Ở CỔ ĐẠI LÀM MỸ NHÂN DỊU DÀNG


Phục Nhân Khanh bị thương rất nặng, Phục Liên thấy lửa sắp bén đến liền kéo hắn ra.

Khoát vai hắn đỡ dậy rời đi.
Cmn, tên này dám đưa bà sang giặc đổi nữ chính.
"Cmn khốn nạn"
Nàng vật vã quăng hắn xuống đất nằm lăn lóc, động đến vết thương ngay bụng do bị kiếm đâm.

Máu lại ào ạt chảy ra như suối.
Phục Liên ngồi xếp bằng xuống đất, cả đầu nàng xoay mồng như chong chóng đau nhức đến phát cáu.
Hình ảnh nàng đứng trên sân thượng lại quay về, như đoạn video cũ nhiễu màu.

Mình sắp quay về rồi sao?
Phục Nhân Khanh nắm lấy tay nàng trong vô thúc, Phục Liên bĩu môi giựt tay ra đi đến chỗ đại ca :"ca ca"
Đông Phương Lãng :"vào thành thôi."
Hiên Viên Vô Cực cưỡi ngựa đi trước, bá tánh xung quanh đứng hai bên đường đông kịt tung hô.
Phục Liên nhìn thấy có cảm giác không chân thật, lúc xem phim mấy cảnh này thật làm nàng thấy lố bịch.

Nhưng sao giờ, đây là tiểu thuyết mà.
Quy Phụng từ trong hẻm chạy ra, hỉ phục rực rỡ đứng chặng phía trước :"Vô Cực, sao chàng bắt cha thiếp.

Chúng ta sắp thành hôn mà."
Hiên Viên Vô Cực lạnh lẽo không thanh sắc nói :"tránh đường"
Quy Phụng :"thiếp không tránh, thiếp yêu chàng mà thật sự rất yêu chàng.


Nếu chàng không chấp nhận thành hôn thiếp sẽ tự vẫn tại đây cho chàng xem.

Mẹ con thiếp sẽ chết cho chàng xem."
Quy Phụng lấy con dao ra kề lên cổ, tùy thời đều có thể mất mạng.
Phục Tử Ngân từ dòng người chen ra, giựt lấy con dao :"cô điên sao vì một nam nhân không yêu mình mà tự sát."
Phục Liên ngồi trên ngựa mà muốn đội quần thay nữ chính.

Đúng là tấm lòng bồ tát bao la, mô phật!!!!!!
Phục Nghiêm Xương thật không biết con gái đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Đúng là vô phúc.
Hiên Viên Vô Cực :"........" cô ta đang làm trò khỉ gì vậy.
Hiên Kinh Vũ :"Tử Ngân mau tránh ra".
Phục Tử Ngân vỗ về Quy Phụng đang khóc lóc thảm thiết :"dù ngươi có là vương gia đi nữa nhưng đã làm người khác có mang lại ruồng bỏ.

Cô ấy đã yêu ngươi đó."
Hiên Viên Vô Cực phóng khoáng nói :"cả khinh thành này đều là vương phi của ta sao?"
Mấy nữ nhân ào ào cười đùa :"ây da người ta sắp làm vương phi rồi.

Nhìn xem bụng ta đã năm tháng rồi này."
"hahha mau đến Thần Hi phủ"
Phục Tử Ngân tức đến đỏ mắt, nàng ở hiện đại cũng là do cẩu nam nhân hại chết.
"Quy Phụng yêu ngài như vậy mà ngài đối xử với cô ấy như vây sao.


Ngài đừng quá vô tình như v...."
"ngưng lại.

Người đâu giải hai tên cản đường vào cung"
Hiên Viên Vô Cực cười khinh đi qua, lúc đầu thấy dáng vẻ lo chuyện bao đồng của cô ta rất hào hiệp khác với nữ nhân khác.
Hiện tại chẳng khác nào kẻ điên nói sảng.
Hiên Kinh Vũ :"......" Tử Ngân có vấn đề sao.

Chuyện này liên quan gì nàng chứ, còn ăn nói hàm hồ nữa.
…………………………………………………………………………………………………………
Đông Phương Thâu cùng Hoàng quý phi dựa vào tường thành ngước nhìn trời xanh.
"Sau năm đó bà lại không để ta bên nàng"
Hoàng Quý Phi đi đến trước mặt ông, mũi kiếm đâm vào bắp tay ông, rạch thẳng xuống một đường.

Máu tươi theo đó mà chảy xuống.
"Bổn cung nói là bổn cung lúc đó ganh ghét không can tâm nhìn người mình yêu hợp đôi cùng tỳ nữ thân cận, Đông Phương Thâu ngươi tin không?"
Đông Phương Thâu bỗng bật cười lên nhưng không trả lời.

Tin hay không còn quan trọng sao.

Bất quá người cũng đã là Hoàng Quý phi cao quý vạn người ngưỡng mộ.
Đối với ta, câu trả lời đó là quá đủ.
"Đông Phương Thâu ta muốn ngươi suốt đời này khi nhìn thấy vết sẹo này sẽ nhớ đến ta.

Mãi mãi không bao giờ quên được ta."
Đông Phương Thâu :"người đã yêu Hoàng thượng còn nói lời vô nghĩa này với ta"
"tình yêu là thứ dễ thay đổi nhất.

Có khi ngày mai thức dậy ngươi lại yêu ta đến điên dại thì sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi