Ô DANH

Đối bỉ: So sánh

- --

Tuế Yến tham luyến cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Đoan Minh Sùng rồi bỗng dưng bừng tỉnh. Bàn tay nâng lấy mu bàn tay y cứng đờ, hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn y.

Đoan Minh Sùng nhịn cười nhìn khuôn mặt hắn, trên mặt y cũng không có vẻ xa cách và chán ghét mà Tuế Yến đoán.

Bấy giờ Tuế Yến mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng buông tay y ra, ngại ngùng nói: "Mạo phạm điện hạ rồi, ban nãy ta tức quá nên đầu óc mụ mị."

Đoan Minh Sùng cười: "Không có gì, là Quân thần y lại làm ra chuyện gì chọc ghẹo ngươi à?"

Tuế Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ muốn tự tay mình tìm ra Quân Cảnh Hành rồi đánh một trận chứ chẳng nói thêm gì với Đoan Minh Sùng, hơn nữa hắn cũng không biết phải nói kiểu gì, dù sao cũng là chuyện mất mặt của mình cơ mà, cũng chỉ có thể đáp: "Không có, chỉ là muốn tìm y thương lượng chút chuyện ấy mà, cũng không quan trọng mấy."

Đoan Minh Sùng thấy ban nãy hắn tức tối suýt nhảy dựng thì biết lời này là giả, nhưng trông hắn không muốn nói y cũng hiểu lòng người không nhắc nữa.

Tuế Yến: "Sao hôm nay điện hạ lại tới hầu phủ vậy?"

"Ban nãy tới truyền chỉ thay phụ hoàng tiện thể chúc mừng Tuế tướng quân thì muốn đến thăm ngươi, hình như hôm qua ngươi…"

Tuế Yến lập tức ngăn lại: "Đừng nhắc tới chuyện hôm qua. Đừng nhắc! Xin điện hạ đấy, đừng nhắc tới!"

Đoan Minh Sùng: "..."

Y chớp mắt: "Sao vậy?"

Tuế Yến đau khổ: "Không nhắc tới là được rồi, còn lại thì đừng hỏi gì nữa. Ta mời điện hạ vào sân viện ta uống rượu nhé. Mấy năm trước Quân thần y có ủ mấy vò rượu hoa đào, ta đào lên cho điện hạ nếm vị tươi mới, đảm bảo mùi vị khác với rượu trong cung."

Đoan Minh Sùng tò mỏi hỏi: "Rượu của Quân thần y à? Y cho ngươi đào chưa đấy?"

"Ai mượn y tìm chết chứ? Đi, chôn ngay dưới gốc đào trong sân viện ta thôi, bây giờ ta sẽ sai người lấy xẻng… Hải Đường? Hải Đường!"

Đoan Minh Sùng: "..."

Mình Đoan Minh Sùng không lôi Tuế Yến lại được, hắn cứ như cơn gió chạy mất, chốc sau thì xách xẻng đi với Hải Đường tới, trông hứng trí bừng bừng lắm cơ.

"A Yến…"

Y mới kêu tên đã bị Tuế Yến nắm tay chạy vọt về phía sân viện.

Đoan Minh Sùng bị hắn kéo chạy cả quãng đường, cuối cùng cũng dừng lại dưới gốc đào trụi lủi. Trên gốc đào ấy, Tuế Yến với Hải Đường gác thang treo đầy những chiếc đèn lồ ng đỏ be bé cỡ bàn tay, bên dưới còn buông chùm tua rua màu đỏ, nhìn vui vẻ vô cùng.

Tuế Yến hơi ngửa đầu nhìn gốc đào, hắn chạy quanh gốc đào nửa vòng mới xác định được vị trí thì nghiêng đầu cười với Đoan Minh Sùng: "Điện hạ, qua đây nhanh đi, chính là chỗ này!"

Thiếu niên đứng giữa mảng hoa đỏ điểm xuyết nở nụ cười tùy hứng mà rực rỡ, trong nháy mắt ấy đã khiến cho Đoan Minh Sùng đứng nhìn ngây ngẩn.

"Điện hạ?"

Bấy giờ Đoan Minh Sùng mới bừng tỉnh, luống tay cuống chân đi tới. Y rũ mắt che lại nỗi hoảng loạn và sự rung động không tên trong lòng mình: "Tới đây."

Tuế Yến với Hải Đường cầm xẻng đào một cái hố sâu dưới gốc cây, Đoan Minh Sùng thì đứng cạnh nhìn, chỉ là lòng nghĩ bâng quơ.

Hải Đường bỗng kêu: "Thiếu gia, hình như xẻng chạm trúng thứ gì rồi."

Tuế Yến ngồi xổm cạnh cái hố, hắn sốt sắng kêu: "Đào được rồi!"

Hải Đường với Quân Cảnh Hành ở chung đã quen, nó cực thích cái vị thân y này, y là người duy nhất kiềm chế được thiếu gia nhà mình mà. Nó hỏi có chút ngập ngừng: "Thiếu gia, cái này là Quân công tử đặc biệt ủ rồi chôn xuống đó, có vẻ quý lắm. Người không hỏi tiếng nào đã đào của người ta thế này có phải không được…"

Không được phúc hậu lắm?

Tuế Yến nghe ra ý trong lời nó chưa nói hết. Hắn cười lạnh: "Sao lúc y truyền tin giả cho ta không thấy y nghĩ tới chuyện phúc hậu hay không? Bớt nói nhảm, đào lên cho ta. Ta chỉ đào có một vò nếm vị mới lạ tiện thể đãi khách thì sao nào? Không lẽ y nhỏ nhen tới vậy à?"

Không ai có thể phản bác lại lý lẽ hùng hồn của Tuế Yến, Hải Đường không dám nói nữa, nó "uầy" một tiếng rồi dùng sức phủi rớt chút đất, để lộ ra một vò rượu.

Tuế Yến chỉ: "Cái này! Chính nó, đưa ta."

Khắp người Hải Đường đều là bùn, nó cũng không chê bai mà xách bình rượu dính đầy đất ôm lên: "Vò rượu toàn bùn thôi, cẩn thận làm bẩn y phục thiếu gia đó. Để con kiếm đồ lau sạch trước rồi đưa vô phòng người nhé."

Tuế Yến vẫn khá là an tâm về Hải Đường, hắn đứng dậy phủi đất dính trên quần áo mình: "Được, đi nhanh về nhanh."

Hải Đường ôm vò rượu chạy nhanh như con thỏ.

Bấy giở Tuế Yến mới xoay người lại: "Điện hạ, chúng ta vào trước đi… điện, điện hạ?"

Tuế Yến gọi mấy lần Đoan Minh Sùng mới giật mình: "Ta ở đây. Sao thế?"

Ít khi nào Tuế Yến thấy y thất thần như vậy, hắn ngây ra một chốc mới nói: "Ta vừa nói là vào thôi."

Đoan Minh Sùng gật đầu: "Được."

Hai người đi vào phòng của Tuế Yến, trong phòng còn mùi hương an thần nhàn nhạt, cửa sổ hãy còn mở hé, vừa nhìn đã thấy mai trắng nở rộ bên ngoài.

Tuế Yến mời Đoan Minh Sùng ngồi, không mất bao lâu, Hải Đường đã chuyển lò lửa nhỏ vào rồi để rượu lên hâm. Chốc sau thì rượu sôi.

Hắn rót một ly đưa qua cho Đoan Minh Sùng như dâng bảo vật: "Điện hạ nếm thử đi."

Đời trước Nguyệt Kiến rỗi rãi chẳng có việc gì bèn ủ rượu cho hắn uống. Chỉ là Tuế Vong Quy của khi đó thân thể đã không ổn, cho dù có thể uống rượu cũng chỉ uống được một chút rượu hoa đào ôn hòa hoặc rượu thuốc, những thứ rượu mạnh khác đừng mong làm gì.

Đoan Minh Sùng nhận ly rượu, y nhấp môi rồi cười mỉm: "Quả nhiên không tệ."

Tuế Yến cong mắt, vô cùng tự hào cứ như khen hắn không bằng.

Đoan Minh Sùng thong thả uống hết ly rượu, liếc thấy có vẻ Tuế Yến không có ý định uống rượu, y có điều không rõ: "Ngươi không nếm thử sao?"

Tuế Yến lắc đầu: "Ta không uống được rượu."

Đoan Minh Sùng sửng sốt: "Sao vậy?"

Y từng thấy Tuế Yến uống rượu vào lần cung yến dịp tết ông Táo ba năm trước, chỉ là từ đó về sau hình như hắn không còn chạm đến nữa.

Tuế Yến mím môi liếc nhìn rượu đương sôi ấy cả buổi mới nói: "Thật ra ban đầu cũng thích đấy nhưng là sau này hễ uống vào là nôn ra còn đau cổ họng nữa."

Tay Đoan Minh Sùng cứng đờ.

Tuế Yến trông thấy nét mặt Đoan Minh Sùng tối sầm, hắn ý thức được có lẽ y đã hiểu lầm gì đó mới sốt sắng giải thích: "Không không, ta không nói rượu này có vấn đề, thuần túy là vấn đề của bản thân ta mà thôi."

Đoan Minh Sùng thấy hắn càng nói càng rối loạn, đôi mắt y bỗng nhiên ảm đạm.

Y bỗng chốc nhớ ra.

Nghiêm túc mà nói thì bắt đầu từ sau tiệc sinh thần của Đoan Chấp Túc, Tuế Yến đã không uống rượu nữa.

Bởi vì ngày đó hắn đã uống một ly rượu độc.

Đoan Minh Sùng chỉ cảm thấy con tim mình ban nãy còn đập loạn giờ đây trầm lại, nện vào lòng ngực làm y đau đớn.

Tựa như năm đó, trước lúc Tuế Yến ở lại đông cung đã phát cơn nghiện, hình như y có nói câu gì đấy.

"Ta đau quá."

"Điện hạ, đừng uống rượu."

Ba năm qua, âm thanh thì thầm đầy thống khổ đó vẫn vờn quanh tai y như cũ. Trái tim y đột ngột đau đớn, đau tới nỗi y chẳng thể hít thở được.

Y hơi loạng choạng, rượu trong tay đổ ra một ít, rơi xuống vạt áo.

Tuế Yến nhảy dựng: "Điện hạ! Không sao chứ?"

Hắn lấy ly rượu khỏi tay Đoan Minh Sùng rồi kéo tay áo mình lau lung tung lên vết rượu đổ trên y phục của y.

Ban đầu Tuế Yến chỉ là cảm thấy khó tấn công Đoan Minh Sùng quá, hắn định vờ tội nghiệp để y thương mình một chút, tốt nhất là có thể đến đông cung ở một khoảng thời gian né tránh chuyện Tuế Tuần giục hôn, được thế thì còn gì bằng.

Nhưng không ngờ hắn chỉ nói một câu mà Đoan Minh Sùng hệt như bị kích động, cũng không biết y nghĩ linh tinh gì nữa.

Đoan Minh Sùng giơ tay ấn ngực, y hít sâu một hơi rồi gắng gượng nở nụ cười: "Không có gì, rượu xông tới não, chốc là ổn thôi."

Tuế Yến vẫn lo lắng: "Nhưng mặt ngươi tái hết cả rồi, thật sự không sao chư?"

Đoan Minh Sùng khó khăn đáp lời: "Không sao, thật đó, nghỉ một chút là được."

Thấy y không định nói, hiếm có dịp Tuế Yến có mắt nhìn không hỏi đến nữa. Hắn sai Hải Đường dọn rượu đi rồi ngồi với Đoan Minh Sùng một chốc sắc mặt y mới khá hơn.

Đoan Minh Sùng càng nhìn dáng vẻ gầy gò của Tuế Yến càng thấy hổ thẹn trong lòng nhưng không biết phải làm gì để bù đắp cho hắn.

"Tuổi trẻ quá do dự thiếu quyết đoán nên bị người ám toán là lỗi của mình. Lẽ trời sáng soi, đáng ra báo ứng phải báo lên người mình." Đoan Minh Sùng nghĩ, "Y là người vô tội nhất…"

Trời xui đất khiến để cho người vô tội nhất bị cuốn vào cuộc phân tranh trong vương thất, trở thành vật hi sinh bi thảm nhất.

Đoan Minh Sùng nhớ lại từ bé hoàng đế đã dạy y: Huynh hữu đệ cung. Y lạnh lòng nghĩ bản thân mình huynh hữu đệ cung còn họ đối đãi với mình thế nào.

Tuế Yến thấy vẻ mặt Đoan Minh Sùng ngày một xấu, hắn vừa thầm mắng mình chỉ giỏi kiếm chuyện vừa dè dặt nói với y: "Điện hạ, y phục người ướt hết rồi, hay là đổi quần áo khác đi, để nhiễm lạnh lại không hay."

Đoan Minh Sùng từ từ tỉnh táo lại, cả người y có chút uể oải, ngay cả nụ cười ôn hòa ngày thường cũng chẳng muốn ngụy trang, y khản giọng đáp: "Ừ."

Tuế Yến dẫn Đoan Minh Sùng tới phòng trong, mình thì mân mê tủ quần áo một hồi mới tìm thấy bộ y phục màu mực mới đưa sang mấy ngày trước. Hắn không thích vận quần áo tối màu, cứ có cảm giác âm u trầm mặc quá nên nhét luôn vào đáy tủ, không hề có ý định mặc nó, không ngờ lần này bộ đồ ấy cũng có đất dụng võ.

Đoan Minh Sùng đứng trước bình phong, y mất hồn mất vía tháo ngọc bội đeo bên hông treo lên thành bình phong.

Tới lúc Tuế Yền ôm quần áo nhảy chân sáo đến, Đoan Minh Sùng đã cởi ngoại bào ra, y chỉ bận trung y đứng đó, hiếm khi thấy dáng vẻ y có chút mịt mờ như vậy.

Tuế Yến run tay, suýt thì vứt luôn bộ đồ xuống đất.

Chỉ có ba năm trước Tuế Yến mới được thấy dáng vẻ đi ngủ ngày thường của Đoan Minh Sùng. Hồi ấy hai người đều còn nhỏ, Tuế Yến có len lén sờ eo Đoan Minh Sùng nhưng cũng chỉ thấy vừa mềm lại vừa mảnh, sờ thích lắm. Từ đó về sau thì y không còn diễm phúc ấy nữa, tất cả là vì lần nào gặp Đoan Minh Sùng, y cũng vận quần áo kín mít, kể cả ngày hè cũng ít khi ăn vận mỏng manh. Chuyện này làm Tuế Yến phải bóp cổ tay suốt.

Như vậy tính ra thì đây là lần đầu Tuế Yến trông thấy Đoan Minh Sùng ăn vận mỏng manh như vậy trong suốt ba năm qua. Giờ chỉ nhìn thoáng thôi hắn đã muốn che mắt khóc hu hu.

Không biết mấy năm qua Đoan Minh Sùng lớn lên thế nào, cao hơn Tuế Yến nửa cái đầu thì thôi đi. Bây giờ y cởi áo ngoài, vóc dáng còn cường tráng hơn Tuế Yến nhiều, vai rộng eo thon, hai chân thon dài.

Đây chính là thân hình Tuế Yến tha thiết khát khao.

Lúc này Đoan Minh Sùng mới giật mình phản ứng lại bản thân không ở đông cung, y rũ mắt thẹn thùng, tai còn hơi đỏ. Y nói khẽ: "A Yến… y, y phục…"

Tuế Yến vừa hâm mộ vừa đố kỵ đỏ hết cả mắt, hắn run run cầm y phục đưa sang.

Đoan Minh Sùng cầm lấy, y bối rối mặc vào người.

Quần áo mới Tuế Yến còn chưa biết cách mặc, Đoan Minh Sùng thì lại hoảng loạn, y bận lung tung cả buổi cũng không biết thắt đai lưng thế nào.

Vành mắt Tuế Yến đỏ ửng, hắn nói khẽ: "Điện hạ, ta giúp ngài."

Đoan Minh Sùng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy càng ngại nên chỉ còn cách gật đầu.

Tuế Yến đi tới đứng bên người Đoan Minh Sùng, mùi đàn hương trong trẻo tươi mát phả vào mặt. Hắn run tay chạm vào vai áo trên người Đoan Minh Sùng, không vết tích mà sờ bả vai y.

Lòng hắn kêu r3n: "Cánh tay chắc nịch! Xem ra không phải do quần áo lót bên trong."

Đoan Minh Sùng: "..."

Đoan Minh Sùng bị hắn sờ s oạng thì không mấy thoải mái nhưng y lại không muốn tránh lắm nên chỉ có thể đứng đấy đỏ tía tai mặc cho Tuế Yến rờ rẫm sờ sẫm cánh tay mình.

Tuế Yến sờ một hồi thì thay đổi mục tiêu, hắn sửa bừa quần áo lại rồi để tay lên thắt lưng buộc trên hông.

Bỗng, lại sờ s oạng một chặp.

Đoan Minh Sùng: "..."

Tuế Yến cảm nhận cơ thịt dưới lòng bàn tay mình, sau đó hắn đem so với thịt mềm trên eo mình, suýt nữa thì khóc thét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi