Ô DANH

Muộn khí

Người đàn ông này đáng sợ quá.

- --

Muộn khí: Bực dọc trong lòng

- --

Sau khi đuổi Tống Tiển đi, Tuế Yến quay về giường nằm một chốc thì bị tiếng tu sửa phòng ốc ở tiền viện làm ồn, giật mình tỉnh lại.

Tuế Yến lăn lộn hồi lâu, gần như là cắm đầu vào vào gối che lại vẫn không cách ly được tiếng ồn đeo bám như cũ, thân thể hắn đã không thoải mái rồi, nhịn nửa canh giờ thì hết chịu được.

Hắn xốc chăn, giận dữ kêu: "Hải Đường!"

Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, một đứa trẻ choai choai chạy vô, nó run giọng đáp: "Thiếu, thiếu gia có gì dặn dò?"

Đứa nhỏ này mới đến, tầm đâu 11, 12 tuổi, nghe thấy giọng nói tức tối của Tuế Yến thì sợ hãi run lẩy bà lẩy bẩy, chỉ lo hắn nuốt sống mình.

Tuế Yến chưa búi tóc, trông hắn hỗn độn bất kham, lúc lạnh mặt thì rất có sức uy hiếp.

"Ngoài kia đang làm gì mà ồn vậy? Hải Đường đi đâu rồi?"

Đứa nhỏ run giọng: "Là, là Tuế tướng quân sửa chữa phòng ốc, Hải Đường… Hải Đường ca ca ra tiền viện, nói là đi về liền…"

Sửa chữa phòng ốc đúng là rất ồn.

Tuế Yến day trán, không có lý do nổi cơn tam bành, hắn chỉ có thể ép mình nhịn.

Hắn ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang run rẩy hai bờ vai thì hỏi: "Ngươi tên gì, tới khi nào vậy?"

Thằng nhỏ ngập ngừng: "Con tên Lạc An, tới hồi trước năm mới."

Trước năm mới hắn vẫn luôn bệnh đau, chẳng để ý gì nó cả, nghe vậy thì gật đầu: "Ngươi đi tìm Hải Đường hỏi đông cung phái người tới chưa, nếu tới trưa còn chưa tới thì kêu bọn họ sau này khỏi tới luôn đi."

Lạc An sợ run người, nó mếu máo: "Nhưng… nhưng người của đông cung…"

Nó chưa thấy ai dám vô lễ đuổi người đông cung phái tới như vậy.

Tuế Yến xua tay: "Đi."

Lạc An quá sợ hắn rồi, nó không dám nói gì nữa, rón rén chạy biến.

Nó hãi hùng rời khỏi thiên viện, đang định đi tìm Hải Đường thì vừa đúng lúc gặp người này đang xách hộp thức ăn vội vã đi trên hành lang. Hải Đường đi tới từ hướng nhà bếp hậu viện.

Từ lúc Lạc An tới hầu phủ, toàn là Hải Đường dẫn dắt nó, giờ thấy Hải Đường, nó đi tới kéo người, nước mắt lưng tròng: "Hải Đường ca ca."

Hải Đường đang nhìn hộp đồ ăn trong tay mà khó nói hết lời, vừa không để ý tí tẹo đã suýt bị Lạc An đâm ngã.

Hải Đường trách: "Cẩn thận chút coi, đừng có vụng về thế."

Nghe vậy Lạc An đứng thẳng dậy nói nhỏ: "Thiếu gia đang lên cơn trong phòng á, người cứ hỏi đông cung có ai tới không."

Hải Đường nghe câu này cũng có hơi khó xử.

Trước đó Tuế Tuần kêu nó vứt hết điểm tâm đông cung đưa qua đi, nó sợ hãi uy thế nên đành làm theo. Bây giờ phòng bếp hầu phủ bắt chước làm lại điểm tâm rồi đó nhưng nó cũng không biết phải nói kiểu gì với Tuế Yến.

Nếu nói đông cung không đưa điểm tâm tới, về sau vỡ lở Tuế Yến chắc chắn sẽ bùng cháy. Nhưng mà nếu nói thật, tám phần Tuế Tuần sẽ vác đao truy sát nó.

Hải Đường xoắn xuýt hồi lâu, mày cau thành cái rãnh sâu hoắm, phiền lòng lắm luôn.

"Đừng sốt ruột, đông cung đưa đồ tới rồi, lát nữa ta sẽ…"

Nó còn chưa hết, chỗ hòn non bộ xa xa vang lên tiếng Lệ Chiêu: "Hải Đường, nhanh qua đây đi, nhị thiếu gia có chuyện kêu ngươi đi làm."

Hải Đường sửng sốt, nó có vẻ muốn nói lại thôi.

"Qua đây!"

Hải Đường hít sâu một hơi rồi nói: "Tới liền."

Nó nhét hộp thức ăn vào tay Lạc An còn đang ngơ ngác, dặn thằng nhỏ dăm câu: "Ngươi đưa cái này cho thiếu gia, nếu người hỏi tới ngươi nói mình không biết gì hết, để lát nữa ta xong việc sẽ tới nói với người."

Kéo được chút nào đỡ chút ấy vậy.

Lạc An: "..."

Lạc An mù tịt.

Hải Đường nói xong mấy câu đó thì ù té chạy mất.

Lạc An ôm hộp thức ăn, nó ngây ra hồi lâu rồi nơm nớp lo sợ đi về phía thiên viện.

Thiên viện.

Tuế Yến đợi đã lâu, hắn chống tay dưới cằm, dựa vào giường đệm ngồi ngẩn người, trên mặt bất giác hiện ra chút bực dọc, ngón trỏ còn không ở yên mà gõ lung tung trên án.

Lạc An lúng túng đi vô: "Thiếu gia…"

Tuế Yến thấy hộp đồ ăn trong tay nó thì lên dây cót ngay tắp lự.

"Người trong cung tới rồi à?"

Lạc An có dám nói đâu, nó cụp mắt rề rà đi qua để hộp thức ăn trong tay lên án nhỏ cạnh Tuế Yến.

Tuế Yến đợi cả buổi sáng cuối cùng cũng đợi được, ngoài mặt cười lạnh chứ trong lòng vui không chịu được.

Hắn rũ mắt mở nắp hộp, đang định cầm bánh bao thì thoáng thấy đồ trong hộp, bàn tay hắn khựng lại giữa trời.

Bánh bao trong hộp nhìn cũng ra hình ra dáng lắm đó nhưng còn cách đồ của đông cung mười vạn tám ngàn dặm chứ nói chi tới mùi vị. Tuế Yến không dám tin: "Đoan Minh Sùng cho người đưa mấy thứ này thôi à?"

Lạc An không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói khẽ: "Thiếu gia, không được tùy ý gọi tên húy của thái tử đâu."

Tuế Yến giận tới thở không ổn, hắn run tay chỉ vô mấy cái không ra giống ôn gì trong hộp: "Y… y Đoan Minh Sùng… khụ khụ!"

Hắn tức tới nỗi nói không được, eo chân bủn rủn càng thêm đau.

Trong một chốc, Lạc An không biết nó nên giúp hắn vỗ ngực không nữa.

Tuế Yến quăng nắp hộp lại, yếu ớt nói: "Đem xuống đi."

Lạc An không dám trái lời, nó vội vã ôm hộp đồ chạy biến.

Tuế Yến uể oải dựa giường nệm nghỉ ngơi, tức muốn váng đầu.

Tinh thần hắn đã không ổn, tức tối hồi lâu rồi ngủ mất.

Giờ mùi* vừa qua một khắc, Hải Đường bận bịu đầu đầy mồ hôi quay về thiên viện, vừa vào cửa đã thấy Tuế Yến ngủ ngon lành, nó bèn thả nhẹ bước chân.

*Giờ mùi: 13 giờ tới 15 giờ

Hải Đường rón rén đi tới lay Tuế Yến, nói nhỏ: "Thiếu gia?"

Tuế Yến mơ màng bị gọi dậy, hắn mở mắt mê mang: "Hả?"

Hải Đường nói nhỏ: "Thái tử điện hạ vừa tới, đã dừng kiệu trước cổng rồi, người có đi đón tiếp không?"

Tuế Yến còn chưa tỉnh, hắn "ồ" lên một tiếng rồi không nói gì nữa.

Hải Đường sốt ruột lay hắn mấy cái: "Thiếu gia thiếu gia, đừng ngủ nữa, thái tử điện hạ đến."

Hai mắt Tuế Yến nhập nhèm, hắn cúi đầu, suýt lật người té khỏi giường, động tác ấy kéo theo cơn đau eo không gì sánh bằng làm hắn tỉnh táo lại.

Thật ra cũng không đau lắm, chỉ là Tuế Yến quen sống trong nhung lụa, mà vết thương lại nằm chỗ khuất, giờ hắn làm động tác gì cũng liên lụy cả nên không thoải mái chút nào.

Tuế Yến đỡ eo, hắn cau mày: "Mới nãy ngươi nói ai tới?"

"Thái tử."

Nháy mắt, vẻ mặt hắn lạnh căm.

Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, nhìn qua cửa sổ mở rộng cho thoáng khí có thể thấy thấp thoáng góc áo đen của Đoan Minh Sùng.

Tuế Yến lạnh giọng: "Đóng cửa lại đi."

Hải Đường sửng sốt: "Hả?"

"Ta nói, đóng lại!"

Hải Đường không dám hỏi nữa, nó vội vàng chạy đi đóng cửa lại rồi lo ngay ngáy đứng một bên còn liều mạng đưa mắt ra dấu với Tuế Yến.

Tuế Yến cóc để ý, hắn tiếp tục dựa giường ngây ra đó.

Chẳng bao lâu sau, Đoan Minh Sùng đã đi tới cửa phòng. Mới nãy cửa lớn rộng mở, giờ thì đóng chặt, y sửng sốt một chốc mới thử gõ cửa.

"A Yến?"

Tuế Yến không thèm để ý, làm bộ không nghe thấy.

Hải Đường muốn quỳ với hắn luôn, nó liều mạng làm khẩu hình với hắn: "Thiếu gia! Thiếu gia! Là thái tử điện hạ đó!"

Nhớ nhung da diết cả buổi trời, sao người tới thì lại đóng cửa nhốt ở ngoài thế này?

Hải Đường gấp gáp muốn xỉu, nó quên khuấy mất chuyện phá bĩnh câu giờ mình làm lúc trước.

Đoan Minh Sùng đợi một hồi không nghe đáp lại, y không yên tâm gõ cửa tiếp: "A Yến? Ta vào được không?"

Tuế Yến nghĩ thầm ngươi chờ ngoài đó luôn đi.

Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa số, không biết hoa tuyết bay lất phất tự bao giờ. Trên bệ cửa sổ đã phủ lớp tuyết mỏng.

Tiếng gõ ngoài cửa dừng lại, rất nhanh đã vang lên tiếng chất vấn của Đoan Minh Sùng: "Không phải nói thiếu gia ngươi tỉnh rồi sao, sao lại không có phản ứng? Nếu y đang ngủ ta ồn ào làm y tỉnh dậy thì sao?"

Vốn dĩ Tuế Yến ép mình làm ra bộ lòng như sắt đá lại bị câu này của Đoan Minh Sùng chạm tới vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Hắn day trán, nhịn không được bèn nói: "Cửa không đi được thì không phải còn cửa sổ đang mở à?"

Đoan Minh Sùng: "..."

Không chỉ Hải Đường, cả tùy tùng sau lưng Đoan Minh Sùng cũng bị câu nói đó hù dọa: Hắn hẳn phải là dũng sĩ đầu tiên cho thái tử đứng ngoài cửa còn ám chỉ kêu y trèo cửa sổ vào đấy.

Thật ra Tuế Yến chỉ định cho y nghẹn một chút, chỉ là không ngờ hắn nói ra câu đó xong, ngoài cửa bỗng không còn tiếng động nào nữa, kế đó bên ngoài cửa sổ vang lên mấy tiếng đạp tuyết, rồi tiếng "kẽo kẹt" khe khẽ vang lên.

Tuế Yến ngẩn ra.

Nhành quế ngoài cửa điên cuồng đong đưa, kế đó, Đoan Minh Sùng đi tới phía ngoài cửa sổ, đầu tóc y lấm tấm tuyết, đôi mắt ấm áp còn cười với hắn.

"A Yến, ta đến rồi."

Hai người cách nhau cửa sổ, người ở trong phòng ôm lò sưởi tay, người ở ngoài trời mái tóc còn vương tuyết rơi.

Tuế Yến ngẩn ngơ trong phút chốc rồi như ma xui quỷ khiến, hắn đứng lên đưa bàn tay ấm áp qua dò dẫm trên khuôn mặt tái nhợt của Đoan Minh Sùng.

Y vội tránh sang bên, dịu dàng nói: "Lạnh, ngươi đừng chạm vào."

Tuế Yến lúng túng: "Ngươi…"

"Ngươi còn giận ta không?"

Tuế Yến hơi ngẫm lại rồi đáp: "Ừa, còn đang giận."

Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ: "Hai lồ ng bánh bao cũng không hết giận à?"

Bình tĩnh lại, Tuế Yến nghĩ thì biết vụ bánh bao không thể là do Đoan Minh Sùng được, chỉ là bây giờ cả người hắn không dễ chịu, lại hơn nửa ngày không gặp y, không dưng hắn bỗng muốn ầm ĩ vô lý một phen.

"Ta nói để ngươi trèo cửa sổ thì người định trèo thật à?"

Đoan Minh Sùng cười cười: "Hết cách, muốn gặp ngươi quá rồi."

Tuế Yến: "..."

Người đàn ông này đáng sợ quá, mới qua có một đêm mà không thầy tự học thành tài mấy lời trêu đùa người ta mà còn không đỏ mặt luôn.

Mà cũng có khi y đỏ mặt đấy, chỉ là ngoài trời lạnh quá nên chẳng nhìn ra mà thôi.

Tuế Yến không làm giá tiếp được nữa, hắn còn muốn gây sự thì muộn màng nhận ra bên ngoài tuyết còn đang rơi.

Hắn sai Hải Đường còn đang sợ vỡ mật đi mở cửa: "Vào nhanh đi."

Đôi mắt Đoan Minh Sùng mang theo vẻ dịu dàng, y chăm chú nhìn Tuế Yến như thể thời gian đi từ cửa sổ tới cửa chính, tầm mắt cũng chẳng nỡ rời khỏi người hắn.

Tuế Yến lại sai người bê chậu than vào, Đoan Minh Sùng cởi áo choàng, hơ ấm cả người mới cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy Tuế Yến.

Tuế Yến có hơi mất tự nhiên mà nhúc nhích, hắn khẽ khàng: "Bánh bao ngươi cho người đưa tới là cái quỷ gì, vừa dở vừa xấu, ta vứt hết rồi."

Đoan Minh Sùng ngạc nhiên: "Ta tận mắt nhìn người đưa đi, làm y hệt lúc trước mà."

Y sợ xảy ra chuyện nên cố ý sai ám vệ mình tin tưởng nhất đi, dù rằng thì là mà sau khi tên ám vệ đó nghe y dặn dò thì rặt một bộ xấu hổ giận dữ muốn đi tự sát cho xong.

Tuế Yến hiểu luôn, ờ, vậy vấn đề xảy ra ở khúc hầu phủ rồi.

Hầu phủ to đùng thế cũng chỉ có Tuế Tuần dám vứt đồ đông cung đưa tới thôi.

Đoan Minh Sùng cũng nghĩ tới đấy, y cười khẽ: "Không sao, mấy ngày nữa sau khi huynh trưởng ngươi với Giang Ninh thành hôn, ta sẽ đón ngươi vào đông cung ở tạm ít ngày, tới lúc đó muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

Tuế Yến khẽ gật đầu: "Vậy chuyện trong cung…"

"Chuyện trong cung mấy ngày này, dù ngươi có nghe lời đồn gì cũng đừng tin."

Tuế Yến ngẩng đầu nhìn y, hắn bỗng nhớ tới tin tức Vô Mặc truyền ra cho mình, hệt như ma quỷ xui khiến, hắn mở lời hỏi: "Vậy điện hạ sẽ thú thê à?"

Đoan Minh Sùng bị câu hỏi này của hắn làm cho ngây người hồi lâu sau đó mới dịu dàng nở nụ cười bất đắc dĩ.

Con tim Tuế Yến nện như trống, hắn chỉ sợ nghe phải đáp án khác, cố bình tĩnh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Đoan Minh Sùng chớp mắt, y dịu dàng hỏi hắn: "A Yến muốn làm thái tử phi à?"

Tuế Yến: "..."

Một phát trí mạng.

Người đàn ông này đáng sợ thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi