"Đứng lên đi." Nghe hắn nói vậy lúc này mọi người quỳ dưới đều đứng lên...
Nàng đứng sau lưng hắn như đang nghĩ gì đó rồi nhào vào lòng Liên Như...
"Mẫu Thân..." Giọng nàng nức nở... khăn che trên mặt cũng lay động theo.
Liên Như lập tức ôm nàng thật chặt, đều tại bà... quá chủ quan, nữ nhi mới bị gả nhầm! Gả cho người mình không thích...
"Con ngoan..." Liên Như xoa xoa tóc nàng, Liên Như nâng mặt nàng lên nhìn, "Sao con đeo khăn che mặt?" Chẳng lẽ...
"Mẫu Thân, vào trong rồi nói được không ạ? Nữ nhi mỏi a."
"Đúng đúng, vào rồi nói..."
Nàng bỏ tay ra khỏi người Liên Như đi qua chỗ hắn, ôm lấy cánh tay hắn... đầu dựa vào, giống như chú mèo con đang làm nũng!
Mọi người thấy vậy trợn mắt: Đại Tiểu Thư của bọn họ từ khi nào giống mèo con như thế?
Chắc chắn là nhìn lầm! Đúng!
Trong Phủ... nàng và hắn ngồi bên trái, Diệu Kiều Như và nam nhân kia ngồi bên phải. Đối diện với nhau, Diệu La Thiên, Liên Như ngồi ở vị trí đối diện cửa. Diệu Kiều Như quan sát nàng, nàng chỉ nhìn nhìn rồi ngoan ngoãn làm mèo con bên người hắn.
Một lúc sau Diệu Kiều Như chậm dãi nói,
"Đại tỉ, chúc mừng tỉ thành Tình Vương Phi tôn quý!" Giọng Diệu Kiều Như nhẹ nhàng, nghe một lần liền muốn nghe nữa...
"Vương gia~~bón Mộng Mộng được không?" Ánh mắt mèo con của nàng khiến hắn bất đắc dĩ... tay vẫn nâng thìa lên bón cho nàng...
Thật chẳng biết thê tử nhà mình nghĩ gì!
Diệu Kiều Như bị nàng phớt lờ cảm thấy không biết nói gì...
Màn ân ái của hai người, hắn bón nàng ăn, nàng ăn hắn bón. Khung cảnh cực kì ngọt ngào khiến người ta muốn ói!
Diệu La Thiên, Liên Như, Diệu Kiều Như, nam nhân kia, tất cả mọi người nhìn hành động của hai người không khỏi toát mồ hôi... thầm nghĩ: Có phải hay không Đại Tiểu Thư bị đụng hỏng đầu? Hay là do Đại Tiểu Thư thật sự yêu Tình Vương Gia? Phì phì! Không thể nào!
Ân ái trước mặt nhiều người như vậy, hai người không thấy ngượng ngùng nhưng chúng ta thì có!
Sau màn rải thức ăn cho chó thì trời cũng đã tối, nàng và hắn quyết định ở lại.
Buổi tối...
Thư Phòng...
"Nghịch nữ! Ngươi còn không mau quỳ xuống!" Diệu La Thiên cố gắng đè thấp giọng để không lọt ra ngoài. Trên tay ông ta cầm một cây roi.
Ông ta đáng lẽ không nên sinh nghịch nữ này ra! Để giờ mất hết mặt mũi!
CMN! Lại hét! Tại sao bà đây toàn gặp phải mấy vị già rồi còn thích hét vào mặt người ta như thế?'
"Phụ Thân, chuyện nhỏ nhặn này người cần gì phải để ý? Con và tỉ tỉ vốn đã hay như vậy chứ đâu phải bây giờ mới vậy." Diệu Kiều Như một bên nửa nói nửa đỡ cho nàng.. để chứng tỏ mình là một người không những hiểu lễ nghĩa còn rất tốt bụng... coi trọng tình tỉ muội.
Nàng thì nghe ra ả đang tố cáo nàng! Từ trước tới giờ Diệu Mộng Mộng và ả ta luôn luôn trước mặt Diệu La Thiên ra vẻ một đôi tỉ muội thâm tình, thân thiết! Bây giờ ả nói vốn đã hay như vậy chứ đâu phải bây giờ mới vậy?
Tố cáo cũng khéo đó chứ!
"Cái gì? Vốn đã như vậy? Ý con nói nghịch nữ này luôn luôn đối với con như vậy?" Diệu La Thiên nghe vậy tức giận, tay cầm roi quất xuống chỗ gần nàng....
"..." Nàng giật bắn mình...
ĐM! Hù chết bà đây!
Diệu La Thiên hình như quất trượt tay định nâng lên lần nữa thì nghe thây nàng nói,
"Phụ Thân, Người đừng quên hiện tại Mộng Mộng là Tình Vương Phi!"
Đây là nhắc nhở ông ta? Hừ! Dạy nữ nhi mình là chuyện chính đáng! Không quất nghịch nữ này một roi để tỉnh ra ông sẽ không phải Thừa Tướng!
Lúc roi ra chuẩn bị rơi xuống người nàng thì một giọng nói khiến nó dừng
"La Thiên!" Liên Như đi nhanh, tay kéo lấy tay Diệu La Thiên, La Thiên định quất, bây giờ bị kìm lại không khỏi ức hơn...
"Mộng Nhi, Như Nhi, hai đứa ra ngoài đi!" Liên Như nhanh chóng nói...
Nàng, Diệu Kiều Như ra ngoài... đứng ở đấy một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì cả...
Liên Như lúc đi vào không hề nhìn đến nàng... nhưng hành động của bà khiến nàng không khỏi... phục!
Không khóc lóc hay lôi kéo van xin, dứt khoát dùng hành động để ngăn cản... dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cho con cái đi hết rồi mới nói! Không để ảnh hưởng đến ai!
Cơ mà... sao Liên Như có thể giữ được một nam nhân to lớn hơn mình được nhỉ?
Có vấn đề!