà lần này đi đã hơn một năm, không có tin tức gì, mọi người thậm chí còn suy đoán Thời Nhụy đã không còn, nhưng không nghĩ tới hôm nay cô lại khỏe mạnh trở về, mà bạn trai mấy năm không gặp kia của cô lại cùng trở về.
Mọi người nhao nhao tới cửa, mượn danh nghĩa quan tâm an ủi đến hóng chuyện.
Bà Trương: "Nhụy Nhụy thật sự là càng lớn càng xinh đẹp, hiện tại sức khỏe đã tốt hơn chưa?"
Bởi vì trong nhà quá lâu không có người ở, khắp nơi đều là bụi, Triệu Dung lau tạm mấy cái ghế mời mọi người ngồi, cười nói: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy đã làm phẫu thuật, đã khỏi, hơn nữa, năm ngoái còn thi đậu đại học B."
Bà Vương: "Ồ, Nhụy Nhụy thật là giỏi, bỏ học tập lâu như vậy, còn có thể thi đậu đại học B, thật tuyệt vời."
Triệu Dung cũng rất tự hào: "Đúng vậy, Nhụy Nhụy nhà tôi từ nhỏ đã học rất giỏi, chúng tôi cũng không hao tâm tổn sức gì về chuyện học của con bé, hoàn toàn dựa vào chính mình."
Chú Lý: "Nhụy Nhụy trời sinh chính là để học tập, đâu giống con trai nhà tôi, đánh mắng cũng vô dụng, tức muốn chết."
Bà Trương: "Nói lúc ấy nói bệnh Nhụy Nhụy rất nghiêm trọng, bệnh viện huyện hoàn toàn không có biện pháp, không nghĩ tới đi thành phố B liền chữa khỏi, vẫn là y thuật của bác sĩ ở thành phố lớn tốt."
Triệu Dung bưng nước sôi đã đun sôi lên đổ lên, cười nói: "Bệnh của Nhụy Nhụy là cháu rể tôi tự mình phẫu thuật."
Mấy người kinh ngạc nhìn Trình Trì đang quét dọn phòng cùng Thời Nhụy: "Nhụy Nhụy kết hôn rồi?"
Triệu Dung cũng ngồi xuống: "Đúng vậy, kết hôn rồi, cuối năm ngoái."
Bà Vương: "Thật nhìn không ra, cháu rể nhà bà còn trẻ mà có năng lực như vậy."
Trên mặt Triệu Dung không giấu được kiêu ngạo: "Thằng bé này thông minh, bây giờ không chỉ là bác sĩ của bệnh viện trực thuộc đại học B, mà còn là giáo sư của trường đại học B."
"Ồ, giỏi quá đi."
Thời Nhụy nghe thấy bên ngoài nói chuyện, nhịn không được nhếch miệng lên, ngẩng đầu nhìn Trình Trì đang quét mạng nhện ở góc tường.
Ông xã cô thật sự rất ưu tú, cho nên chắc chắn là đời trước cô đã cứu vớt cả hệ Ngân Hà rồi, đúng không?
Lúc trước bà nội là người phản đối kịch liệt nhất, bây giờ cũng tiếp nhận rất nhanh, ngay cả tính tình Thời Hoài cũng thay đổi.
Lúc ở thành phố B, Trình Trì từng nhờ chuyên gia chỉnh hình nhìn qua chân của Hoài, nhưng kết quả là, cơ hội đứng lên là rất nhỏ bé.
Mặc dù kết quả không lạc quan, nhưng ông không còn tự ti và áp lực như trước đây, rất thản nhiên chấp nhận sự thật không thể đứng dậy.

Lúc này cũng có thể ngồi trong sân cười nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Có lẽ đối với ông mà nói, loại chuyện để con gái gả cho con riêng của vợ cũ cũng có thể tiếp nhận, không có gì không thể chấp nhận được.
Một bàn tay lắc lư trước mắt cô, Trình Trì trêu chọc nói: "Lại nhìn anh, nhìn vì muốn anh ăn thịt em sao?"
Thời Nhụy khiêu khích mà nâng cằm: "Anh dám?"
Trình Trì nheo lại mắt, uy hiếp tới gần cô, trầm giọng mà nói: "Em nói xem anh có dám hay không?"
Đương nhiên anh dám.
Trong đầu không hiểu sao hiện lên một vài hình ảnh, làm cho Thời Nhụy đỏ mặt, cô nhích tới gần anh, cái đầu nhỏ cọ cọ trước ngực anh, ôm eo anh: "Anh trai, anh tốt nhất."
Cô vợ nhỏ của mình thật biết làm nũng, mỗi lần cô trưng ra bộ dạng này, đến một biện pháp chống lại anh cũng không có, cho dù là ở trên giường, lúc anh hận không thể bóp chết cô, mỗi lần cô xin tha, cũng không thể không kiềm chế, nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
Cảm giác cả đời bị cô ăn chắc.
Anh than một tiếng: "Ngoan, quét trần nhà nhiều bụi bặm, em ra ngoài sân đi, để anh quét cho."
"À."
Thời Nhụy nghe lời đi ra ngoài, Trình Trì cũng không nghỉ ngơi chút nào, không ngại bẩn không ngại mệt mỏi, chờ quét dọn trong ngoài sạch sẽ, áo sơ mi trắng trên người cũng bẩn đến mức không thể tả.
Thời Nhụy nấu nước ấm, tự mình giặt khăn cho anh lau mặt.

"Để anh tự lau." Trình Trì nói.
Thời Nhụy lại cố chấp giữ chặt khăn mặt, một hai phải tự mình lau mặt cho anh.

Cô lau mồ hôi trên mặt anh, trong lòng hơi đau lòng.
Ông xã cô, từ nhỏ đã sống trong giàu có, chắc là còn chưa từng trải qua cuộc sống như vậy.

Nhưng mà khi anh về đây, chuyện bẩn thỉu mệt nhọc đều tranh nhau làm hết.
Càng làm cho cô cảm động chính là, anh suy xét đến cảm nhận của cô, không ghi hận bố cùng bà nội lúc trước ngăn cản.

Anh nguyện ý yêu ai yêu cả đường đi, xem bọn họ như là người thân của mình.
Trình Trì nhìn ra sự đau lòng và áy náy của cô, nắm lấy bàn tay cầm khăn mặt của cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nếu em thương anh, thì buổi tối bồi thường cho anh thật tốt."
Mặt Thời Nhụy đỏ lên, trừng mắt nhìn anh một cái.

Trình Trì thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, cười sờ sờ đầu cô.
Hàng xóm nhìn bọn họ, cười nói: "Vợ chồng son cảm tình cũng thật tốt."
Đến buổi chiều, Triệu Dung trải giường chiếu, nói chăn đệm để trong nhà quá lâu, đều bị ẩm hết rồi.

Trình Trì không nói hai lời liền kéo Thời Nhụy đi ra ngoài, mua mấy bộ chăn, ga trải giường, chăn đơn gì đó.
Trong nhà có một gian phòng không dùng, bình thường dùng để đặt một ít đồ vật lung tung, bên trong có một cái giường gỗ nhỏ, trước kia không có ai ngủ, đêm đó Triệu Dung đem gian phòng kia sửa sang lại một chút, đem cũng trải lên cái giường kia.
"Nhụy Nhụy, bà nói cho cháu biết, vợ chồng mới cưới về nhà mẹ đẻ là không thể ngủ chung, đây là quy củ."
Thời Nhụy à một tiếng, trộm nhìn về phía Trình Trì vừa mới đi tới cửa.
Trình Trì bất đắc dĩ mà dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt buồn bực mà nhìn cô, thầm nghĩ, đây là cái quy củ gì vậy.
Nhưng dù sao cũng là quy củ, bọn họ cũng phải tuân thủ.
Buổi tối, hai người nằm ở trong phòng mỗi người, đều không buồn ngủ.
Thời Nhụy nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đây là bầu trời đêm ở quê, lần trước nằm trên tấm giường này nhìn bầu trời đêm, dường như đã là chuyện rất lâu rồi.
Khi đó cô và Trình Trì căn bản là nhìn không thấy tương lai.
Sự thật chứng minh, thật sự là nước chảy đá mòn!
Điện thoại vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, là Trình Trì gửi tới.
—— vợ à, anh không ngủ được.
Cộng thêm một nhãn dán uất ức bĩu môi.
Thời Nhụy trở mình, cười —— vậy nghe nhạc một chút, nghe rồi sẽ ngủ thiếp đi.
—— nghe nhạc cũng không ngủ được, anh muốn nghe cái khác.
—— nghe cái gì?
Một lúc lâu sau, bên kia nhắn lại ba chữ —— nghe em thở dốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy, là Triệu Dung đang lấy nước rửa chân, bà còn chưa ngủ.
Thời Nhụy mặt đỏ tim đập nhìn chằm chằm kia ba chữ —— suy nghĩ lung tung cái gì đó? Ngủ đi!

Triệu Dung đóng cửa, cả sân hoàn toàn yên tĩnh.
Trình Trì một tay gối đầu, một tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình dịu dàng cười.
—— vợ, anh muốn ôm em ngủ.
—— không được.
—— anh chỉ ôm em thôi, không làm cái gì khác, lạ chỗ nên anh thật sự mất ngủ.
Thật ra Thời Nhụy có thói quen rúc ở trong lòng anh ngủ, đột nhiên tách ra ngủ, cô cũng rất không quen.

Huống chi Trình Trì ở trong phòng ngủ cũ như vậy, mất ngủ cũng là chuyện bình thường.
Thật là rất làm khó anh, về nhà mẹ đẻ cô, vừa khổ vừa mệt không nói, còn ngủ không ngon nữa.
Cô còn chưa nghĩ ra cách trả lời anh, anh lại nói thêm một câu nữa.
—— quên đi, không làm khó em nữa, ngủ đi.
Ngữ khí này, là tức giận sao?
Thời Nhụy càng nghĩ càng không ngủ được, trong lòng lo lắng có phải anh thật sự tức giận hay không, giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đứng dậy mở cửa, nhẹ nhàng đi đến phòng anh.
Khóa phòng kia của Trình Trì bị hỏng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, yên tĩnh.
Anh ngủ rồi sao?
Đang lúc cô chuẩn bị lén lút đi tới, lại đột nhiên bị một bàn tay kéo vào, vì thế cả người nhào vào trong lòng ngực quen thuộc.
"Rốt cuộc là vẫn không đành lòng để ông xã mình phòng không gối chiếc." Trình Trì ôm cô, dán vào lỗ tai cô nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, ngứa.
"Không có." Thời Nhụy có tật giật mình, biết rõ bố và bà nội đều đã ngủ hạ, nhưng vẫn sợ bị bọn họ phát hiện, theo bản năng giãy giụa, lại bị ôm chặt hơn.
"Đừng đi, ở chỗ này ngủ.

Anh bảo đảm, anh chỉ ôm em, cái gì cũng không làm, thật sự."
Thời Nhụy quả thật tham luyến cái ôm ấm áp của anh, cũng luyến tiếc tách ra, suy xét một chút, thỏa hiệp thấp giọng nói: "Vậy anh nói lời phải giữ lấy lời."
"Ừm, nói chuyện giữ lời."
Kết quả hai người vừa mới nằm xuống, Trình Trì còn chưa kịp ôm lấy cô, lại đột nhiên nghe được rắc một tiếng.
Giường sập!
May mắn chính là, người không sao.

Hai người xấu hổ mà vừa mới bò dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài cũng truyền đến.
"Làm sao vậy?" Triệu Dung khoác áo, không nói hai lời liền đẩy cửa bước vào.
Nhìn cái giường đã bị sập kia, rồi lại nhìn hai người đứng ngây ngốc ở bên cạnh, bà cảm thấy thậm chí bà không cần hỏi cũng biết được rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Thời Nhụy nên ở trong phòng cô thì lại xuất hiện ở chỗ này, đã nói lên tất cả.
Nhìn thấy biểu tình hiểu rõ của bà nội mình, Thời Nhụy biết bà hiểu lầm, muốn giải thích: "Bà nội, là như vậy, bà nghe cháu giải thích......"
"Quên đi." Triệu Dung vẫy vẫy tay, nhìn Thời Nhụy, lại nhìn Trình Trì, "Đến phòng Nhụy Nhụy ngủ đi, dù sao nhà của chúng ta cũng chỉ có một cháu gái bảo bối, cũng không cần kiêng kị cái gì."

Lúc gần đi, Triệu Dung còn nhỏ thanh nói thầm: "Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là tràn đầy tinh lực."
Thời Nhụy:......
Trình Trì:......
Thời Phiên cảm thấy mình thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rõ ràng hai người cái gì cũng không làm, chỉ là bởi vì cái giường kia quá cũ, gỗ đã bị mục, không gánh nổi trọng lượng của hai người mà thôi.
"Đều là tại anh." Thời Nhụy nhẹ nhàng đấm lên cánh tay Trình Trì một chút.
Trình Trì nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô, gật gật đầu: "Ừm, đều do anh, là anh muốn ôm em, muốn ngủ cùng em."
"Anh còn nói!"
"Được, anh không nói nữa."
Thời Nhụy đỏ mặt về phòng, đi tới cửa, quay đầu lại Trình Trì đang đứng yên tại chỗ nói: "Thất thần cái gì vậy? Chẳng lẽ anh muốn đứng cả một đêm hả?"
Trình Trì bật cười, hai ba bước đi qua, một tay bế ngang cô lên, trở về phòng.
Đóng cửa lại, anh thấp giọng nói ở bên tai cô: "Lần này là được bà nội cho phép, cũng là em gọi anh tới nha."
"Được tiện nghi còn khoe mẽ." Mặc dù ngoài miệng Thời Nhụy nói như vậy, nhưng khi cúi đầu, khóe môi nhịn không được cong lên mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng mà, mặc dù bây giờ được cho phép, nhưng bởi vì lúc trước hai người hơi xấu hổ, bây giờ nằm ở trên giường một cử động cũng không dám.
Khôi hài chính là, trước khi lên giường Trình Trì còn đặc biệt kiểm tra một lần, nhìn vẻ mặt của anh, cũng hơi lo lắng về chất lượng giường.
Hai người cứng đờ như hai cương thi chắc là được khoảng nửa tiếng, cũng không ngủ, sau đó Trình Trì cẩn thận nhích từng chút từng chút từng về phía cô, cánh tay tới gần, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Cái gì cũng không làm, cứ như vậy rất tốt.

Chỉ cần ở bên cạnh nhau, hai người đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thời Nhụy nghe thấy anh nói: "Bà xa, ổ chăn của em vẫn mềm mại hơn nha."
Ngày hôm sau, bọn họ vừa mới rời giường, đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe thấy Thời Hoài ở bên ngoài dò hỏi âm thanh đêm qua là cái gì, sau đó Triệu Dung kể lại chuyện đó cho ông.
Thời Nhụy đứng ở cửa, nhìn Trình Trì một cái, vô cùng xấu hổ.

Căng da đầu đi ra ngoài, nhận được ánh mắt ý vị thâm trường của Thời Hoài, cô càng là hận không thể đào một cái hố để nhảy xuống.
Lúc ăn bữa sáng, Thời Hoài không biết là cố ý hay vô tình, đột nhiên lại nói: "Giường trong nhà cũng đã cũ rồi."
Thời Nhụy ho dữ dội, suýt chút nữa bị một thìa cháo sặc chết, Trình Trì vội vàng buông đũa xuống, vỗ lưng giúp cô.
Ăn xong bữa sáng, Trình Trì và Thời Nhụy đến huyện thành một chuyến, mua mấy giường mới, thuận tiện còn mua tủ lạnh, điều hòa, TV, máy giặt, chỉ cần là bọn họ có thể nghĩ đến, liền đặt mua đặt mua.
Người giao hàng lái xe bán tải đậu ở cổng thôn, mấy người chuyển từng món đồ vào, khiến cho rất nhiều người vây xem.
"Ôi, Triệu đại nương, nhà bà mua nhiều đồ vậy."
"Còn lắp điều hòa, bà là người đầu tiên trong thôn chúng tôi lắp điều hòa."
Lúc bọn Trình Trì đi mua mấy thứ này cũng không nói cho Triệu Dung và Thời Hoài, cho nên khi đồ đạc chuyển vào, bọn họ cũng rất bất ngờ.
Nhận được ánh mắt hâm mộ của hàng xóm, Triệu Dung nhìn Thời Nhụy và Trình Trì nói: "Các cháu cũng thật là, mua những thứ này sao cũng không thương lượng với chúng ta một chút, đây cũng không phải mua củ cải bắp cải, thích thì liền đi mua, cái này tốn bao nhiêu tiền?"
Mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng Triệu Dung vẫn không giấu được cảm giác hư vinh trong lòng, thấy tất cả mọi người vây quanh ngoài sân bọn họ, nhìn người khuân vác mang đồ đạc, vội vàng chào hỏi: "Tất cả mọi người vào ngồi đi, cũng đừng đứng nữa."
Vì thế tốp năm tốp ba kéo vào, thật ra là cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc mua thứ gì.
Trình Trì còn bắt dây mạng cho gia đình, mặc dù Thời Hoài và Triệu Dung không biết lên mạng, nhưng có thể xem TV mạng, so với TV cũ kĩ trong nhà tốt hơn nhiều.
"ÔI, cái TV này cũng thật lớn, hình ảnh chắc chắn rất rõ ràng."
"áy giặt này cũng hoàn toàn tự động, sau này Triệu đại nương không cần tay giặt nữa rồi."
"Thời Hoài, Triệu đại nương, các ngươi thật sự được hưởng phúc, Nhụy Nhụy lấy chồng, chồng Nhụy Nhụy giàu có như vậy, sao các người không dứt khoát ở thành phố B, chắc chắn thoải mái hơn so với quê."
Triệu Dung thở dài: "Vợ chồng Nhụy Nhụy mua cho chúng tôi một căn nhà ở đó, nhưng là chúng tôi già rồi, ở thành phố lớn không quen, vẫn muốn trở về, muốn ở gần các người đó."
Nghe một chút, nhà ở thành phố lớn nói mua liền mua, chắc chắn là rất có tiền.

Sự hâm mộ trong đáy mắt mị người càng đậm hơn.
Tối đó tâm trạng Thời Hoài tốt, còn gọi mấy người hàng xóm ở lại uống rượu, đem mấy bình rượu hoa trân quý cất mấy năm nay lấy ra.

Thời Hoài cảm thán nói: "Lúc trước vốn dĩ đã nói, chờ lúc Nhụy Nhụy kết hôn, sẽ lấy mấy bình rượu này ra uống, bây giờ uống cũng không muộn."
"Bố, đừng uống say đó." Thời Nhụy nhỏ giọng nhắc nhở ông, cô còn nhớ rõ một năm trước ông uống say còn bị trúng độc cồn, ngày mùa đông ngã trên mặt đất, sau đó may mắn mà Trình Trì tới kịp thời, đưa ông vào bệnh viện.
Thời Hoài cười nói: "Yên tâm đi, bố đang vui vẻ."
Triệu Dung nghĩ lại không có đồ nhắm rượu, bảo Thời Nhụy đi ra quán bán thịt kho gia truyền ở đầu thôn mua, Trình Trì nói đi cùng cô.
Đến quán bán thịt kho, nhìn thấy người bán thịt kho, cô ngẩn người, đối phương cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ta không phải là ai khác, chính là con gái của Triệu Hồng ở sát nhà quen biết với Diêu Thanh, cũng chính là bạn học cũ của cô.
Thời Nhụy nhớ rõ sau khi cô ta tốt nghiệp cao trung liền gả cho một kẻ có tiền, lúc ấy Triệu Hồng cũng rất đắc ý.

Nhưng sao bây giờ lại ở chỗ này bán thịt kho?
Con gái Triệu Hồng đeo tạp dề, tay đầy dầu, xấu hổ nhìn cô: "Thời Nhụy, cậu đã về rồi! Mua thịt kho sao? Hai người đợi một chút."
Cô ta giống như chạy trốn liền xoay người đi, gọi một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đến, giúp hai người cắt thịt kho.
Sau khi Thời Nhụy trở về, ở trên bàn cơm trong lúc vô tình nhắc tới cô ta, mới nghe chú Lý nói rõ ngọn nguồn.
"Không phải lúc đó con bé đó đã kết hôn với người mở công ty du lịch sao? Nhưng người nọ sau khi kết hôn đối với nó cũng không tốt, thậm chí còn bạo hành gia đình, trên người con bé thường xuyên có thương tích.

Sau đó thật sự chịu không nổi, liền ly hôn.

Bây giờ đang ở bên con trai lớn của Tạ gia bán thịt kho, người kia cũng ly hôn, còn mang theo một đứa con trai tám tuổi."
Khó trách, Thời Nhụy còn thấy kỳ quái, Triệu Hồng luôn luôn thích náo nhiệt, bây giờ từ lúc trở về vẫn luôn không thấy bà ta đâu.

Tính cách Triệu Hồng thích đua đòi, bây giờ chắc cảm thấy rất mất mặt.
Lúc ăn cơm tối, Thời Nhụy uống một chút rượu với Trình Trì, sau khi ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đi bộ dọc bờ sông.
Thời Nhụy nhớ tới một nhà Triệu Hồng, cảm thán nói: "Vận mệnh thật sự khó đoán, không biết ai biết được giây tiếp theo sẽ là bộ dạng gì."
Trình Trì nhéo nhéo lòng bàn tay cô: "Nhìn anh."
Thời Nhụy xoay người sang chỗ khác, nhìn anh.
Vẻ mặt Trình Trì trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Mặc dù vận mệnh rất khó đoán, nhưng nếu có mục tiêu và kiên định hướng tới mục tiêu đó, em sẽ thấy được tương lai như thế nào."
Cũng đúng, lúc trước bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy tương lai, là Trình Trì kiên định và nỗ lực, cứng rắn mở ra một con đường đi tới hạnh phúc.

Anh dùng hành động thực tế nói với cô rằng số phận luôn nằm trong tay mình.
Anh làm cho cô ngưỡng mộ, thuyết phục cô tin vào điều đó.
Sau khi uống rượu, chân Thời Nhụy hơi mềm nhũn ra, đầu cô dựa vào bờ vai anh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Anh nói cái gì cũng đúng."
Trình Trì biết cô đã hơi say, ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: "Anh cõng em."
Thời Nhụy nghe theo mà trèo lên lưng anh, hưởng thụ việc anh cõng cô đi ở bờ sông, gió sông ẩm ướt thổi vào mặt.
"Nhụy Nhụy."
"Hửm?"
"Gọi anh trai."
Thời Nhụy đem khuôn mặt ửng đỏ dán ở trên lưng anh, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: "Anh trai."
Trong lòng Trình Trì ấm áp, cảm thấy có lúc cho cô uống rượu cũng tốt, thật ngoan ngoãn mà.
Đi đến tảng đá lớn, anh thả cô xuống, nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: "Gọi ông xã."
Đôi mặt Thời Nhụy cong thành vầng trăng non, cô tiến lên một bước, ôm cổ anh, cười ngọt ngào: "Ông xa!"
"Ngoan!" Trình Trì không kìm lòng được ôm lấy eo cô.
_Hết _.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi