Ở CỔ ĐẠI LÀM MỸ NHÂN DỊU DÀNG


Phục Liên đi đến bàn trang điểm lấy hộp gỗ dài trong kéo, đây là cây sáo trước khi rời núi Lộc Đồng lão sư phụ đã đưa cho.
Phục Liên về đến cứ như con thiêu thân lao đầu tranh giành mọi thứ với nữ chính làm gì còn tâm tư nhớ về sáo.

Đến cả ngày sư phụ chết còn vì Kinh Vương kia mà không đi.
Nàng lấy cây sáo ra, là sáo ngọc.

Thổi thử vài cái, thanh âm trong trẻo réo rắc, khác hẳn với sáo ngọc ở hiện đại hay dùng.
Ở hiện đại mặc dù bận bù đầu về việc công ty nhưng nàng vẫn phải đi học những thứ khác từ nhạc cụ, vẽ, chơi cờ, cưỡi ngựa bắn cung đến võ, kiếm đạo.....
Phục Liên ngồi xuống bên giường bắt đầu thổi sáo ngọc.

Từ ngoài cửa Tiểu Hoa vào nói :"Tiểu thư lão gia muốn gặp người".
Nàng chẳng buồn ngước lên, vẫn chăm chú thổi sáo chỉ gật đầu vài cái.
Tiểu Hoa ngày càng sốt ruột hơn, vội vàng hối thúc :"Tiểu thư có nhiều người đang đợi ngoài kia".
Nàng cầm cây sáo đi ra nhà chính, Tiểu Hoa này cứ lải nhải bên tai, rốt cuộc là ai chứ.
Từ xa đã nghe tiếng vui cười rôn rả, nàng nhanh chân đi vào.

Thì ra là nam chính cùng nam phụ đến thăm nữ chính.
Phục Liên đi vào, theo thói quen của nguyên thân mà đưa hai tay chồng nhau cúi người :"cha kêu con có việc".

Phục Nghiêm Xương cũng không quản cách hành lễ nữa :"không chào Thái tử cùng Kinh Vương"
À, quên mất mị không phải nữ chính nên phải chào.

"Tham kiến Thái tử, Kinh Vương"
Không quá sai biệt ký ức, Thái tử Hiên Thần mắt xanh đậm, tóc đen mượt, khuôn mặt lạnh lùng.
Kinh Vương Hiên Kinh Vũ mắt màu hổ phách lạnh nhạt, tóc xanh đậm mặt cũng lạnh.
"cha nếu không có việc con xin lui ra, thân thể hôm nay rất khó chịu"
Phục Nghiêm Xương nhìn nàng vài lần, chỗ nào không khỏe.

Mắt long lanh môi hồng nhuận mặt tươi tắn.
"nếu không khỏe con lui ra đi dù gì cũng không tìm con"
Nàng ho khan vài tiếng rồi cúi đầu chào lui ra trở về phòng.
Hiên Thần cùng Hiên Kinh Vũ luôn nhìn về phía cửa như đang chờ ai đó đến.
Phục Tử Ngân lạnh nhạt đi vào, khẽ nhún người hành lễ, nói :"sao hai người lại đến nữa".

Từ lúc xuyên đến đây cứ gặp tên này mãi.
"con chớ vô lễ" Ông liếc mắt qua nhìn.
Hiên Thần bật cười :"Phục tướng quân chớ giận, ta đây là thích tính tình thẳng thắng này của Ngân nhi".
Hừ! Ta mới không cổ hủ như các người.
Hiên Kinh Vũ suy tư nhìn, Phục Tử Ngân hôm may vẫn vậy tóc đen vấn đơn giản cùng y phục đơn màu giản dị.

Nhưng hình như quá lạnh nhạt.
"Ngũ tiểu thư có nhã hứng ngày mốt đi dự lễ Cúc Thu không"
Cúc Thu là lễ thường năm do Hoàng thượng tổ chức cũng gần giống lễ dành cho mấy đứa FA.

Có khá nhiều trò chơi, chơi xong thì ở lại ăn.

Ai hợp ý cứ nói lên Hoàng thượng.
Phục Tử Ngân nhàn nhạt nói :"ta còn phải điều chế thuốc".
Phục Nghiêm Xương cảm thấy hơi bất mãn nhưng vẫn không nói ra.

Ông chỉ có hai đứa con gái nhưng hai đứa thay đổi quá nhanh.

Liên nhi từ khi trở về được 1 tháng thì quậy đến gà bay chó sủa.

Liên tiếp hại Ngân nhi còn đi quyến rũ Kinh Vương đến mức Hoàng Quý phi phải mời đến cung.
Ngân nhi thay đổi nhanh hơn dường như thành người khác.
Ông xoa xoa mi tâm ủ rủ, nói :"Thần có việc đi trước"
"được, Tướng quân cứ làm việc"
Ông rời khỏi đi đến viện của nàng.

Tiếng sáo thanh tao mang theo nữa buồn nữa vui cùng bao nhiêu tiếc nối.
Phục Nghiêm Xương đứng trước cửa viện thất thần nhìn nàng ngồi trên ghế đá nhỏ giữa sân thổi sáo.
Phục Liên hạ sáo xuống, nhẹ nhàng nói :"cha"
Ông hoàn hồn lại vội đi đến ghế ngồi xuống :"cha chưa thấy cây sáo này"
"sư phụ đưa con khi xuống núi, nó rất quan trọng" nàng đặt cây sáo lên bàn.
Ông nhìn vào mắt nàng, nói :"con nên nhường nhịn Ngân nhi một chút.

Con bên ngoài chịu khổ con bé ở đây cũng vậy"
Nàng cười như không cười :"vâng, Hoàng Quý phi đã khai thông con rồi."
"con hiểu là được, bệnh của con"
Ồ "con không sao bệnh này không chữa được" bà tác giả chỉ múa bút thành văn thôi.
Ông nói thêm vài câu nữa rồi rời đi.
Phục Liên vẫn tiếp tục thổi sáo đến chiều tối.


Thay bộ y phục trắng viền đỏ, tóc vấn sơ bằng trâm vàng đi đến nhà chính ăn cơm.
Nàng vừa bước vào thì cả bàn ăn bỗng chốc im lặng không còn tiếng nói cười đùa.

Trên bàn có 7 người, cha, hai tên thế tử vương gia, 2 anh trai, nữ chính cùng em trai ngồi đều trong bàn.

Không, dư, một, chỗ!!!!
"cha con muốn ra ngoài một lát" bây giờ nói đến ăn không phải rất nhục sao.
Phục Nghiêm Xương nhìn lại bàn ăn, không dư chỗ :"con nhớ về sớm"
Nàng vẫn đứng im ở đó không nhúc nhít, nhìn chằm chằm ông.
"sao con chưa đi"
"không có tiền a" trong viện éo có 1 đồng luôn.

Đúng là.
Phục Tử Ngân lên tiếng :"quản gia luôn phân phát tiền đầy đủ"
"hắn quên ta a, muội, muội" nàng hằng giọng xuống.
Phục Sanh tức giận nhìn qua :"sao ngươi dám nghi oan tỷ ta"
Nàng ngó lơ Phục Sanh, nói :"không sao, con đi trước".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi